Chương 47: Mộng nắm quyền thiên hạ, say ngủ gối đầu cùng mỹ nhân

"Nương tử tỷ tỷ, ngươi. . ." Tống Thanh Thư ngạc nhiên mà nhìn Mộc Uyển Thanh.

"Hừ..hay lắm Cẩu tạp chủng, được lắm cao thủ võ lâm!" Mộc Uyển Thanh chỉ vào hắn tức giận đến run cả người, nghĩ thầm hai ngày nay bị hắn lừa xoay quanh, còn bị hắn chiếm hết tiện nghi. . .

"Mộc cô nương, thực sự là thất lễ, việc đã đến nước này, cũng không cần phải giấu diếm cô nương nữa...", Tống Thanh Thư cười khổ nói.

"Như ngươi một đại cao thủ, trêu đùa ta người bình thường như vậy, chơi rất vui sao?" Mộc Uyển Thanh âm thanh càng ngày càng lạnh.

"Ta cảm thấy rất chơi vui a." Tống Thanh Thư trong lòng nghĩ như vậy, đương nhiên ngoài miệng vạn vạn không dám nói như thế: "Tại hạ cũng là nhìn thấy cô nương thương tâm gần chết, còn có ý nghĩ coi thường mạng sống của bản thân, nhất thời tình thế cấp bách, hữu tâm khuyên bảo lại sợ ngươi từ chối người xa lạ từ ngoài ngàn dặm, mới ra hạ sách này."

Nghe hắn nói đến chuyện thương tâm, chỉ thấy miệng nhỏ của nàng xẹp xuống, trong đôi mắt đẹp lại nổi lên một tia sương mù.

Mộc Uyển Thanh tuy rằng ở bề ngoài lạnh lùng hung ác, nói cho cùng cũng vẫn là một cái cô nương, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết khuyên bảo làm sao.

Một lát sau, Mộc Uyển Thanh quay đầu đi, lặng lẽ lau nước mắt lăn trên gò má một hồi, trầm giọng hỏi: "Ngươi đến tột cùng tên gọi là gì?"

Tống Thanh Thư luống cuống vội vàng trả lời: "Mộc cô nương, tại hạ Tống Thanh Thư."

"Đa tạ Tống đại hiệp ngày trước xuất thủ cứu giúp, tiểu nữ xin từ biệt tại đây." Mộc Uyển Thanh lạnh lùng nói xong xoay người rời đi. Nàng tuy rằng rất tức giận, nếu theo nàng tính tình ngày, gặp phải loại xú nam nhân này tự nhiên là một mũi tên bắn chết hắn, nhưng cân nhắc đến vừa nãy tận mắt nhìn thấy võ công của hắn vẫn là từ bỏ cái ý niệm này.

"Cứ như vậy đi rồi a." Tống Thanh Thư tự lẩm bẩm, không muốn để lộ ra tâm ý bị giai nhân nhìn thấu, trong lúc nhất thời cũng không biết nói lời như thế nào để giữ nàng ở lại, dựa theo tính cách của hắn không được mày dày giống Đoàn Dự như vậy.

Nghe được Tống Thanh Thư lầm bầm lầu bầu, Mộc Uyển Thanh bên tai đỏ ửng một hồi, đột nhiên xoay người lại nhìn chằm chằm Tống Thanh Thư: "Ngươi mau đi mặt rửa sạch sẽ, ta không muốn mặt mũi dáng dấp ân nhân cứu mạng cũng không biết."

"Đây là huyên náo cái nào vừa ra?" Tống Thanh Thư rõ ràng Mộc Uyển Thanh tính cách ngạo kiều dị thường, trong lúc nhất thời cũng đoán không được quyết định của nàng, không thể làm gì khác hơn là chạy đến một bên dòng suối rửa mặt sạch sẽ, tiện thể chỉnh chu lại quần áo đầu tóc nhằm gây ấn tượng với nàng.

Nhìn rực rỡ hẳn lên Tống Thanh Thư, trên khuôn mặt trắng nõn của Mộc Uyển Thanh nổi lên vài tia đỏ ửng khó mà nhìn ra đượ., "Được rồi, ta thấy đã rõ rồi." Nói xong thẳng thắn dứt khoát xoay người rời đi.

