Chương 56: Trời tối lên sai giường

"Được, ta sẽ cùng Tống đại ca cải trang một nhóm hướng về Cô Tô, Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền?" Vi Tiểu Bảo ngẩng đầu hô.

"Có ty chức, Vi tước gia có gì phân phó?" Hai người nghe được Vi Tiểu Bảo hô hoán, đẩy cửa đi vào cười nịnh nói.

"Các ngươi tìm một người giả trang ta, gióng trống khua chiêng, như thường lệ chạy đi, ta cùng Tống đại ca tới trước Tô Châu đi một chuyến." Vi Tiểu Bảo lấy ra một cái ngân phiếu, phân cho hai người, "Gọi các anh em lên tinh thần, lần này rất nguy hiểm, hết thảy đều phải cẩn thận."

"Có Vi tước gia như vậy thương cảm thuộc hạ thủ trưởng, thực sự là chúng ta tám đời đã tu luyện phúc khí a." Triệu Tề Hiền cười hắc hắc nói.

"Không phải sao! Có Quế công công, sinh hoạt thật ung dung. . ." Trương Khang Niên đột nhiên giật mình vả miệng mình một cái. "Xem ta cái này tính, hiện tại đều là Vi tước gia."

"Được rồi được rồi, thiếu nịnh hót, các ngươi xuống dưới chuẩn bị đi." Vi Tiểu Bảo phất phất tay để cho hai người đi xuống trước.

Nhìn thấy hai người sau khi đóng cửa phòng, Tống Thanh Thư vẻ mặt thật giống vừa định lên chuyện nào đó như thế, đột nhiên kêu lên: "À… Vi huynh đệ, lần này chúng ta xuất phát bí mật, nếu như mang theo a đầu kia, thì quá vướng bận..."

Tống Thanh Thư còn chưa nói hết, Vi Tiểu Bảo giống như xem quái vật nhìn hắn: "Tống đại ca, như thế hoa nhường nguyệt thẹn một đại mỹ nhân nhi, ngươi cũng cam lòng để giết?"

Thấy hắn hiểu lầm ý của chính mình, Tống Thanh Thư xạm mặt lại nói: "Ý của ta là còn không bằng tha nàng. . ."

Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm: Dọc theo đường đi chỉ là hai đại nam nhân bồi tiếp lẫn nhau, cái kia đường xá nhiều lắm khô khan vô vị, theo bản năng cự tuyệt nói: "Chúng ta không phải vì che dấu tai mắt người sao, Kim Xà doanh những người kia nên không biết trong sứ đoàn còn có một cô gái, chúng ta cùng mang theo cô nương kia, trái lại càng có thể che dấu thân phận, lại nói, nếu như trong lúc nguy cấp chúng ta thực sự không chống đỡ được, còn có thể nắm nha đầu kia đến làm con tin mà, cái kia Viên Thừa Chí không phải nhân nghĩa làm đầu sao, nếu như nhìn một vô tội nữ tử chết, khẳng định uy vọng tổn thất lớn. . ."

Tống Thanh Thư ngoài ý muốn liếc mắt nhìn hắn, trước đây cho rằng Vi Tiểu Bảo chính là một nịnh nọt đồ, nào có biết lần này gặp lại nhưng càng ngày càng hắn không đơn giản, tư duy vận chuyển nhanh chóng, hơn xa so với người thường.

"Được rồi, liền theo Vi huynh đệ ý tứ làm, dẫn nàng cùng đi." Tống Thanh Thư vừa nghĩ hắn nói cũng có lý, bây giờ Vi Tiểu Bảo đối với mình tới nói chính là đầu cơ kiếm lợi, chính mình cũng không thể để hắn có nửa điểm sơ xuất.

Trở về phòng, Tống Thanh Thư vừa định giải khai Thủy Sinh huyệt đạo, vậy mà đối phương khóe miệng lộ ra nụ cười giả dối, bàn tay nhỏ dài trong nháy mắt điểm mấy đại huyệt của Tống Thanh Thư.

"Ai giải huyệt đạo cho ngươi?" Chuyện xảy ra quá đột nhiên, Tống Thanh Thư chính đang suy tư chuyện khác, hoàn toàn không phát hiện Thủy Sinh chỉ là làm bộ ngồi ở nơi đó mà thôi.

"Hừ!" Thủy Sinh nhíu nhíu mũi ngọc tinh xảo, lập tức từ trên giường nhảy xuống, thu dọn một hồi quần áo, đắc ý nói rằng, "Cái kia mấy cái chó săn điểm huyệt công phu thực sự là kém cỏi, hơn nữa bổn tiểu thư võ công cao cường, rất dĩ nhiên là tự giải huyệt đạo a."

Tống Thanh Thư thấy tình thế không ổn, ngượng ngùng nở nụ cười: "Cái này Thủy tiểu thư, nếu ngươi đã thoát hiểm, xin mời tự động rời đi đi, nếu như đợi lát nữa bị người phát hiện nhưng là đi không được."

"Bổn tiểu thư tại sao phải đi?" Thủy Sinh lẫm lẫm liệt liệt ở một bên ngồi xuống, cũng học vừa nãy Tống Thanh Thư dáng vẻ rót một chén nước chè xanh đến giải khát, vừa mới vào miệng: mới uống được một ngụm đột nhiên nhớ tới cái chén này đã bị Tống Thanh Thư uống qua, vội vã "Phi phi phi. . ." Phun ra ngoài.

"Tại sao không đi?" Lần này đến phiên Tống Thanh Thư mãi mà không nghĩ ra.

