Chương 114: Đông Phương Bất Bại cô nương

Nhìn đám người Hồng Hoa Hội đều đã bị chế phục, sắc mặt Khang Hi biến ảo không ngừng, không biết đang nghĩ cái gì, do dự một chút hạ lệnh: "Tạm thời nhốt bọn chúng vào Thiên Lao, ngày mai thẩm vấn.

“Đa Long, ngươi thân là tổng quản ngự tiền thị vệ lại để cho một đám phản tặc lẫn vào trong cung, đây vốn là tội lớn, nhưng trẫm niệm tình ngươi cứu giá kịp thời, liền phạt ngươi nửa năm bổng lộc đi.”

"Tạ hoàng thượng long ân!" Đa Long quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nghĩ thầm nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, chính mình mười cái đầu cũng không đủ chém.

Nhìn thi thể thị vệ khắp nơi, Khang Hi lộ vẻ bi ai nói rằng: “Những thị vệ này đều trung thành với trẫm, cho đến lúc chết vẫn nỗ lực ngăn cản phản tặc… Đa Long, ngươi điều tra tình huống trong nhà bọn hắn, rồi định ra kế hoạch trợ giúp bọn họ, rồi đưa lên cho trẫm xem qua.

“Rõ.” Đa Long nghĩ thầm, xem ý tứ của hoàng thượng lần này chắc là muốn trọng thưởng cho những thị vệ đã chết này.

Khang Hi quay đầu lại nhìn Tống Thanh Thư: “Tống Thanh Thư nghe chỉ.”

"Có thần!"

“Vừa nãy nếu không phải có Tống Thanh Thư đúng lúc đuổi tới, trẫm e sợ là đã mất mạng trong tay bọn phản tặc rồi. Tống Thanh Thư trung quân thể quốc, võ công cao cường, một người đánh bại các cao thủ của Hồng Hoa hội, trẫm phong khanh làm Duệ Dũng Ba Đồ Lỗ, đảm nhiệm phó tổng quản ngự tiền thị vệ.” Khang Hi vui mừng sống sót sau tai nạn, đối với Tống Thanh Thư nói.

"Tạ hoàng thượng ân điển!" Tống Thanh Thư sắc mặt rất bình thản đón nhận, Khang Hi trong lòng âm thầm gật đầu vừa ý.

"À… còn tình hình trận chiến của Đông Phương giáo chủ ra sao rồi?" Nhìn bọn thị vệ đã bắt đầu thanh lý hiện trường, Khang Hi mở miệng hỏi.

Tống Thanh Thư cùng Đa Long liếc mắt nhìn nhau, dồn dập đáp: "Chúng thần vừa rồi vội vã đến đây cứu giá, cũng không biết hai người tình hình trận chiến ra làm sao."

Trầm tư chốc lát, Khang Hi nói rằng: "Đa Long, ngươi dẫn người tra xét hoàng cung, xem có còn cá lọt lưới hay không, Thanh Thư, ngươi đến trên điện nhìn qua tình hình trận chiến như thế nào rồi, nếu cần thì trong bóng tối trợ giúp cho Đông Phương giáo chủ một chút sức lực."

"Không cần!" Một thanh âm lành lạnh vang lên, Tống Thanh Thư kinh ngạc quay đầu lại, thấy Đông Phương Bất Bại đang đứng cách xa mấy trượng ở ngoài, sắc mặt so với thường ngày thì bị trắng bệch.

Khang Hi kinh hỉ hỏi: "Đông Phương giáo chủ thắng rồi phải không? Phong Thanh Dương đâu rồi?"

"Phong Thanh Dương đã rời khỏi Tử Cấm thành, có điều sinh cơ đã tuyệt, không sống hơn ba ngày nữa, hoàng thượng không cần lo lắng." Đông Phương Bất Bại để Tống Thanh Thư trong lòng kinh hãi, chỉ thấy nàng tiếp tục nói, "Qua lần này bản tọa muốn về Hắc Mộc nhai một chuyến, nên tới đây để hướng về Hoàng thượng xin tạm vắng mặt một thời gian."