Chẳng lẽ nàng bị chính mình "Ngọc thụ lâm phong mê hoặc rồi?" Tống Thanh Thư trong lòng kinh ngạc, nguyên lai vốn là trong chốn võ lâm có tiếng anh tuấn thiếu niên, bây giờ hắn thần công đại thành, bây giờ hắn võ công đại thành, khí chất trầm ổn càng có thêm vài lần mị lực. . .

Nhìn Mộc Uyển Thanh càng chạy càng xa, Tống Thanh Thư lắc đầu một cái, thầm cười khổ: Mộc Uyển Thanh là một nữ tử si tình, một đời khổ luyến ca ca của chính mình Đoàn Dự, làm sao đối với nam nhân khác động tâm.

Có điều nhìn nàng yểu điệu thân hình, Tống Thanh Thư vẫn là quỷ thần xui khiến hô một câu: "Nhớ chờ ta trở lại Giang Nam."

Thấy Mộc Uyển Thanh vẫn là tiến về phía trước xa xa mà đi, thân hình một tia gợn sóng đều không có, Tống Thanh Thư quýnh lên, vội vã nói bổ sung: "Đoàn Dự bị Thổ Phiền quốc sư Cưu Ma Trí bắt đi, bảo là muốn dẫn đến trước mộ phần Cô Tô Mộ Dung Bác."

Lần này Mộc Uyển Thanh thân hình quả nhiên run lên, ngừng một chút, lại tiếp tục đi tiếp, rốt cục biến mất ở Tống Thanh Thư trong tầm mắt.

"Xem ra chính mình trong lòng nàng vị trí vẫn là không sánh được Đoàn Dự cái kia tiểu bạch kiểm a!" Tống Thanh Thư cảm khái vạn ngàn, hồn nhiên không ý thức được chính mình cũng là cái trăm phần trăm không hơn không kém tiểu bạch kiểm.

Có điều hắn đã xác định Mộc Uyển Thanh nhất định chạy đến Giang Nam đi cứu Đoàn Dự, Tống Thanh Thư không có chút nào lo lắng an nguy của nàng, Cưu Ma Trí tuy rằng có lúc đê tiện, nhưng tổng thể tới nói vẫn tính là đắc đạo cao tăng, không có giống Vân Trung Hạc loại kia ham muốn, cũng sẽ không đối với Mộc Uyển Thanh như vậy nhu nhược thiếu nữ lạnh lùng hạ sát thủ.

Sở dĩ bảo nàng đi Giang Nam là vì Tống Thanh Thư đã có dự tính ở Giang Nam.

Hai ngày nay thời gian rảnh rỗi hắn đã tính kỹ tương lai của mình nên như thế nào, trước tìm cách thu thập thiên hạ võ công bí tịch bây giờ xem ra đã không thê thực hiện, có điều bây giờ võ công của hắn kỳ thực đã đủ, đặc biệt ngày hôm nay cùng Phong Thanh Dương một trận chiến, càng làm cho niềm tin của hắn tăng cao, trong lòng biết chỉ cần mình không đi tìm đường chết chọc đến trong chốn giang hồ những người kia có tiếng hung nhân, nói vậy tự vệ đã thừa sức.

Hơn nữa theo võ công càng ngày càng cao, Tống Thanh Thư dã tâm cũng càng lúc càng lớn, kiếp trước kinh nghiệm để hắn hiểu rõ ràng ở cái loạn thế này đơn thuần võ công cao đến đâu, cũng đều là con cờ của người khác, giống như Quách Tĩnh như thế; hắn càng hâm mộ Minh giáo giáo chủ Trương Vô Kỵ, dưới trướng mấy trăm ngàn giáo chúng, tự thành một phương chư hầu, binh cường mã tráng, thậm chí còn có thể nhất thống thiên hạ.

