Chương 46: Một cái tát

Chú ý tới sát khí trong mắt Phong Thanh Dương, Tống Thanh Thư trong lòng biết rõ không ổn, bất quá trong lòng hắn ngược lại cũng không sợ sệt, trái lại có một tia nóng lòng muốn thử.

Tay trái vạch một cái hình cung, tay phải chưởng ra một chưởng, liền hướng về phía Phong Thanh Dương đánh tới, chính là Hàng Long Thập Bát Chưởng "Kháng Long Hữu Hối" .

Phong Thanh Dương thấy hắn cách mình rất xa, thêm vào trước đó hắn sử dụng chiêu số quá mức quỷ quyệt khó lường, Phong Thanh Dương quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, âm thầm đem Tiên Thiên kiếm khí ngưng ở đầu ngón tay.

Chiêu trước đánh ra chưa tới chỗ Phong Thanh Dương, tay trái đã lần thứ hai vạch theo hình cung, tay phải lại đánh ra một chưởng "Kháng Long Hữu Hối" lần thứ hai đánh tới.

Song chưởng sức mạnh chồng chất lên nhau, càng như sóng dữ tuôn ra, thế không thể đỡ, như một đạo vô hình khí tường hướng về Phong Thanh Dương.

Trước ngực Phong Thanh Dương bị kình phong dội tới, vội vã tay bắt kiếm quyết, một chiêu Phá Khí Thức đánh ra.

Tống Thanh Thư mượn nhờ lực lượng phi thân nhảy lên không trung, dùng Hàng Long Thập Bát Chưởng "Phi Long Tại Thiên", tiếp tục chưởng ra lần thứ ba "Kháng Long Hữu Hối", ba lần kình khí chồng chất lên nhau, cương mãnh dị thường tuôn về hướng Phong Thanh Dương.

Phong Thanh Dương rốt cục biến sắc, hắn vẫn đánh giá quá thấp thực lực của Tống Thanh Thư , tay phải hắn Tiên Thiên kiếm khí đánh tan khí thừa hai chưởng kình trước đó, nào ngờ tới trong thời gian ngắn như thế Tống Thanh Thư còn có thể đánh chưởng thứ ba, sức mạnh của ba chưởng tăng theo cấp số nhân, Phong Thanh Dương mới vừa đánh tan trước đó hai đạo kình khí, Tiên Thiên kiếm khí đã bị chưởng thứ ba của Tống Thanh Thư đánh tan, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là triển khai bộ pháp né tránh ra mấy trượng bên ngoài.

Phong Thanh Dương sắc mặt có chút lúng túng, dù sao tu luyện nhiều năm như vậy đây là lần thứ nhất bị đối thủ đánh cho phải lui về phòng thủ, hơn nữa đối phương vẫn là một thiếu niên tuổi đôi mươi, "Hàng Long Tam Điệp Lãng! Các hạ là Khiết Đan Tiêu Phong?"

"Nếu như Tiêu đại vương ở đây, Phong tiền bối chỉ sợ sẽ không dễ đối phó giống như với tại hạ như vậy." Tống Thanh Thư đưa ra đáp án phủ định, trong lòng thầm hô may mắn, chính mình cũng am hiểu Hàng Long Thập Bát Chưởng, lại biết nguyên lý tuyệt chiêu của Tiêu Phong, thử một lần đánh ra, quả nhiên uy lực và kình khí góc độ ra chiêu còn không so sánh được với Tiêu Phong, cuối cùng phải dùng một chiêu Phi Long Tại Thiên để kết thúc.

"Vậy ngươi đến tột cùng là người phương nào? Thân kiêm Nga Mi Võ Đan huyền môn chính tông, lại biết Cửu Âm Bạch Cốt Trảo loại này võ công tà phái, còn sử dụng Cái Bang tuyệt học Hàng Long Thập Bát Chưởng, các hạ Hàng Long Thập Bát Chưởng trình độ toàn bộ Cái Bang chỉ sợ cũng chỉ có Tiêu Phong cùng Quách Tĩnh miễn cưỡng đè ép ngươi một bậc, Dư bang chủ trưởng lão đều không bằng ngươi." Phong Thanh Dương nhãn lực cỡ nào cao minh, rất nhanh đã thấy được con đường võ công của hắn.

