"Ngươi không nói lời nào không ai coi ngươi là người câm, " Thủy Sinh hừ một tiếng, "Bổn tiểu thư trước tiên ngủ một hồi. Cũng đừng trách ta không cảnh cáo ngươi a, nếu như ngươi kêu loạn đem thị vệ dẫn lại đây, ta nhất định trước khi chết trước tiên một đao đâm chết ngươi đồng quy vu tận." Thủy Sinh lấy ra con dao nhỏ dấu ở dưới chân hăm dọa hắn.
Nhìn thanh chủy thủ sáng loáng Tống Thanh Thư kỳ quái hỏi: "Vậy ngươi vừa nãy tại sao không dùng dao đâm ta như thế chẳng phải tốt hơn rồi sao?"
Thủy Sinh khuôn mặt đỏ lên, trong lòng thầm nghĩ, người này tuy rằng ngoài miệng có hơi xấu xa một chút, nhưng mà đối với ta coi như không tệ, ta làm sao hạ thủ được...
"A, ta biết rồi, " Tống Thanh Thư hét lớn, "Ngươi khẳng định là thấy ta tuổi trẻ anh tuấn, võ công lại cao, một trái tim đã thầm yêu mến ta rồi. . . Ô. . . Ô. . ."
Thủy Sinh lúc đầu nghe thấy hắn hét lớn như vậy không khỏi giật mình, về sau nghe hắn ăn nói linh tinh càng là dở khóc dở cười, thực sự không chịu được, từ trong lồng ngực móc ra một cái khăn nhét vào trong miệng Tống Thanh Thư.
"Rốt cục thanh tĩnh. . ." Thủy Sinh thở phào một cái, nằm ở trên giường mềm mại, nhắm mắt hưởng thụ....
Trong giấc mộng Thủy Sinh cảm thấy hơi lạnh, không tự chủ hướng về sau lưng hơi ấm sáp tới gần, nàng cảm giác đó giống như là một tấm ấm áo khoác lông thú mềm mại ấm áp, liền cả người co lại để nó bao trùm đến toàn thân mình.
Sáng sớm ngày thứ hai, một tiếng thét lên thất thanh sợ hãi phá tan buổi sáng yên tĩnh, thì ra lúc Thủy Sinh khi tỉnh lại phát hiện Tống Thanh Thư không biết tự lúc nào nàng nằm ngủ ở phía sau lưng mình, đầu nàng nằm gối lên cánh tay của hắn, thân thể như con chim nhỏ nép vào ở trong ngực của hắn, càng làm cho nàng tan vỡ chính là đôi bàn tay của mình đang nắm lấy bàn tay lớn của đối phương đang tùy ý để nó để bao trùm ở bầu vú mềm mại của mình, bàn tay còn lại thì đè chặt tay hắn ở nơi đào nguyên bí ẩn bên dưới hạ thể....
Thủy Sinh sắc mặt trắng bệch mà chỉ vào Tống Thanh Thư: "Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi. . ." Lúc này nàng dĩ nhiên không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
"Thủy cô nương, ta đều nhắc nhở qua ngươi rồi, không nên lên nhầm giường." Tống Thanh Thư mở hai mắt ra, một bộ vẻ mặt vô tội nhìn nàng.
"Ngươi không phải là bị ta điểm huyệt sao? Ta cũng đã trói ngươi rồi cơ mà. . ." Thủy Sinh một bộ dáng khó mà tin nổi nhìn chung quanh.
"Ngươi là đang tìm cái này sao?" Tống Thanh Thư từ trong lồng ngực lấy ra cái đai lưng hôm qua Thủy Sinh dùng để trói hắn, đưa chóp mũi vừa ngửi vừa nói, "Ta là cao thủ mà, tự nhiên là có biện pháp."
Tống Thanh Thư lấy tay chống đầu nằm nghiêng ở trên giường nhìn Thủy Sinh bận rộn thu thập quần áo mà nói: "Thủy cô nương, kỳ thực ngươi hoàn toàn không cần thiết sốt sắng như vậy, tối hôm qua ta nhưng là so với Liễu Hạ Huệ còn Liễu Hạ Huệ hơn, cái gì đều không có làm, chỉ là. . ."
