"Nhà hàng?!" mắt Lưu Tiểu Niên cơ hồ bật sáng!
Cố Khải hơi bị ngạc nhiên, phắc có phải mình hoa mắt không, vì cái quái gì mà nhìn vợ có vẻ rất hưng phấn? Chẳng lẽ ẻm đã thầm mến mộ mình từ lâu, không sao lại kích động thế chứ! Má nó giả thiết này có cần tuyệt thế không!
Tổng giám đốc Cố đập chai lập tức sục sôi, thời điểm này phải làm ngay một nụ hôn sâu đúng chuẩn nóng bỏng phải không nhỉ!
"Có nhà hàng, ngoài cửa nhất định có taxi!" Lưu Tiểu Niên rầm rì kiểu rất sung sướng, đến cả bước chân cũng nhẹ nhàng hẳn! Quả thật có thể gọi là đi như bay!
... Đậu! Tổng giám đốc Cố sâu sắc cảm giác mình lại bị lừa dối lần nữa.
Ngay vào lúc tâm trạng ông anh đang bực dọc, thằng em lại không cảm nhận được mà gọi tới!
"Lại gì nữa?" Cố Khải rất bực bội, giọng điệu nghe hơi bị sùng!
"Anh, hai người làm gì mà còn chưa về?" thằng em rất sốt ruột, "Nửa đêm, trên thường sẽ có oan hồn lệ quỷ đó!"
"Mày câm miệng ngay cho tao!" ông anh thật thật rất muốn đem thằng em ra ngược đãi một trận cho hả dạ.
"Em chỉ là có lòng tốt thôi mà." thằng em thấy oan ức quá thể đáng, "Hơn nữa ngày mai anh còn phải đưa em đi bệnh viện tái khám, lỡ dậy không được thì biết làm sao, đã hẹn trước với bác sĩ Lục rồi mà."
"Ngoan, không dậy được thì chúng ta đổi bác sĩ khác, đổi một chuyên gia!" sau khi nghe được ba chữ bác sĩ Lục, giọng ông anh nghe xìu ngay, má nó nói sao thì nói thằng em mình cũng xem như bị thất tình, không thể kích thích nó quá!
"Em không cần chuyên gia." thằng em rất cương quyết, "Em chỉ cần bác sĩ Lục! Đến cả quần con mới em cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi!"
... Ông anh có hơi bị tụt sức, sao có thể đần đến nông nỗi đó chứ.
"Anh, hai người nhanh nhanh rồi về." thằng em nhỏ nhẹ làm nũng.
Cố Khải đứa mắt nhìn nhà hàng cách đó không xa, cảm giác siêu siêu không muốn.
"Đã một giờ hơn rồi." thằng em vẫn đang tiếp tục công cuộc lải nhải.
"Ngủ đi ngủ đi, tụi anh về ngay giờ!" nhìn thấy vợ đã giơ tay chặn xe taxi, ông anh chỉ đành bị ép uổng tiếp nhận hiện thực tàn nhẫn này!
"Nhanh nào!" Lưu Tiểu Niên kéo cửa xe, từ xa với gọi Cố Khải.
Cố Khải cúp điện thoại, bước vội qua.
"Khuya khoắc vậy rồi mà ai còn gọi điện thế?" sau khi ngồi vào xe taxi, Lưu Tiểu Niên mang theo chút hiếu kỳ dò hỏi.
"Tiểu Hi, nó hỏi sao chúng ta còn chưa về?" Cố Khải trả lời.
"Tình cảm của hai người tốt nhỉ." Lưu Tiểu Niên thoáng chút ao ước, "Tôi không có anh em gì hết."
Nhưng em có anh mà. Tổng giám đốc Cố mang theo xót xa nhìn cậu, cái cách vợ nói, thật gợi lên lòng yêu thương trong anh!
"Có điều tôi có Hùng Mạnh!" Lưu Tiểu Niên tự an ủi bản thân.
Đờ đờ! Tổng giám đốc Cố thoắng cái hóa buồn, đang êm đẹp vì cái qué gì lại đi nhắc đến tên đô con thô kệch kia!