"Ngươi có thể gọi ta là cẩu tạp chủng." Tống Thanh Thư quay đầu lại nhìn một bên trợn mắt ngoác mồm Mộc Uyển Thanh một chút, lộ ra một tia bướng bỉnh ý cười. Mình bây giờ thực lực còn chưa đủ mạnh, cũng chưa thể xưng vương, hơn nữa đối với Chu Chỉ Nhược chính mình đuối lý, nếu nói ra tên tuổi, Chu Chỉ Nhược nghe tin tìm tới cửa, còn thật không biết ứng đối như thế nào.

"Ba chiêu đã qua, các hạ cũng không nguyện nói vậy thì ở lại đây đi." Phong Thanh Dương trong lòng hơi giận, bốc lên kiếm quyết tấn công tới.

Kiếm khí tốc độ nhanh chóng để Tống Thanh Thư tặc lưỡi, cuống quít vội vã sử dụng Xà Hình Phiên Ly thuật, trên mặt đất quay cuồng tránh né, tránh thoát một chiêu cực kỳ ác liệt của Phong Thanh Dương.

Có điều tiên cơ đã mất, Phong Thanh Dương kiếm khí một chiêu nối tiếp một chiêu kiếm, liên miên không dứt, Tống Thanh Thư chỉ có thể né tránh công kích, không còn sức đánh trả, cẩn thận không để lộ ra sơ hở.

Tống Thanh Thư rõ ràng còn tiếp tục như vậy không quá mười chiêu chính mình liền muốn nuốt hận tại chỗ, có điều hắn không thể dùng được Hàng Long Thập Bát Chưởng để phản kích, thông qua vừa nãy thăm dò, hắn đã rõ ràng chưởng phong không làm gì được kiếm khí của đối phương, ở trước Phá Khí Kiếm thức điều là giấy.

Đồng dạng chưởng lực nhưng diện tích tiếp xúc khác nhau, kiếm khí nhưng là sắc bén hơn. Đậu xanh rau muống còn muốn sử dụng vật lý a.

Tống Thanh Thư nắm chuẩn thời cơ, nội lực chấn động, kiếm gỗ sau lưng ra khỏi vỏ 'xoạt xoạt' vung ra mấy kiếm bắt đầu phản công.

Phong Thanh Dương đã sớm chú ý tới kiếm gỗ của hắn, cũng cho rằng chỉ là cái đồ chơi, lại không nghĩ rằng hắn tuy tuổi còn trẻ cũng đã đạt đến cảnh giới không có kiếm cảnh giới, kiếm gỗ mặt ngoài mơ hồ cũng nổi lên một tầng mỏng manh kiếm khí, hơn nữa kiếm chiêu của hắn dùng chính là chiêu số khắc trên vách động, nhưng lại không cứng nhắc rập khuôn, mấy chiêu phổ thông Ngũ Nhạc Kiếm Pháp, kình đạo nội liễm ngầm có ý mấy chục loại biến hóa, chì chờ phản ứng của Phong Thanh Dương như thế nào thì biến chiêu như thế đấy.

Phong Thanh Dương chân đạp thất tinh, rất nhanh lùi ra mấy trượng ở ngoài, vừa nãy Tống Thanh Thư ba chiêu đầu tuy rằng đã đầy đủ kinh diễm, nhưng cũng không bằng lần này mang cho hắn chấn động lớn, không thể tin tưởng hỏi: "Ngươi vừa nãy tùy tiện nhìn mấy lần liền đem đạo lí những kiếm chiêu này thông hiểu?"

Tống Thanh Thư biểu hiện có chút nhăn nhó, thoáng ngại ngùng mà nói rằng: "Thật giống. . . Là như vậy."