"Chỉ là cái gì?" Thủy Sinh ánh mắt phát lạnh, sốt sắng mà nhìn hắn.
"Chỉ là tối hôm qua có người liều mạng hướng vào trong lòng của ta, còn chủ động lôi kéo ta tay đi ôm ngực của nàng"
"Đừng nói!" Thủy Sinh nổi giận đan xen, hàm răng cắn chặt, nước mắt lã chã rớt xuống.
Tuy rằng Thủy Sinh hai mắt to tròn ngân ngấn nước mắt dáng vẻ rất đẹp, nhưng Tống Thanh Thư không đành lòng nhìn nàng tiếp tục thương tâm, "Nha hoàn làm ấm giường cho chủ nhân có cái gì quá mức đâu? Nhanh lên một chút, tới hầu hạ chủ nhân thay y phục."
Thủy Sinh hậm hực liếc mắt nhìn hắn, nhảy xuống giường đi qua chỗ khác không muốn quan tâm đến hắn.
Tống Thanh Thư cũng không để ý nói rằng: "Thủy cô nương, để cảm ơn ngươi tối hôm qua tha chết cho ta, ta quyết định. . ."
"Thả ta?" Thủy Sinh vui mừng quay đầu lại.
"Tuy rằng ta xác thực có thả ngươi ý nghĩ, có điều ta thực sự muốn trải nghiệm được một cái nha hoàn cực kỳ xinh đẹp hầu hạ là cảm giác gì, ta quyết định ngươi lúc nào hầu hạ ta thoải mái rồi, ta sẽ tha cho ngươi." Tống Thanh Thư cười hì hì nhìn nàng.
"Vô liêm sỉ!" Thủy Sinh trên mặt lại lung bao một tầng sương lạnh.
"Chính ngươi tư tưởng xấu xa, " Tống Thanh Thư hô to oan uổng, "Nha hoàn là một nghề nghiệp thần thánh có được hay không? Ở đại lục phương tây, có cái rất êm tai biệt danh, vậy thì là người hầu gái...." Tống Thanh Thư biểu hiện rơi vào hồi ức, rất nhanh lại tỉnh lại, tiếp tục nói: "Lại không phải để ngươi làm động phòng nha đầu, ngươi gấp cái gì?"
Thủy Sinh tỉ mỉ nghĩ lại, rõ ràng đêm qua Tống Thanh Thư bị chính mình điểm huyệt buộc chặt, đều chỉ là hắn đang diễn trò phối hợp chính mình mà thôi, võ công hai người cách biệt lớn như vậy tự mình cứ nghĩ chạy trốn tựa hồ không có khả năng lắm. . ."Đến tột cùng có hay không đem ngươi hầu hạ thoải mái, còn không phải ngươi một câu nói mà thôi, nếu như ngươi vẫn che giấu lương tâm, bổn cô nương chẳng phải là muốn hầu hạ ngươi cả đời?" Thủy Sinh đột nhiên ngẩng đầu lạnh lùng nói.
Tống Thanh Thư nghe trong lời nói của nàng có một tia buông lỏng hớn hở nói: "Bản thân ta từ trước đến giờ là thành thực vô song tiểu lang quân. . . Ạch, ngươi đây là vẻ mặt gì, đừng có mắt trợn trắng lên như thế, nếu ngươi không tin, vậy ta lại định cái kỳ hạn đi, nhiều nhất nửa năm, ta để cho ngươi đi, đương nhiên, ngươi nếu như trước thời hạn có thể làm ta thoải mái thì ta cũng có thể sớm thả ngươi."
"Được, một lời đã định!" Thủy Sinh lạnh lùng nói một câu.
"Lừa ngươi là chó con, " Tống Thanh Thư nghênh ngang ngồi vào trên ghế, vỗ vỗ chính mình cánh tay, "Ôi, mau tới xoa bóp cho chủ nhân, tối hôm qua bị người nào đó gối một buổi tối bây giờ thật là đau."