"Cậu ấy cũng như anh trai tôi ấy." Lưu Tiểu Niên ngẫm nghĩ rồi thở dài, "Không biết chừng nào căn hộ của tôi mới sửa chửa xong, lâu lắm rồi không gặp cậu ấy."
Cố Khải cảm giác mình như bị lọt tỏm vào lu dấm, cái giọng điệu như thể vô cùng trông ngóng này thế nào hả!
"Em có thể tiếp tục ở lại nhà anh." Cố Khải cố hết sức điều chỉnh cho giọng mình nghe sao từ tính nhất có thể.
"Như vậy sao được." Lưu Tiểu Niên lắc đầu ngay tức thì, "Rất phiền cho anh."
Rốt cuộc thì phiền chỗ nào hả! Ở nhà ông xã em không phải là chuyện đương nhiên sao! Phiền cái mọe gì! Tổng giám đốc Cố thầm rít gào trong lòng! Em là vợ của anh! Vợ!
"Có điều sau này tôi vẫn có thể hầm canh cho anh và Tiểu Hi uống." Lưu Tiểu Niên cười tươi tắn.
Tổng giám đốc Cố hung ác nghĩ, chỉ hầm canh sao mà đủ! Anh muốn chiếm giữ toàn bộ em từ thân thể đến linh hồn!
"Buồn ngủ quá." Lưu Tiểu Niên dụi mắt, lười biến ngáp dài.
Chỉ biết giả moe rù quến anh! Tổng giám đốc Cố bất mãn mà phỉ báng thầm trong bụng, kế đó vươn tay kéo ẻm vào lòng mình, "Ngủ đi."
"Éc." tư thế này thân mật quá thể đáng rồi, Lưu Tiểu Niên bị làm cho giật bắn, xoẹt một tiếng ngồi thẳng lưng lại ngay, "Không cần không cần, thật... thật ra tôi cũng không buồn ngủ lắm đấu."
Đậu chứ! Cố Khải cảm giác bản thân sắp điên đến nơi rồi, gặp phải người vợ đầu đá thế này, mình sẽ dễ trở nên táo bạo mất thôi! Dễ trở nên mất khống chết mất thôi! Đúng là hết nhịn nỗi rồi! Thành ra Tổng giám đốc Cố quyết đoán nghiêng đầu, tựa lên vai Lưu Tiểu Niên!
"..." Lưu Tiểu Niên kinh ngạc nhìn chằm chằm anh.
"Đừng nhúc nhích." Cố Khải nhăn mày, "Tôi buồn ngủ!"
Lưu Tiểu Niên cảm thấy hơi hơi 囧, nhưng không tiện nói, chỉ đành phải để mặc anh đem mình biến thành gối! Không dám hó hé!
Hai phút sau, Lưu Tiểu Niên cảm giác vai mình đau khiếp, cả người ngắt ngứ khó chịu! Bèn cẩn thận lia mắt thăm dò Cố Khải, phát hiện anh đã ngủ vù vù!
Có cần hiệu suất cao thế không... Lưu Tiểu Niên khóc không ra nước mắt, cảm giác nửa người trên của mình đã tê rần luôn rồi!
Cùng lúc đó, Cố Khải cũng phải gánh chịu nỗi đau tương đương thế! Cái dáng ngủ này là phải giả ra đó! Chiều cao của vợ khá khiêm tốn, vai lại gầy, nên đầu Cố Khải phải bẻ ngoặc mộc góc độ khá kỳ dị, mới có thể giữ được tư thế tựa vai không nhúc nhích! Chưa đến nửa phút mà cái cổ đã bắt đầu biểu tình, quả thật là thập đại cực hình Mãn Thanh mà!
Nhưng dù có thể, Tổng giám đốc Cố vẫn kiên trì không chịu đổi tư thế! Vì anh cảm thấy nó rất ngọt ngào, nên dù cổ có đâu, cũng xứng đáng!