Nghe hắn nói xong, Phong Thanh Dương suýt chút phun ra một ngụm máu, hắn đã là kỳ tài sử dụng kiếm mấy trăm năm, khoảng ba mươi tuổi liền có thể vung kiếm tung hoành thiên hạ. Chính hắn dựa vào mấy chục năm sử dụng kiếm bản lĩnh, mới có thể đem kiếm ý trong những bức họa thông hiểu đạo lí, đối diện người trẻ tuổi này, luyện kiếm không vượt qua ba năm, thuần túy lấy cảnh giới mà nói, lại có thể cùng chính mình cân sức ngang tài, có thể nào để Phong Thanh Dương không kinh hãi.

"Đến tột cùng có phải là cuồng ngôn hay không còn phải thử qua mới biết." Phong Thanh Dương trong lòng vẫn là không tin, quyết định đem hết toàn lực thử hắn một lần.

Tống Thanh Thư vội vã lên tinh thần, vận khí nâng kiếm gỗ trên tay tiến lên nghênh tiếp.

Trong lúc nhất thời bên trong hang núi kiếm khí ngang dọc, tuy rằng trên căn bản đều là Phong Thanh Dương công Tống Thanh Thư phòng, hơn nữa Tống Thanh Thư còn thường thường bị bức ép đến vô cùng chật vật, thế nhưng Tống Thanh Thư lại giống như con thuyền bên trong bão táp, trước sau có thể bảo vệ chính mình lấy bình thường Ngũ Nhạc Kiếm Pháp, mạnh mẽ chống đỡ Phong Thanh Dương Độc Cô Cửu Kiếm mà bất bại, hơn nữa có lúc thậm chí có thể công ra mấy kiếm để Phong Thanh Dương không thể không thu kiếm về phòng thủ, nếu như truyền tới trên giang hồ bảo đảm có thể náo động thiên hạ.

Có điều Tống Thanh Thư có khổ tự biết, hắn tuy rằng có thể cùng Phong Thanh Dương triền đấu trăm chiêu mà bất bại, nhưng cứ như vậy tiếp tục đánh, bởi vì Phong Thanh Dương đã không lưu thủ nữa, lại đến thời điểm kiếm khí xâm thể, chính mình chắc chắn phải chết.

Nghĩ tới đây hắn cái nào còn nguyện ý đánh tiếp nữa, sử dụng một quái lạ kiếm quyết, trong miệng hô to: "Xem ta tuyệt chiêu Vạn Kiếm Quy Tông."

Phong Thanh Dương bị sợ nhảy lên, người trẻ tuổi này mang cho hắn kinh ngạc quá nhiều, thật sợ bất cẩn thất kinh sẽ bị thương bởi chiêu thức quái lạ ccảu hắn, hai tay bấm kiếm quyết, trận địa sẵn sàng tiếp chiêu.

Tống Thanh Thư thấy hắn bị lừa, cái nào còn dám chần chờ, sử dụng Đạp Sa Vô Ngân khinh công thôi thúc đến mức tận cùng, một bên ôm lấy bên cạnh gần như ngốc đi Mộc Uyển Thanh, "Còn không chạy mau!" Hai người gấp như lưu tinh lao ra ngoài động.

Phong Thanh Dương ngạc nhiên qua đi không khỏi một trận giận dữ, vội vã triển khai khinh công đuổi theo, có điều hắn tiên cơ đã mất, Tống Thanh Thư người mang Đạp Sa Vô Ngân cái môn này tuyệt đỉnh khinh công, quyết tâm muốn chạy dù cho trong lồng ngực của hắn còn ôm một người, Phong Thanh Dương cũng chỉ đành trơ mắt nhìn hai người khoảng cách càng ngày càng xa. . .

Nhận thấy đã bỏ rơi Phong Thanh Dương ở xa, Tống Thanh Thư nhẹ nhàng đem Mộc Uyển Thanh để xuống, trong miệng vui mừng không ngớt: "Nương tử, may là ngươi mềm mại không xương, thân thể mềm mại, không phải vậy chúng ta đúng là chạy không thoát."

Vậy mà đáp lại hắn là một bàn tay thon thả xinh xắn của Mộc Uyển Thanh.