Nghĩ đến tối hôm qua cái gối mềm mại ấm áp kia, Thủy Sinh khuôn mặt đỏ lên: "Ầy, có phải là nơi này?"
"Xuống dưới một xíu nữa, đúng. . . Đúng. . . nhẹ tay một chút, ân ~" Cảm nhận đôi bàn tay mềm mại của Thủy Sinh Tống Thanh Thư liền cảm thấy toàn thân trên dưới hết sức thoải mái.
Đương nhiên, này cũng không phải là bởi vì Thủy Sinh thủ pháp cao minh, dù nàng có cao minh tới đâu cũng không bằng các em phục vụ ở kiếp trước được.
Tống Thanh Thư cảm thấy thoải mái là vì Thủy Sinh thân phận mà thôi, được một tiểu thư cành vàng lá ngọc đến xoa bóp cho mình, đổi lại là ai cũng cảm thấy thoải mái a.
"Không biết nếu như Vương phi công chúa cái gì đó xoa bóp cho ta sẽ là cảm giác gì. . ." Thời khắc này tâm trí Tống Thanh Thư đã đã lên tận 9 tầng mây rồi, không ngừng nhớ lại cảm giác cơ thể Thủy Sinh tối hôm qua.
Đêm qau sau khi trêu đùa với Thủy Sinh, nhìn nàng nằm trên giường ngủ say toàn thân tràn đầy tươi mát, mái tóc đen nhánh như thác nước rối tung phủ lên ở sau ót, cái mông đầy đặn rất tròn vểnh lên khêu gợi, thân thể nàng bày ra vô hạn hấp dẫn, Tống Thanh Thư từng đợt mê say, nhịn không được tâm trí bất định miên man suy nghĩ..
Tống Thanh Thư nhẹ nhàng leo lên giường cẩn thận nằm ở phía sau lưng nàng, đến khi Thủy Sinh co người lại dựa sát vào người hắn, thì Tống Thanh Thư không còn kiên trì được nữa, lớn mật đưa tay dần dần trượt đến giữa hai chân thử thăm dò bên ngoài nơi ẩn mật của nàng…
Thân thể Thủy Sinh bất giác khẽ chuyển động nhúc nhích, Tống Thanh Thư do dự, phía bên dưới làn vải là nơi mẫn cảm nhất của nữ nhân, là xử nữ chưa từng có trải qua tiếp xúc với nam nhân, thân thể phản theo xạ tự nhiên cũng mẫn cảm nhiều hơn, vùng đất hoang dại chưa ai khai phá đang sắp chịu đựng lấy ma thủ của hắn.
Tống Thanh Thư càng thêm phóng túng, tay trái đưa tới trước hai bầu vú của nàng vuốt ve, Thủy Sinh trong cơn mơ ngủ chống không lại được từng cơn khoái cảm mới lạ, nàng không tự chủ vặn vẹo uốn éo thân mình, đầu ngón tay bàn tay phải của hắn lại len lén, nhè nhẹ vạch trên hai phiến môi mềm mại trơn bóng phía dưới của nàng, cả người Thủy Sinh run lên hai bắp đùi gắt gao tự kẹp lại….
Tống Thanh Thư nhìn thấy phản ứng mãnh liệt của nàng có chút phát hoảng, dù sao Thủy Sinh cũng là một đại cô nương, chứ không phải là thê tử của mình, nghỉ vậy nên hắn vội rụt tay trở về, Thủy Sinh lưng đưa về phía Tống Thanh Thư, thân thể còn hơi run rẩy, trong giây lát, Tống Thanh Thư cảm thấy mình vô lương bất thiện, quả thực là giống một ác ma!
Tuy rằng Tống hắn có đủ loại tất cả xúc động cùng ý nghĩ của một người nam nhân, hận không thể nhào tới đem Thủy Sinh ôm lấy chà đạp… nhưng lý trí đã làm lay tỉnh hắn, chuyện này không thể nào làm càn được..
