Chương 31: Em trai đúng là giỏi giang

So với Lưu Tiểu Niên tay gầy chân thon mà nói, Cố Khải thường xuyên tập thể hình có thể gọi là dũng mãnh đầy năng lượng! Nên anh áp đảo vợ vừa sờ vừa dụi, phê đủ rồi mới buyông cậu ra!

"Hô..." Lưu Tiểu Niên thở hồng hộc, nằm trên giường dở khóc dở cười.

"Sao em lại ở trên giường anh?" Tổng giám đốc Cố mở mắt tỏ ra vẻ rất ngạc nhiên, siêu giả dối!

"... Vì tôi muốn gọi anh dậy." Lưu Tiểu Niên 囧 囧, hoàn toàn không biết phải giải thích thế nào!

"Thật?" Cố Khải nhướng môi, đưa tay chọt chọt eo cậu.

"Nhột!" Lưu Tiểu Niên theo bản năng rụt người lại, bật cười ngờ nghệch.

Đối mặt với người vợ ngốc moe thế, thật sự rất khó nhịn! Cố Khải được một vòi lại muốn đòi tiên, lại ở ngay eo cậu bẹo một cái!

Từ nhỏ đến lớn Lưu Tiểu Niên sợ nhất là nhột, vì vậy bên hét toáng bên chạy trốn. Cố Khải thuận thế đem người đè xuống giường lần nữa, mượn danh nghĩ đùa giỡn để sờ bụng vỗ mông, sỗ sàng ăn đậu đến quên trời đất!

Mọe nó da vợ thật mềm! La cũng rất êm tai!

Thằng em nghe tiếng cười từ trong phòng ngủ truyền ra, cảm giác khóc không ra nước mắt, ông anh sao có thể vậy chứ, chỉ lo cho hạnh phúc của mình, mình còn đang chờ ổng dậy đưa mình đi bệnh viện mà!

Gấp con mẹ nó chứ!

"Không giỡn không giỡn nữa." Lưu Tiểu Niên cười đến độ chảy cả nước mắt, giơ tay xin hàng.

"Chịu thua chưa?" Cố Khải vẫn đè hờ lên người cậu, vươn tay véo mũi.

Động tác này thể hiện sự cưng nựng quá mức, hơn nữa mặt hai người cách nhau rất rất gần, thậm chí có thể cảm nhận được cả hơi thở của đối phương... Lưu Tiểu Niên đã thoáng ngơ ngẩn trong một giây, sau đó bất chợt đỏ bừng mặt!

"Tiểu Niên?" Cố Khải mừng húm, phắc đỏ mặt thế biểu hiện cho cái gì? Lẽ nào hiểu rồi sao?

"... Chúng ta đi ăn sáng nào!" Lưu Tiểu Niên ngồi dậy, cảm giác tim đập nhanh khác thường!

"Đỏ mặt gì thế?" giọng điệu của Cố Khải nghe như thể đang trêu ghẹo, thực tế thì nội tâm đã kích con mẹ nó động đến độ sắp vỡ tan tành!

"Tôi đi nấu cháo!" Lưu Tiểu Niên gần như là chạy bán mạng!

Rõ ràng là xấu hổ mà! Ông trời không phụ người có lòng! Cố Khải phấn kích dọng gối đầu! Ánh rạng đông đã ngay phía trước rồi, phải tiếp tục cố gắng!

Thằng em đang ở trong phòng khách ai oán nhìn lên trên lầu, đột nhiên nhìn thấy chị dâu xuất hiện với gương mặt đỏ bừng, quần áo thì lôi thôi, chạy băng băng xuống lầu rồi xộc thẳng vào bếp, thế nên giật mình há hốc mỏ! Phắc phắc! Trong khoảng thời gian 10 phút ngắn ngủi đã xảy ra cái qué gì thế! Lẽ nào ông anh mình đã đắc thủ rồi? Nhưng sao thời gian lại ngắn vậy chớ! Thằng em bất mãn, quá ngắn, thật làm mất mặt đàn ông nhà họ Cố mà!

