Tống Thanh Thư không nhận ra đây là tuyệt kỹ Tam Phân kiếm thuật của Thiên Sơn Tam phái, mỗi lần xuất chiêu chỉ dùng ba chiêu, kẻ địch vừa chống đỡ kiếm pháp đã biến hóa, trong một chiêu ẩn chứa ba chiêu, đối với hiểu biết về kiếm pháp của Tống Thanh Thư bây giờ, lập tức liền nhìn ra được mấu chốt vấn đề của bộ kiếm thuật này.
Kiếm gỗ giơ lên, mặc kệ đối phương biến ảo như thế nào, mỗi một chiêu đều hóa giải đâm thẳng mặt đối phương. Trần Gia Lạc giật nảy cả mình, vội vã phi thân lùi về sau.
Tống Thanh Thư trong lòng vui mừng, giờ tình thế nguy cấp, không có thời gian để triền đấu với hắn, vừa rồi chỉ là dùng kế vây Ngụy cứu Triệu, nhanh như chớp để lúc này Tống Thanh Thư có thể toàn lực ứng phó với hai huynh đệ Thường Hách Chí và Thường Bá Chí.
Trong nấy chiêu đã bức lui mấy cao thủ nhất lưu của Hồng Hoa hội, Tống Thanh Thư lúc này chân khí cũng hao tổn suy yếu nhiều, đành phải sử dụng chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng "Hồng Tiệm Vu Lục”, cố gắng dùng một luồng nhu kình bên trong chống đỡ Hắc Sa chưởng của huynh đệ họ Thường.
“Bảo vệ hoàng thượng!” Đúng lúc này Đa Long rốt cục chạy tới, thấy tình hình liền kinh hãi, gấp rút rút đao lao tới.
Bị phân tâm, thế công của huynh đệ họ Thường bị chậm lại, Tống Thanh Thư lập tức tụ lực tung ra một chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng “Đột Như Kỳ Lai”, thế đến rất nhanh, huynh đệ họ Thường vội vàng giơ chưởng đỡ lấy, vừa đỡ xong hai huynh đệ lập tức bị bức lui về sau năm sáu bước, bị nội thương không nhẹ.
Hồng Hoa lúc này tập trung gần nhau, thấy chỉ trong giây lát, bốn đại đương gia cao thủ của mình đã bị trọng thương, tình hình bắt đầu hơi rối loạn.
Biết tình thế không thể làm gì được nữa, Trần Gia Lạc khẽ quát: "Đi!"
"Bắt bọn chúng lại! Khang Hi lúc này rốt cục mới yên lòng, nhìn đám người Hồng Hoa hận hận nói rằng.
"Rõ!" Đa Long quay đầu nhìn lại, cười lạnh nói: "Muốn đi? Làm gì mà dễ như vậy." Vội vã hối thúc thủ hạ tấn công tới.
Tống Thanh Thư không nhúc nhích, bảo hộ ở trước người Khang Hi, thấp giọng nói: "Hoàng thượng, sự an toàn là quan trọng nhất, hạ thần trấn thủ tại chỗ này phòng bị bọn chúng chó cùng rứt giậu."
Khang Hi vừa rồi nhìn thấy Tống Thanh Thư giơ tay nhấc chân thì đã đánh bại mấy tên cao thủ đối phương, trong lòng đối với võ công của hắn rất là khâm phục, lúc này có hắn bảo vệ ở bên cạnh người mới an tâm, nên nghe hắn nói vậy liền gật gù.
Tống Thanh Thư quan sát kỹ tình hình trận chiến giữa trường, thấy quân thị vệ đống đúc bao vây đám người Hồng Hoa hội, trong lòng thở dài: "Ta chỉ có thể làm được là không ra tay dứt tuyệt, các ngươi tự mình cầu phúc đi."
Đại nội thị vệ càng ngày càng nhiều, người Hồng Hoa hội bị phân cách ra thành mấy nhóm, từng người đều đang rơi vào quẫn cảnh.
Trần Gia Lạc biết hôm nay nếu không phá vây được thì toàn bộ sẽ bị kết cục diệt vong, liền cao giọng la lên: “ Mọi người phân công nhau phá vòng vây!”