Nghe y lúc nói chuyện tuy cố ý khắc chế, nhưng Tống Thanh Thư vẫn nhận ra được nội tức hỗn loạn, trung khí không đủ, hẳn đang bị nội thương rất nặng, lại nhìn thấy Khang Hi tỏ vẻ không muốn để Đông Phương Bất Bại quay về Hắc Mộc Nhai, Tống Thanh Thư liền thấp giọng nói: “Hoàng thượng, Đông Phương giáo chủ bị thương không phải là nhẹ, nên cần phải về Hắc Mộc nhai tịnh dưỡng một thời gian."

Khang Hi bỗng nhiên tỉnh ngộ, liền vội vàng nói: "Trẫm lập tức phái người hộ tống ngươi về Hắc Mộc nhai, Đông Phương giáo chủ cứ yên tâm tĩnh dưỡng."

"Đa tạ ý tốt của hoàng thượng." Đông Phương Bất Bại lạnh giọng nói rằng, "Có điều việc Đông Phương bị thương nhưng không phải là bonh đạo chích có thể tới gần.”

“Hoàng thượng, bây giờ kinh thành đang tụ tập rất nhiều các cao thủ võ lâm, để phòng ngừa vạn nhất, thần xin hộ tống Đông Phương giáo chủ rời khỏi kinh thành.” Tống Thanh Thư liền vội vàng nói.

"Cũng được!" Khang Hi vui vẻ nói, "Đông Phương giáo chủ cũng rõ ràng võ công của Thanh Thư, cứ để hắn tiễn ngươi một đoạn đường.”

Đông Phương Bất Bại đôi mắt phượng quan sát tỉ mỉ Tống Thanh Thư một phen, do dự chốc lát, âm thầm gật gật đầu, sau đó thân hình lóe lên, đã biến mất ở tại chỗ.

"Hoàng thượng, Tống mỗ trước tiên cáo từ." Tống Thanh Thư vội vã vận lên khinh công đuổi theo.

Nhận ra được Tống Thanh Thư đến gần, Đông Phương Bất Bại ngừng lại, xoay người lại nhìn Tống Thanh Thư, ánh mắt tràn ngập đề phòng.

"Tại hạ cố ý đến đây là hộ tống giáo chủ ra khỏi kinh thành, Đông Phương giáo chủ cần gì phải ngờ vực tại hạ như vậy?" Tống Thanh Thư hai tay mở ra, biểu hiện ung dung.

"Ngươi là loại người bằng hữu hay là kẻ địch khó phân biệt, bản tọa há có thể không đề phòng?" Đông Phương Bất Bại mới vừa nói xong liền không nhịn được ho khan lên.

"Xem ra giáo chủ bị thương không nhẹ, nếu không phải vậy thì với võ công thường ngày, đối mặt với tại hạ thì cần gì phải cẩn thận đến như vậy." Tống Thanh Thư sâu sắc nhìn Đông Phương Bất Bại một chút, nói rằng.

"Ngươi muốn nhân cơ hội động thủ với ta?" Đông Phương Bất Bại vẻ mặt tựa như cười mà không phải cười, một cái kim may đã trong bóng tối từ trong ống tay áo lướt xuống tới tay bên trong.

"Nói thật, cơ hội ngàn năm có một như vậy, tại hạ khó tránh khỏi không động lòng a."

Nhìn thấy ống tay áo Đông Phương Bất Bại khẽ nhúc nhích, Tống Thanh Thư lui về sau một bước, đánh trống lãng nói: “Nếu là cách đây mười ngày trước, một khi tại hạ thấy cơ hội tốt như thế này, thì sẽ ra tay với giáo chủ rồi.”

Cảm nhận được trên người Tống Thanh Thư chân khí lưu động, biết hắn vẫn chưa có dấu hiệu ra tay, Đông Phương Bất Bại liền thanh tĩnh lại, hỏi: "Còn bây giờ đây?"

"Đương nhiên sẽ không ra tay rồi." Tống Thanh Thư cười nói.

"Tại sao?" Đông Phương Bất Bại trầm giọng hỏi.

"Bởi vì Đông Phương giáo chủ đã biến thành Đông Phương cô nương, tại hạ thì không nhẫn tâm ra tay được, vì tại hạ là người rất thương hương tiếc ngọc." Tống Thanh Thư nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Đông Phương Bất Bại mỉm cười nói.