Lưu Tiểu Niên trốn vào bếp, cảm giác lỗ tai nóng đến độ bừng bừng, tim thì đập thình thịch thình thịch, cảnh tượng ban nãy y chang như tiểu thuyết ấy! Nếu như đầu của ảnh thấp thêm 5 căn ti nữa... thì hôn rồi! Vừa nghĩ đến khả năng này, Lưu Tiểu Niên lại cảm thấy choáng váng chới với, đến cháo bị tràn cũng không hay biết!

"Tiểu Niên!" tốc độ đi lại của thằng em có hạn, nên chỉ có thể từ phòng khách lớn giọng gọi với vào, "Hình như cháo khét rồi."

"Éc!" Lưu Tiểu Niên hoàn hồn, vội vã bưng nồi xuống, cố mạng an ủi bản thân rằng không sao, không sao, chỉ là hai thằng đàn ông đùa giỡn với nhau thôi, ngày trước mình cũng thường cùng đám bạn trong ký túc xá giỡn hớt, nên cơ bản là chả có hàm ý gì khác sấc! Nhất định là bản thân suy nghĩ nhiều rồi! Sau năm phút tự an ủi, độ nóng trên mặt giảm bớt, Lưu Tiểu Niên vỗ má, bưng cháo và thức ăn sáng ra ngoài.

Cố Khải đang bước xuống lầu, mặc âu phục thắt cà vạt, tóc chải gọn gàng đơn giản, còn đang nghiêm túc nghe điện thoại, cùng với đứa con nít to xác đùa giỡn trên giường kia cứ như hai người hoàn toàn khác nhau!

Lưu Tiểu Niên thở phào nhẹ nhõm, anh như vậy, mới là đương nhiên nhất!

Nhưng cậu không hề biết, bộ dáng hiện tại của Cố Khải hoàn toàn là giả đò! Vì anh đinh ninh rằng vợ đang rất hồi hộp, nên là một ông chồng săn sóc đúng chuẩn, phải hoàn toàn suy nghĩ cho vợ, cho cậu đủ thời gian để nhận rõ hiện thực!

Thằng em và ông anh luôn liền tâm, cho dù rất rất rất muốn biết tiếng động dâm đãng trong phòng ngủ ban nãy đại biểu cho cái gì! Nhưng vẫn kiên quyết dằn xuống! Vì cậu sợ ông anh sẽ ngược đãi mình, hơn hết là sợ ổng không đưa mình đi bệnh viện!

Trên bàn ăn vẫn yên bình tình củm như từ trước đến nay, mọi người im lặng nuốt đồ ăn, lựa chọn quên béng chuyện vừa xảy ra!

"Có muốn anh đưa em đến công ty trước không?" tới lúc ăn gần xong bữa sáng, Cố Khải bỗng hỏi Lưu Tiểu Niên.

Thằng em trở nên hồi hộp, nếu như đưa chị dâu đi trước, thì mình sẽ đến bệnh viện muôn mất! Nhỡ đâu bác sĩ Lục đợi lâu quá, giận lơ đẹp mình luôn thì sao!

May mà Lưu Tiểu Niên rất hiểu ý người, chủ động lắc đầu, "Tôi tự đi tàu ngầm được rồi, anh đưa Tiểu Hi đến bệnh viện sớm đi."

"Cũng được." Cố Khải không miễn cưỡng cậu, "Trên đường cẩn thận đấy."

Lưu Tiểu Niên ngoan ngoãn gật đầu. Cố Hi rất lấy làm cảm kích nhìn chị dâu, má nó thật hiền thục mờ, thật tri kỷ mờ!

Trong bệnh viên vẫn nhiều người như thế, Cố Khải lái xe tìm chỗ đậu, thằng em thật sự không thể kiềm chế được tâm trạng kích động của bản thân, mắc mình lên cửa sổ xe nhìn tòa nhà sắc trắng một cách say đắm!

Đậu! Ông anh cảm giác thất bại sâu sắc, thằng em của mình thật là vừa ngu vừa xui!