Lúc sau làm Vi Tiểu Bảo nhìn thấy Thủy Sinh quy củ đứng phía sau Tống Thanh Thư, một đôi con ngươi suýt chút nữa rớt xuống đất, kéo qua Tống Thanh Thư, cười hắc hắc nói: "Tống đại ca quả nhiên là cái bên trong cao thủ, một buổi tối liền đem cái này tiểu cây ớt thu thập ngoan ngoãn."
Vi Tiểu Bảo không biết võ công, cũng không có ý tránh Thủy Sinh, bởi vậy lời nói của hắn đều bị Thủy Sinh nghe được. Thủy Sinh xem xét nhìn Vi Tiểu Bảo sau lưng cái kia khôi hài bím tóc, thực sự là hận không thể một phát bắt được ghìm chết hai người.
Dùng qua bữa sáng, Trương Khang Niên cùng Triệu Tề Hiền gióng trống khua chiêng đóng giả phái đoàn đặc sứ tiến về Đại Thanh, còn Vi Tiểu Bảo cùng vớiTống Thanh Thư lặng lẽ từ cửa sau chuồn ra hướng về Cô Tô chạy đi.
"Ai, lại không có xe ngựa, lại cũng không có tuấn mã, một đường này muốn đi bao xa a, song nhi, ta rất nhớ ngươi." Mới đi được một đoạn đường, Vi Tiểu Bảo liền không ngừng kêu khổ.
"Thật vô dụng!" Thủy Sinh khinh thường lẩm bẩm một tiếng, tất cả những thứ bất hạnh này đều bắt nguồn từ hắn, Thủy Sinh đương nhiên sẽ không cho hắn sắc mặt tốt.
"Xú đàn bà, ngươi nói cái gì?" Vi Tiểu Bảo tàn nhẫn mà trừng nàng một chút, sau đó chính là một hồi khẩu chiến bắt đầu.
Thủy Sinh một hoàng hoa đại khuê nữ làm sao đấu lại với cái mồm lưu mạnh của Vi Tiểu Bảo. Rất nhanh bị hắn nói cho tức, mắt phượng rưng rưng, hận không thể một chiêu kiếm làm thịt hắn.
Tống Thanh Thư ở một bên nghe được âm thầm tặc lưỡi, chính mình từng này điểm đạo hạnh tầm thường ở Vi Tiểu Bảo trước mặt, quả thực là mất mặt xấu hổ a.
Ho nhẹ một tiếng, đánh gãy hai người khẩu chiến, Tống Thanh Thư có ý ở trước mặt hai người khoe khoang một phen, càng muốn làm tăng hình tượng năng lực của mình trong lòng Vi Tiểu Bảo; còn đối với Thủy Sinh hoàn toàn chính là nam nhân tại trước mặt nữ nhân biểu diễn bản năng.
"Như vậy đi quá chậm, các ngươi dựa sát vào ta, ta mang bọn ngươi đi Cô Tô."
Hai người nửa tin nửa ngờ mà đi tới, Tống Thanh Thư tay trái bao quát Thủy Sinh eo nhỏ nhắn, tay phải nhấc lên vai Vi Tiểu Bảo, sử dụng Đạp Sa Vô Ngân ba người như một làn khói xanh, rất nhanh biến mất ở xa xa.
Thân thể bị Tống Thanh Thư ôm ở trong lòng, Thủy Sinh còn chưa kịp la lên đã cả người vun vút lao đi, nhìn nhanh cảnh vật nhanh chóng biến mất ở phía sau, Thủy Sinh thần sắc phức tạp mà quay đầu lại nhìn một chút Tống Thanh Thư, biểu ca bất luận khuân mặt hay là võ công đều kém hắn xa.... Ai nha, Thủy Sinh ngươi đang suy nghĩ gì a....