Đông Phương Bất Bại trên mặt lúc thì xanh, lúc thì đỏ, gằn giọng: "Nếu như bản tọa không bị thương, ở trước mặt bản tọa mà nói như thế này, thì ngươi hiện tại xem như là đã chết rồi."

"Nhưng rất đáng tiếc, Đông Phương cô nương bây giờ đang bị thương không phải là nhẹ." Tống Thanh Thư vẻ mặt tiếc nuối nói rằng.

Nhìn dáng dấp đắc ý của đối phương, Đông Phương Bất Bại suýt chút nữa không nhịn được không để ý thương thế mà mạnh mẽ ra tay rồi, có điều nàng dù sao cũng là một đời kiêu hùng, rất nhanh đè xuống ý nghĩ này: "Tống đại nhân ngay cả sủng phi của hoàng đế cũng dám chạm vào, bản tọa biết ngươi mưu đồ rất lớn, tại sao không nhân dịp hoang đường này mà ra tay?"

"Ai da… bị giáo chủ nhìn thấu tâm tư rồi." Tống Thanh Thư càng nói càng hưng phấn: "Có điều Đông Phương cô nương thì thuộc loại nữ vương cực phẩm, chỉ có thể gặp mà không thể cầu, loại cấp bậc chinh phục độ khó như địa ngục, bản thân của tại hạ vô cùng hứng thú ngóng trông. "

Rất nhiều từ ngữ Đông Phương Bất Bại đều chưa từng nghe tới, nhưng cũng có thể đại thể suy đoán ra ý tứ trong đó, phảng phất nghe được một chuyện cười lớn, một hồi cười dài xong, khinh bỉ nhìn Tống Thanh Thư: "Muốn để bản tọa làm nữ nhân của ngươi? Chỉ dựa vào bằng vào sức lực như thế này?"

"Tại sao lại không được?" Tống Thanh Thư tự tin cười nói, "Dù cho Đông Phương cô nương võ công có cao đến đâu, cũng có điều chỉ là một nữ nhân, mặc kệ là nữ nhân mạnh mẽ đến bao nhiêu, chung quy cuối cùng thì cũng là bị nam nhân cưỡi lên trên, tại hạ là nam nhân, thì tại sao lại không được chứ?"

Đông Phương Bất Bại giận dữ cười: "Ngươi đây là ở tìm đường chết!"

Tống Thanh Thư lùi lại vài bước, đột nhiên chớt nhớ ra nói rằng: “Có câu nói ‘nam nữ thụ thụ bất thân’ nếu nữ nhân bị nam nhân đụng chạm vào thân thể, thì chỉ có gả cho người nam nhân đó mới không coi là thất tiết, trong khi bộ ngực mềm mại của Đông Phương cô nương đã bị một người nam nhân khác sờ soạng, vậy thì nên phải tính sao bây giờ?

"Đêm đó thích khách quả nhiên là ngươi!" Đông Phương Bất Bại nghiến răng nghiến lợi nói rằng, "Ngươi không sợ bản tọa sau khi trị lành nội thương, ngày sau trở về lấy cái mạng chó của ngươi sao?"

Tống Thanh Thư cười lắc lắc đầu: "Đông Phương cô nương đã bị thương bởi Tiên Thiên kiếm khí của Phong Thanh Dương, trong vòng ba năm, cũng chưa chắc gì khôi phục lại được nguyên khí, trong vòng ba năm này, tại hạ đương nhiên là không sợ. Ba năm sau, tại hạ tin tưởng võ công của mình lúc đó cũng không kém gì Đông Phương cô nương, cho nên đương nhiên là tại hạ lại càng không cần phải sợ.”

Đông Phương Bất Bại cười nhạo nói: "Ngươi nghĩ quá đơn giản, cảnh giới càng cao, thêm được nửa bước đều rất khó khăn…. Ba năm sau, ngươi mơ tưởng có thể đạt đến cảnh giới của bản tọa, quả thực là vọng tưởng.”

"Nếu chút lòng tin này cũng đều không có, như thế thì làm sao có lòng tin Đông Phương cô nương sẽ làm nữ nhân của tại hạ đây." Tống Thanh Thư nhún nhún vai.