Sau khi vào thang máy, thằng em soi màn hình di động chuốt tóc như điên, còn căng thẳng đến mức phải cầm chặt ống tay của ông anh!

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của thằng em, ông anh cảm thấy Lục Triển Phong đúng là bại con mẹ nó hoại! Anh ôm vai thằng em, vô cùng xót xa!

Vì đã có hẹn trước, nên hai người lướt qua mười mấy dãy ghế chờ khám, đi thẳng vào khu khám.

"Ảnh nhất định rất muốn gặp em." trên hàng lang dài thênh thang, thằng em thẹn thùng cực kỳ, "Nên chúng ta mới không cần xếp hàng!"

"Không xếp hàng là do anh mày đã giao ba trăm tệ!" ông anh nhìn thằng em cái kiểu khinh bỉ, đúng là bị ma ám, rốt cuộc blouse trắng tốt chỗ nào!

"Đáng ghét!" thằng em rất bất mãn lườm ông anh, thật không lãng mạn tí nào!

"Tổng giám đốc Cố, Tiểu Hi." Lưu Tiểu Niên đang ngồi sau bàn làm việc xem bệnh án, sau khi thấy họ vậy, mỉm cười chào hỏi theo lệ, rất dịu dàng rất dịu dàng.

Ông anh khẽ gật đầu, thằng em thì nẩy mầm xuân theo như dự liệu, giọng nói vô vàn mềm mỏng, "Chào bác sĩ Lục."

"Nằm lên giường đi." Lục Triển Phong đứng dậy.

Đậu! Ông anh tức khắc mở to mắt, mẹ kiếp có cần đi thẳng vào trọng điểm thế không!

Đáng tiếc thằng em đã thẹn thà thẹn thùng bắn thẳng đến bên giường, nghe lời nằm xuống.

Ông anh không thể làm gì hơn ngoài việc ở trong lòng hò hét tiếng đan mạch!

"Còn đâu không?" Lục Triển Phong xoa bóp chân Cố Hi.

"Nếu đứng lâu, sẽ hơi bị đau." thằng em nhỏ nhẹ trả lời.

"Tôi đã xem hình chụp x quang của cậu, không có vấn đề gì hết, có điều việc rèn luyện về sau thì phải dựa theo yêu cầu riêng, mới có thể khôi phục nhanh hơn." Lục Triển Phong cúi đầu ghi chép vào bệnh án, sườn mặt siêu điển trai!

Thằng em quả thật nhìn đến độ sóng trào mãnh liệt, má nó siêu đẹp! Má nó càng ngày càng thích ảnh hơn phải làm sao đây!

Ông anh đứng nhìn, cảm thấy lo lắng pha lẫn không đáng dùm thằng em, bèn đem hết tất cả hậm hực đổ lên người Lục Triển Phong, tỏ ra hết sức lạnh lùng quý phái hỏi, "Cuối tuần bác sĩ Lục đi công tác ở đâu?"

"Thiên Tân." Lục Triển Phong đóng nắp viết, từ trong ngăn tủ lấy ra một hộp nhỏ đưa cho Cố Hi, "Tặng quà cho cậu."

"Em?" thằng em thoáng mừng rỡ đan xen cùng ngỡ ngàng!

"Một món đồ rất đáng yêu, đoán chừng cậu sẽ thích." Lục Triển Phong cười, "Mở ra xem?"

"Cảm ơn." thằng em kích động đến tay run cả lên!

Thiên Tân? Ông anh thầm kinh bỉ anh ta, nói xạo cũng không biết đường mà soạn trước! Để ngăn ngừa thằng em mình càng lún càng sâu, cuối cùng anh quyết định giải quyết dứt khoác, đau dài không bằng đau ngắn, chính là đạo lý này đây!

Vậy nên Cố Khải lạnh lùng nói, "Cuối tuần tôi đi Ikea, vừa hay thấy anh đang đi chung với một cô gái, sao có thể ở Thiên Tân chứ? Đừng nói cho tôi biết anh có anh em song sinh đấy."