Lúc này trong các cao thủ của Hồng Hoa chỉ còn có Trần Gia Lạc là võ công cao nhất lại không hề hấn gì, ở giữa sân bay lượn, không ngừng thoắt bên này, thoắt bên kia cứu giúp các vị đương gia đang rơi vào hiểm cảnh, đám quân thị vệ cũng không ngăn cản lại Trần Gia Lạc được.
Kim Địch Thư Sinh Dư Ngư Đồng vừa đẩy lùi hai tên thị vệ trước mắt, thì lại có hai tên thị vệ khác xông vào, nội lực đang bị suy giảm trầm trọng, vừa hơi thất thần thì bụng dưới trúng ngay một cước, ngã bật vào bên cạnh ngọn giả sơn, vài tên thị vệ liền múa đao chém xuống, Dư Ngư Đồng trong đầu thầm hô: “Mạng ta xong rồi!”
Nhưng mấy tên thị vệ lại rú lên thảm thiết, từng tên ngã xuống đất, Dư Ngư Đồng ngẩng đầu lên xem, thì thấy mấy tên thị vệ đầu bị trúng ám khí kim châm. “Phù Dung Kim Châm!”
Dư Ngư kinh ngạc quay đầu lại, từ nơi không xa Lý Nguyên Chỉ trong trang phục thị vệ đang đứng, hai người đây là lần thứ hai gặp lại, liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt như muốn nói lên rất nhiều điều.
"Đi theo ta!" Lý Nguyên Chỉ kéo Dư Ngư Đồng đi ra ngoài, nào ngờ Dư Ngư Đồng lại hất cánh tay của nàng ra.
Thấy Lý Nguyên Chỉ nghi hoặc nhìn mình, Dư Ngư Đồng cắn răng nói: “Hôm nay Hồng Hoa Hội mấy người có thể toàn quân bị diệt, ta nào còn mặt mũi sống chui lủi ở trên đời. Cùng các huynh đệ đồng sinh cộng tử cũng không uổng công sống kiếp này. Lý Tiểu Thư, Dư mỗ biết tấm chân tình cô nương đối với tại hạ, xin kiếm sau lại báo.”
Thấy Lý Nguyên Chỉ nghi hoặc mà theo dõi hắn, Dư Ngư cùng cắn răng nói rằng: "Hôm nay ta Hồng Hoa hội e sợ muốn toàn quân bị diệt, ta nào có khuôn mặt sống chui nhủi ở thế gian. Cùng mấy vị ca ca đồng sinh cộng tử cũng không uổng công đời này. Lý tiểu thư, Dư mỗ biết ngươi đối với ta tấm lòng thành, tại hạ kiếp sau lại báo."
Nói xong Dư Ngư Đồng một lần nữa phóng ngược trở lại bên trong chiến trường: "Tứ tẩu, ta đến trợ tẩu đây!"
Thì ra lúc nãy Văn Thái Lai bị trọng thương dưới chưởng của Tống Thanh Thư, một thân công phu chỉ còn lại không tới ba phần mười, bị đám thị vệ vây công, lúc mày tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Lạc Băng làm sao đứng nhìn phu quân của mình xảy ra chuyện, nên vội nhảy tới chạy đến bên cạnh y cùng kề vai chiến đấu, bảo vệ cho phu quân của mình.
Có điều Lạc Băng võ nghệ mặc dù không tệ, uyên ương đao cũng sử dụng thành thạo cực kỳ, chỉ tiếc thị vệ xung quanh quá nhiều, lại muốn bảo vệ trượng phu nên cũng không lâu lắm, Lạc Băng cũng bị thương vài chỗ ở đùi và vai.
Lúc vừa rồi Dư Ngư Đồng xoay người lại nhìn, vừa vặn mắt thấy tình cảnh này của Lạc Băng, gã từ lâu đã đối với vị tứ tẩu thành thục quyến rũ này có tâm tư: “Nếu Tứ tẩu chết rồi, chính mình còn sống ở trên cõi đời này còn có ý nghĩa gì?.”