Hay… nói rất hay…" Đông Phương Bất Bại tức giận đến cả người run, "Nếu thế thì tạm biệt ba năm sau gặp lại…." Nói xong cũng muốn xoay người rời đi.

Tống Thanh Thư thân hình lóe lên, ngăn ở Đông Phương Bất Bại phía trước, cười hì hì nói: "Đông Phương cô nương, cô nương vẫn dùng cái giọng nói của nam nhân, tại hạ nghe qua sẽ gặp ác mộng đấy, hãy cho tại hạ nghe qua một chút giọng nói thật của cô nương đi, nếu không thì tại hạ chẳng để cô nương bình an rời đi đâu.”

Đông Phương Bất Bại nhìn chăm chú hắn một chút: "Sự nhẫn nại của ta là có hạn…."

"Vậy cũng không cần nhẫn nhịn!" Tống Thanh Thư mỉm cười, kiếm gỗ rút ra khỏi vỏ, liền ngay lập tức đánh tới: "Lúc nào cô nương dùng giọng nói thật của mình, tại hạ liền dừng tay."

Đông Phương Bất Bại kinh hãi biến sắc, vội vã chống đỡ lên, Tống Thanh Thư võ công so với Phong Thanh Dương cũng chỉ là hơi yếu mà thôi, sau khi bị trọng thương Đông Phương Bất Bại trong lúc nhất thời có chút vô cùng chật vật.

Trong lòng tràn ngập uất ức, Đông Phương Bất Bại cho dù là có bị nội thương, muốn giết Tống Thanh Thư cũng không phải không thể được, chỉ cần nàng vận dụng áp chế chân khí trong cơ thể ra tay toàn lực, nhưg cho dù là có thắng, cũng phải trả giá đánh đổi đời này cũng không còn có hy vọng trở về được lại như thời đỉnh cao.

Biết đối phương đã tính chính xác về điều này, trong nháy mắt, hai người đã giao thủ hơn mười chiêu, thấy vẫn cứ không thể thoát khỏi kiếm khí của hắn, Đông Phương Bất Bại cũng không nhịn được nữa, nhẹ nhàng nói: ”Tống Thanh Thư, ngươi điên rồi……”

Tống Thanh Thư liền thu kiếm nhảy về sau mấy trượng, mỉm cười nói: “Giọng nói ngọt ngào như vậy, mà cứ cất giấu thật sự là quá đáng tiếc."

Thì ra vừa rồi Đông Phương Bất Bại bị Tống Thanh Thư làm cho tức giận công tâm, với lại Tống Thanh Thư xuất một chiêu liền tiếp theo một chiêu, thế đánh ác liệt cực kỳ, Đông Phương Bất Bại lại phải dùng tàn dư chân khí để ứng phó với hắn, kết quả là đã quên dùng chân khí đè nén giọng nói, lộ ra tiếng nói trong trẻo rất dễ nghe.

Trước khi Đông Phương Bất Bại mất dạng trong bầu trời đêm, nàng quay đầu lại nhìn hắn thật lâu: “Tống Thanh Thư, ngươi sẽ hối hận vì chuyện đã làm ngày hôm nay."

Tống Thanh Thư cũng không ngăn cản, nhìn nàng từ từ biến mất, tự mình nói: "Đông Phương Bất Bại là một nữ nhân mạnh mẽ, thì không thể dùng thủ đoạn bình thường được…. trước hết cứ để cho nàng hận ngươi, như thế nàng sẽ chú ý tới mình nhiều hơn…. Hi vọng sau này có thể chứng minh, mình đêm nay không phải là tự đi tìm con đường đường chết."

Trở lại hoàng cung, Tống Thanh Thư phiền muộn: "Phong Thanh Dương bị thất bại, Hạ Thanh Thanh không biết hiện tại như thế nào rồi.”

Lúc này Hạ Thanh Thanh một đường hồn vía lên mây quay trở lại trong sân nơi ở của Tống Thanh Thư, vừa đẩy cửa phòng ra, thì thấy trên giường nằm một nữ nhân xa lạ thân thể lõa lồ, nàng lo lắng tung tích của mình bị bại lộ không khỏi kinh hãi, liền rút ra Kim Xà kiếm hỏi Lý Nguyên Chỉ: “Nàng là ai?