Thằng em nghe vậy lập tức sửng sốt, thoáng chút bàng hoàng nhìn anh mình.

Ông anh dùng ánh mắt rít thẳng vào mặt thằng em, mày kiên cường lên cho anh mày nhờ! Nếu không được cửa này, anh tìm cho mày một cửa tốt hơn!

Sau đó chợt nghe bác sĩ lục nói con mẹ nó rằng, "Đúng, tôi có một em trai song sinh, tên là Lục Triển Vũ."

... Phắc! Phương hướng phát triển cái kiểu mọe gì đây! Ông anh tức khắc phất phơ theo gió!

"Chắc nó cùng Sở Sở đi chọn đồ dùng cho hôn lễ." Lục Triển Phong cười, "Anh gặp à?"

Ông phắc phờ phắc, sao lại khéo vậy chứ! Ông anh cảm thấy bản thân chẳng khác gì thằng ngu!

Xuống rồi lại lên, thằng em khi không đỏ hồng vành mắt.

"Tôi đi ra ngoài mua nước." sau vụ nhầm nhọt tai hại, ông anh tự giác lẩn đi, để dành cơ hội cho thằng em trình diễn nội y mới!

Sau khi nhìn theo bóng ông anh rời đi, Cố Hi ngồi trên giường, tâm trạng phức tạp!

"Mở ra xem có thích không?" Lục Triển Phong ngồi xuống bên giường.

Thằng em ngoan ngoãn tháo nơ, trong hộp có 5 tượng đất xếp đứng song song, toàn bộ đều trông ngơ ngơ ngáo ngáo.

"Phụt." Cố Hi bật cười, "Ngốc quá."

"Không ngốc bằng em." Lục Triển Phong véo mũi cậu, giọng điệu rất dịu dàng.

Thằng em sửng sốt, không thể tin mà ngẩng đầu nhìn anh. Hành động giống như nãy, là hành động giữ người yêu với nhau?

"Đợi em khỏe rồi, có sẵn lòng mời anh làm khách tham quan phòng trưng bày của em không?" Lục Triển Phong hỏi.

Niềm vui đến thật bất ngờ, Cố Hi gật đầu lia lịa, chả còn tí khí chất gì! Mũi sụt sịt đến mắt cũng đo đỏ, không biết mình còn nói gì được nữa!

"Cứ quyết định vậy đi nhé." Lục Triển Phong cười khẽ.

Thằng em quả thật muốn thần hồn điên đảo! Nói vậy... chắc ảnh cũng thích mình nhỉ?

Hóa ra không phải đơn phương tình nguyện, tốt quá tốt quá.

Đợi đến lúc Cố Khải trở về phòng bệnh, Lục Triển Phong đã đi tiếp bệnh nhân khác, còn thằng em anh thì đang ngồi ở sô pha trong góc, đang dịu ngoan phơi mình dưới nắng!

"Sao rồi?" Cố Khải hỏi em mình.

"Rất tốt!" Cố Hi hăng hái, nóng lòng muốn tuyên bố với toàn thế giới mình cùng bác sĩ Lục có quan hệ!

Anh em liền tâm, Cố Khải lập tức đoán được tiểu tiện nhân này 90% là đắc thủ rồi! Thành ra trong lòng ông anh cảm giác như ngũ vị tạp trần, mọe nó thằng em như hoa như ngọc của ông, cứ thế bị người ta bắt mất!

"Về chưa anh?" thằng em rất muốn chia sẻ chi tiết ngay với ông anh!

Ông anh thoáng chút ganh tị hận đời, mọe nó sao như tiến độ của toàn thế giới đều nhanh hơn mình! Bại dưới tay tên dâm ma Hồ Vân Phi kia thì thôi đi, giờ đến thằng em ngu ngốc cũng thua nốt, đúng là sỉ nhục!

Ông đây nhất định phải lật ngược tình thế! Tổng giám đốc Cố rất nghiêm túc âm thầm siết chặt nắm tay!