Cố Khải không động đậy, Lưu Tiểu Niên lại càng không dám! Hậu quả trực tiếp của việc này là khi xe taxi về đến nhà, tư thế đi đường của cả hai đều trở nên lập dị, Cố Khải vừa đi vừa vỗ cổ, Lưu Tiểu Niên còn thảm hơn, chân tê đến độ bước lên bậc thang, cũng thiếu điều nằm sấp!
"Cẩn thận!" Cố Khải nhanh tay lẹ mắt đỡ cậu.
"Chân hơi tê tí thôi." Lưu Tiểu Niên vịn người anh nhảy nhảy lên.
Phắc thiệt giống như bé thỏ trắng đáng yêu! Cái bụng mềm mềm đáng yêu hoạt bát! Tổng giám đốc Cố cảm giác mình lại lần nữa nhộn nhạo! Anh đỡ vợ, móc chìa khóa mở cửa.
"Anh!" thằng em đang ngồi trong phòng khách!
"Chân em còn chưa khỏi hẳn, sao lại tự chạy xuống lầu!" ông anh trách móc.
"Em đi chậm à, không sao đâu mà." thằng em tắt TV, "Lo cho hai người, không ngủ được."
"Ngồi yên đấy, anh dìu Tiểu Niên lên lầu xong sẽ đưa em về phòng ngủ." Cố Khải ôm vợ mình đang khập khà khập khiễng, từ từ đi lên lầu.
"Chân đỡ hơn chưa?" Cố Khải dìu cậu ngồi xuống bên giường.
"Không sao rồi, chắc do dây thần kinh bị chèn ép lâu." Lưu Tiểu Niên lắc chân, "Nghỉ ngơi tí là hết."
"Vậy nghỉ ngơi sớm đi." tuy Cố Khải rất muốn gợi đến cậu một nụ hôn ngủ ngon nồng ấm, nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng thú tính!
"Ừm, ngủ ngon." Lưu Tiểu Niên vẫy vẫy tay với anh, biểu cảm siêu moe!
Vậy nên Tổng giám đốc Cố tự cảm thấy tình yêu của mình dành cho cậu lại sâu đậm thêm nữa! Mãi đến lúc đi xuống lầu, vẫn không thể khắc chế được đắm chìm trong ánh mắt moe moe ấy!
"Anh!" thằng em thấy ông anh xuất hiện, bèn kích động ngồi bật thẳng dậy.
"Cái bản mặt của em là sao hả." ông anh ghét kinh!
"Hai người ban nãy, chị dâu, không phải chứ!" thằng em gần như nói năng loạn xà ngầu.
"Chốt lại là em muốn nói gì?" ông anh hết lời nhìn thằng em.
"Không đi được luôn rồi kìa!" thằng em cầm tay ông anh, trong mắt tỏa sáng le lói, "Mau nói cho em nghe, sao anh làm được vậy!"
Đậu! Ông anh thoáng lặng người.
"Hèn gì nửa đêm nửa hôm đòi ra ngoài, thì ra là để chiến bụi!" thằng em tiếp tục phun lời hãi hùng, nhìn ông anh với vẻ rất đỗi sùng bái, "Chiến bụi... Anh đúng là khẩu vị nặng!"
"Mày câm miệng ngay cho tao!" ông anh nhìn thằng em với anh mắt dữ dằn.
"Đừng xấu hổ thế chứ, mau kể chi tiết!" thằng em bu sát vào ông anh, hăng hái rạo rực vô hạn mong ngóng!
"... Em nghĩ nhiều rồi." ông anh như rít ra từ kẽ răng.
"Lừa đảo!" thằng em không tin.
"Lừa cái mọe mày!" ông anh thẹn quá hóa giận.
"Thiệt?" thật lòng thằng em không thể tin nỗi, "Nhưng rõ ràng chị dâu đi còn không xong mà! Chưa kể muộn thế mới về, mà anh lại không thể hoàn toàn chiếm được cậu ấy!"
Đậu! Ông anh cảm giác mình bị khinh bỉ! Hậm hực dìu thằng em dậy, "Từ giờ không được phép nhắc đến chuyện này!"