Không giống với một bên Thủy Sinh phức tạp tâm tư, Vi Tiểu Bảo nhưng là "Choa a" một tiếng, có vẻ thập phần hưng phấn, trong lòng suy nghĩ, nếu như mình học được môn khinh công này sau này nguy hiểm bỏ chạy mất dép ai còn đuổi được?
Vi Tiểu Bảo là một nghĩ đến như thế lập tức mở miệng hỏi: "Tống đại ca, ngươi môn khinh công này có thể dạy cho ta hay không?"
Tống Thanh Thư cười khổ nói: "Môn khinh công này cực kỳ tiêu hao nội lực, Vi huynh đệ ngươi một chút nội công căn cơ cũng không có, là không học được."
"Ừ ~" Vi Tiểu Bảo sự thất vọng lộ rõ trên nét mặt, quay đầu lại để ý thấy Tống Thanh Thư đang ôm Thủy Sinh chặt vào trong ngực cùi chỏ cánh tay còn tựa trên bầu vú của nàng, còn đối với mình thì chỉ là nhấc vai, nên ganh tỵ nghĩ đến: " Hừ.. có thể tên mặt trắng này giấu môn võ công đó làm của riêng, không chịu dạy cho mình..”
Tống Thanh Thư kiếp trước cũng là một người cao thủ nghe lời đoán ý, vừa nãy lời vừa ra khỏi miệng liền lo lắng Vi Tiểu Bảo trong lòng có khúc mắc, rất nhanh nói bổ sung: "Kỳ thực ta ngược lại thật ra biết trong thiên hạ có một môn tuyệt đỉnh khinh công, không cần cái gì nội lực vẫn có thể triển khai, rất thích hợp Vi huynh đệ."
"Đó là cái gì?" Vi Tiểu Bảo lập tức tinh thần tỉnh táo.
"Thần Hành Bách Biến, " Tống Thanh Thư nhàn nhạt phun ra vài chữ, "Thiết Kiếm môn tuyệt kỹ, càng trùng hợp chính là, chúng ta muốn đối phó vị kia Viên Thừa Chí vừa vặn sẽ có."
"Vậy thì tốt, chiếm được toàn không uổng thời gian, " Vi Tiểu Bảo cười hì hì, "Sau này bắt được hắn, nhất định nghiêm hình tra tấn, hỏi ra môn khinh công này."
"Vi huynh đệ quả nhiên thiên tính thông minh, hiện tại há mồm chính là thành ngữ a."
"Tống đại ca, những kia thành ngữ nhận thức ta, ta có thể không biết bọn hắn. Đó là trước đây nghe kể chuyện nói."
. . .
Trải qua nửa ngày chạy đi, cách Cô Tô cảnh nội còn có một nửa lộ trình, Tống Thanh Thư dù sao còn mang theo hai người, chợt cảm thấy có chút mệt mỏi, vừa vặn đúng lúc giữa trưa, liền ngừng lại tìm quán rượu nghỉ ngơi rồi sau đó lại tiếp tục lên đường.
"Ra bên ngoài hành tẩu, làm sao thiếu cái này đây, " Vi Tiểu Bảo lấy ra một xấp dày đặc ngân phiếu, "Tống đại ca võ công cao cường, có điều tiền khẳng định không nhiều bằng ta, ngày hôm nay đều đừng khách khí với ta, cứ gọi cái gì đắt nhất ấy, tiểu nhị, trước tiên đem nước trà điểm tâm ngon nhất của các ngươi lần lượt từng cái mang lên đây."
Khi ba người nhàn nhã ngồi ở lầu hai, Thủy Sinh khinh thường oán thầm một câu: "Nhà giàu mới nổi."
Tống Thanh Thư nhưng rất thưởng thức Vi Tiểu Bảo phần này trọng nghĩa khinh tài, ra tay xa hoa hào khí, đang muốn khen tặng hai câu, đột nhiên nghe dưới lầu truyền tới một thanh âm hùng hậu: "Mộc cô nương, đã mấy lần bỏ qua cho tính mạng của ngươi, nếu cứ tiếp tục dây dưa, đừng trách bần tăng không khách khí."