Bất quá nghĩ đến đối phương cùng mình trên danh nghĩa thê tử cái kia không nói rõ được cũng không tả rõ được quan hệ, hắn liền một trận phiền ác, mình cũng không muốn làm lý dục loại kia con ma đen đủi, nếu như Trương Vô Kỵ nhất thống thiên hạ qua đi, lúc nào trong lòng hơi động, đem Chu Chỉ Nhược triệu đến hậu cung, đến thời điểm chính mình thật là không biện pháp gì ngăn cản.

Lại nói, Tống Thanh Thư hắn hiểu rất rõ cảm giác vận mệnh bị người khác nắm trong tay như thế nào, bây giờ hắn chỉ là cái giang hồ con tôm nhỏ, hắn vô cùng không thích loại này vận mệnh, bởi vậy đã sớm suy tính kỹ càng.

Hiện nay thiên hạ đại loạn, chính là thời cơ kiến công lập nghiệp, Tống Thanh Thư không phải là cha con Mộ Dung đặt ra mục tiêu khó có thể thực hiện, vả lại thủ đoạn chính trị lại vụng về, còn hắn từ lâu đã lập xong kế hoạch sơ lược.

Quyền lực thực chất là cái gì? Một là quân quyền, hai là nhân sự quyền, kỳ thực quan trọng nhất vẫn là tài chính quyền, làm rất nhiều người muốn dựa vào ngươi lúc ăn cơm, ngươi dĩ nhiên là sản sinh to lớn quyền lực, đương nhiên nếu ngươi không có thực lực để bảo quản tài sản của mình sẽ bị kẻ khác chiếm đoạt, quyền lực cũng chỉ là một hồi buôn bán nước bọt mà thôi.

Con đường tìm kiếm bí tịch thiên hạ đã vô vọng, quyết định thật nhanh mà liền đem trọng tâm chuyển đến tìm kiếm thiên hạ bảo tàng.

Trong thiên hạ chôn dấu bí tịch võ công mặc dù là để nhân vật chính độc chiếm, chính mình không có cách nào cùng nguyên chủ cướp giật số mệnh. Thế nhưng giống tiểu thuyết hoặc nhiều hoặc ít có vài điểm giống nhau, hết thảy nhân vật chính đều không đi cướp đoạt bảo tàng, có khả năng nhân vật chính muốn thể hiện tính cách coi tiền tài như cặn bã 'Đạo đức tốt', có điều như thế vừa vặn tiện nghi Tống Thanh Thư.

Không cần cùng nhân vật chính tranh cướp bảo tàng, Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy ý nghĩ lập tức thông suốt, kiểm kê hiện nay thiên hạ bảo tàng, kiểm kê kho tàng hiện nay trong thiên hạ:

“ Kho tàng Cao Xương mê cung cách xa ở Tây Vực, đó là địa bàn của Trương Vô Kỵ, tạm thời không cân nhắc tới..”

“ Kho tàng Sấm vương ở vùng phụ cận Ngọc Bút sơn trang quá mức xa xôi, hơn nữa vị trí là phúc địa của Mãn Thanh, tìm được cũng mang đi cũng chẳng được ..”

“ Kho tàng nằm trong Tứ thập nhị chương độ khó càng to lớn hơn, phải kiếm đủ tám bộ kinh tập hợp lại, đó là chưa kể Lộc Đỉnh Sơn lại là vị trí long mạch Mãn Thanh, muốn lén lút giấu diếm được tai mắt Mãn Thanh lấy ra bảo tàng thì không thể….”

“ Kho tàng Thiên Ninh tự ở Kinh Châu vốn là rất dễ tìm, nhưng đó là địa bàn của quan tri phủ Lăng Thối Tư, hơn nữa vị trí đó liên quan đến khu quản chế do đang có chiến tranh, Tống Thanh Thư cũng không muốn đánh rắn động cỏ…”

Kinh Châu ngày ninh tự bảo tàng vốn là rất dễ tìm, chỉ là đó là Lăng Thối Tư địa bàn, hơn nữa vị trí chiến tranh quản chế khu, Tống Thanh Thư cũng không muốn đánh rắn động cỏ.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Tống Thanh Thư quyết định bảo tàng Đại Công Phường ở thành Kim Lăng.