"Anh thật làm em thất vọng!" Cố Hi thở dài.
"Mày còn lải nhải thêm một cậu nữa, tao sẽ quăng mày từ trên cầu thang xuống đấy!" ông anh nghiến răng nghiến lợi uy hiếp.
"..." thằng em ngoan ngoãn ngậm chặt miệng, an ủi bản thân sẽ ổn thôi mà, đàn ông con trai co được dãn được, chờ chân khỏi rồi sẽ khinh bỉ hả hê ông anh sau!
Buổi tối đấy Tổng giám đốc Cố trằn trọc thao thức mãi không ngủ được, vì anh rất bất mãn đối với tình trạng hiện tại! Tuy vợ ngủ ngay phòng bên cạnh, nhưng ẻm đúng chuẩn đầu gỗ đáng eo, cơ bản không có bất luận phản ứng gì đối với hành động yêu thương của mình, còn đang ấp ủ ý đồ dọn khỏi nhà mình, trở lại bên cạnh người đàn ông khác! Thằng em thì vị một người đàn ông chưa xác định tính hướng mà thần hồn điên đảo, suốt ngày đều chỉ nghĩ cách làm thế nào để thấy trym nhà người ta! Đúng là khát tình đến độ không nỡ nhìn thẳng luôn!
Cuộc đời thật sự là quạnh quẽ như tuyết tan... Tổng giám đốc Cố thở dài thườn thượt, đứng trước cửa sổ ngắm nhìn bầu trời sao, vẻ mặt siêu siêu âu sầu!
Hậu quả của một đêm âu sầu là hôm sau ông anh dính giường! Mãi đến lúc thằng em trang điểm xong xuôi, mãi đến lúc vợ chuẩn bị xong bữa sáng, anh vẫn nằm trên giường ngủ vèo vèo!
"Cậu đi gọi ảnh dậy đi." thằng em giục chị dâu!
"... Sao cậu không đi?" Lưu Tiểu Niên đeo tạp dề, đứng bên cái nồi không chịu di động!
"Vì chân tôi đau!" thằng em rất nghiêm túc.
Từ xưa đến nay ốm đau luôn là cái cớ tốt nhất, Lưu Tiểu Niên cực chẳng đã phải bỏ cái vá xuống, tiếp nhận nhiệm vụ vinh quang!
Cửa phòng ngủ không khóa, bên trong im lìm, gõ cửa không có phản ứng, Lưu Tiểu Niên đành phải đẩy cửa đi vào trong.
Giữa phòng kê cái giường lớn thiệt lớn, Cố Khải đang lủi trong chăn, ngủ đến thiên hôn địa ám bất tỉnh nhân sự, gương mặt toát lên vẻ trẻ con hơn mọi khi, nhưng một đứa con nít lớn xác không hề phòng bị.
Lưu Tiểu Niên ngồi xuống bên giường gọi anh, "Dậy nào."
Giọng nhỏ lí nhí, Cố Khải không có dấu hiệu chuyển tỉnh!
"Tổng giám đốc Cố." Lưu Tiểu Niên đưa tay lay anh, "Mau dậy đi, gần 9 giờ rồi."
Sau ba hồi, Cố Khải cuối cùng cũng mở mắt, mang theo chút lớ ngớ nhìn cậu.
"Tiểu Hi còn đang chờ anh dẫn cậu ấy đến bệnh —— Á!" Lưu Tiểu Niên còn chưa nói hết cậu, đột nhiên bị Cố Khải kéo vào lòng.
"Không dậy." giọng Cố Khải khàn khàn đầy vẻ oán giận, sau đó xoay người đặt vợ dưới thân.
"Thả ra!" Lưu Tiểu Niên siêu 囧, sử dụng cả tay lẫn chân đẩy anh ra.
"..." Cố Khải tiếp tục giả bộ ngủ ngất ngây, sau đó siết chặt vòng eo cậu, đầu đặt ngay cổ cậu dụi mạnh hai cái!
Mọe nó sướng vãi!!!