Nghĩ đến như vậy, nên Dư Ngư Đồng liền kiên quyết từ chối sự cứu giúp Lý Nguyên Chỉ, lấy lý do việc nghĩa chẳng từ nan mà quay trở lại giữa trường.
Một tiếng hét thảm, đương gia Chương Tiến Thập đã bị loạn đao chém chết, mọi người trong Hồng Hoa trợn mắt muốn nứt vỡ ra, Văn Thái Lai hô to: “Tổng đà chủ, không cần quản đến chúng ta, ngươi cứ đi trước, chỉ cần Hồng Hoa hội còn một hơi thở cuối cùng, thì sau này có thể phục hưng, ngày sau thay mặt chúng ta báo thù, Thường thị huynh đệ, chúng ta cùng yểm hộ Tổng đà chủ rút lui.”
Huynh đệ Thường Hách Chí, Thường Bá Chí liếc mắt nhìn nhau liền tới bên cạnh Văn Thái Lai, nhưng là bất ngờ hai người lại chụp lấy bả vai của y, quăng cả thân mình Văn Thái Lai vào trong đám thị vệ .
"Tứ ca!" Lạc Băng thất sắc, đang loạng choạng vì vết thương, thấy phu quân của mình rơi về phía đối phương đầy dẫy cương đao sáng loáng, làm sao mà còn giữ được mạng sống?.
" Bắt sống tên này cho ta!" Khang Hi còn nhớ vừa nãy hắn đối với mình vô lễ, làm sao để cho y chết nhẹ nhàng như vậy được?
Bị huynh đệ phản bội, Văn Thái Lai tức giận công tâm, lại bị đám thị vệ đem đao gác ở trên cổ mình, chịu không nổi, liền hôn mê bất tỉnh.
Biến cố khi nãy ai cũng không ngờ tới, phòng tuyến của thị vệ nhất thời lộ ra sơ hở để huynh đệ họ Thường nhân cơ hội xông ra ngoài.
"Tổng đà chủ, không cần quan tâm đến, ngày sau sẽ thanh lý môn hộ, ta yểm hộ cho ngươi, đi mau đi!" Trải qua trận hỗn chiến, trên người Triệu Bán Sơn ám khí còn lại không có mấy, lần này đem toàn bộ ám khí bắn tới đám thị vệ đang bao vây chung quanh Trần Gia Lạc.
Việc đã đến nước này, Trần Gia Lạc không thể không đi, y đánh gục vài tên thị vệ chặn đường, thân hình lướt qua vòng vây, hướng về phía ngoài tẩu thoát.
Nhìn tứ tẩu Lạc Băng bên cạnh mình nước mắt long lanh diễm lệ, vết thương trên đùi làm hở ra làn da trắng ngần hòa lẫn với máu tươi, trên bả vai thì lộ ra cái yếm đỏ tươi, Dư Ngư Đồng lo lắng với sắc đẹp của nàng, nếu rơi vào tay Thanh binh sẽ bị lăng nhục, nên dồn hết sức lực cuối cùng chụp lấy nàng ném về hướng ngọn giả sơn, vừa xoay người lại ngăn cản truy binh, một bên hô to: “Cứu nàng đi.
Lạc Băng đã từ lâu khí kiệt, vừa hạ xuống liền hôn mê bất tỉnh.
Lý Nguyên Chỉ trốn ở trong ngọn giả sơn thấy người mình yêu quay lại để cứu một nữ tử khác, trong lòng chua xót không ngớt, có điều thấy thái độ kiên quyết của Dư Ngư Đồng đang liều mạng ngăn cản truy binh, nàng không thể làm gì khác là nhịn xuống đau xót trong lòng mà mang theo Lạc Băng chạy ra ngoài.
Chỉ là giờ đây xung quanh phòng bị nghiêm ngặt, hoàng cung lại quá lớn, Lý Nguyên Chỉ nhất thời không biết đi về hướng nào, do dự một chút nàng liền ôm Lạc Băng chạy về hướng phòng của Tống Thanh Thư. Trong lòng suy nghĩ: “Mặc kệ, trước hết cứu người đã, Tống đại ca quay về có phát hiện thì lúc đó tính sau…”