Thủy Sinh đương nhiên sẽ không nói vừa nãy sau khi tự giải huyệt đạo liền muốn chạy đi, có điều mới vừa đi hai bước liền phát hiện đâu đâu cũng có quan binh, lấy công phu mèo cào của nàng, nơi nào chạy thoát được? Không thể làm gì khác hơn là trở về phòng lại nghĩ cách, còn không nghĩ ra cái gì liền nghe đến cách đó không xa thị vệ thăm hỏi Tống Thanh Thư âm thanh, linh cơ hơi động, an vị trở về trên giường, làm bộ vẫn đang bị điểm huyệt.

Thấy Tống Thanh Thư biểu hiện quái lạ nhìn mình chằm chằm, Thủy Sinh lại nghĩ đến dáng dấp đáng ghét của hắn, duỗi ra bàn chân nhỏ một bên vừa đá vừa mắng: "Ta đá chết cái tên dâm tặc nhà ngươi vừa nãy bắt nạt ta, cho ngươi bắt nạt ta. . ."

"Thủy tiểu thư, ngươi cứ gọi ta là dâm tặc, nếu như truyền đi bị người không biết nghe được, ta ngược lại thật ra không có gì, có điều người ta sẽ nghĩ cô nương như thế nào?" Tống Thanh Thư tựa như cười mà không phải cười nhìn nàng.

"Ngươi cái chết rùa đen, nát rùa đen, đại khốn nạn, xú chó con. . . Đều là ngươi hại." Thủy Sinh sững sờ, vừa nghĩ có đạo lý, càng là giận không chỗ phát tiết, dụng cả tay chân đánh lên người Tống Thanh Thư.

Tuy rằng bị một mỹ nhân như hoa như ngọc dùng quyền đối mặt, sự hưởng thụ nhiều hơn là bị đánh, thế nhưng Tống Thanh Thư cũng không muốn cả người lưu lại dấu ấn bị quyền đánh trúng, bị như vậy thì ngày mai làm sao gặp người đây? "Cô nương đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ta là cao thủ có khả năng di hình đổi huyệt, ngươi cứ tiếp tục đánh như thế này, nói không chắc huyệt đạo của ta có thể sẽ tự giải ra đấy.."

Thủy Sinh quả nhiên bị hắn cho doạ sợ, vội vã ngừng tay, trong lòng cả kinh: "Nếu như hắn thật sự phá tan huyệt đạo liền nguy rồi." Càng nghĩ càng không yên lòng, lại điểm trên đùi hắn mấy cái huyệt đạo, sau đó đứng dậy muốn ở trong phòng tìm sợi dây thừng đem hắn trói lại đến.

Nào có biết quay một vòng cũng không tìm được có thể trói đồ vật, ngồi trở lại đến trên giường, chính đang âm thầm sinh hờn dỗi, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, xoay người bắt đầu giải chính mình đai lưng.

"Mỹ nữ ngươi chẳng lẽ muốn thân thể của ta?" Tống Thanh Thư làm ra một bộ run rẩy dáng vẻ, "Ngươi nhẹ nhàng một tý, người ta vẫn là lần thứ nhất đây?"

"Phi!" Thủy Sinh tuy rằng nghe không hiểu lắm hắn ở hô cái gì, nhưng trong lòng biết khẳng định không phải cái gì tốt nói, tàn bạo mà lườm hắn một cái, "Ngươi lại kêu loạn ta liền đem ngươi bít tất cởi ra nhét vào trong miệng ngươi."

"Tất của ta rất hôi, thực sự không phải cái gì tốt mùi vị, nếu như mỹ nữ ngươi chịu đem chính mình bít tất cởi ra nhét vào ta trong miệng, ta bảo đảm, tuyệt đối không gọi." Tống Thanh Thư một đôi mắt đầu trộm đuôi cướp mà nhìn chằm chằm đôi chân của Thủy Sinh.

"Buồn nôn, vô liêm sỉ!" Thủy Sinh tức giận đến cả người run, vội vã cởi xuống đai lưng đem hai tay hắn trói đến sau lưng, cuối cùng lại tại đầu giường gắt gao quấn hai vòng.

"Hừm, thơm quá ~" Lúc Thủy Sinh buộc chặt hắn, những sợi tóc khó tránh khỏi phất phơ ngang qua khuôn mặt Tống Thanh Thư, Tống Thanh Thư là như say sưa ngửi vào khen ngợi.

Thấy Tống Thanh Thư đã bị trói lại, còn bị chính mình điểm huyệt đạo, Thủy Sinh yên lòng, quay đầu lại oán hận nhìn hắn: "Ngươi lại ăn nói linh tinh, ta thật sự đưa ngươi bít tất nhét vào!"

Nguyên lai Thủy Sinh một thiên kim đại tiểu thư, để nàng tự tay cởi giầy của nam nhân, nàng là vạn vạn không làm được; nghĩ đến dùng tất của mình nhét vào miệng hắn, ồ ~ nghĩ liền buồn nôn, vì lẽ đó lâu như vậy Thủy Sinh cũng chỉ là đe dọa mà thôi.

"Được, không nói, không nói!" Tống Thanh Thư vội vã làm một bộ ta rất nghe lời dáng vẻ.

Thủy Sinh rốt cục hài lòng vỗ vỗ tro bụi trên tay, cả một ngày thần kinh căng thẳng, hiện tại tâm thần được thả lỏng lập tức cơn buồn ngủ kéo tới, xác nhận Tống Thanh Thư bị trói ở cạnh giường, liền dự định trước tiên nghỉ ngơi một lúc dưỡng sức, chờ tảng sáng lúc thủ vệ buồn ngủ nhất lại nghĩ cách chạy đi.

Tống Thanh Thư thấy nàng cởi giầy, thu dọn chăn đệm ở trên giường, không khỏi sắc mặt quái lạ: "Mỹ nữ, mây đen gió lớn, cẩn thận thì hơn sai giường rồi, đây chính là phòng của ta. . ."