Chương 120: Mua thuốc tránh thai cũng không có tư cách

"Sở Tinh Nhiễm vừa hạ cánh xuống B thị. Máy bay của cô ấy đến sớm hơn 20 phút, đoán chừng cô ấy bây giờ đang ở bên ngoài chờ anh!" Anh nói một hơi, sau đó lẳng lặng chờ đợi phản ứng của cô!

Nếu như vừa rồi cô ngây người như phỗng, hiện tại, cả cơ thể rũ ra, ướt sũng, như cánh hoa rơi vào dòng nước lạnh, chơ vơ!

Cô kiên cường, nhoẻn miệng cười với anh ra vẻ thấu hiểu."Không sao đâu, vậy. . . . . . Vậy anh đi ra ngoài trước đi, một lát nữa em cũng sẽ rời đi!" Một hồi lâu, cô mới tìm được âm thanh của mình. Đồng thời âm thầm bội phục mình, cô vẫn có thể tỉnh táo suy xét chuyện người trước người sau rời khỏi sân bay cách nhau một thời gian, để tránh đụng phải vị hôn thê của anh - Sở tiểu thư!

"Anh thật sự rất xin lỗi!" Anh một lần nữa tự trách.

"Không sao đâu anh, em hiểu anh cũng không muốn như vậy!" Môi cô vẫn điểm một nụ cười tươi. Cô cảm thấy khuôn mặt mình đang dần cương cứng lại. "Anh đi ra ngoài nhanh lên một chút, đừng để Sở tiểu thư phải vất vả chờ đợi!"

"Vậy anh đi trước, anh sẽ để tài xế đưa em về nhà!" Anh tận lực đền bù!

"Dạ!" Nhan Như Y cũng không còn khí lực tranh cãi với anh về vấn đề này. Nếu cô cứ từ chối, anh nhất định sẽ không đi ra ngoài. Cô biết rõ, anh đợi cô đồng ý để anh yên tâm, đi trước!

Hoắc Doãn Văn không có quay đầu lại, một đường đi thẳng!

Nhìn bóng lưng anh ngày càng khuất xa, Nhan Như Y ảo não tựa mình vào cột trụ sau lưng mình. Cô cảm giác cơ thể của mình ngày càng nặng nề, đầu cúi xuống không cách nào ngẩng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi giày, vẫn một mực chìm đắm vào thế giới đau đáu của mình!

Cho đến khi cặp mắt trở nên ê ẩm, nong nóng lên, có chút ướt át, mũi giày trở nên mơ hồ không rõ!

Cô ép buộc mình ngẩng đầu lên, gương mặt hướng ra cửa kính, bên ngoài thêm một chiếc máy bay vừa hạ cánh. Nhanh chóng chớp mắt, ánh nước trong mắt cô nhanh chóng nhạt nhòa, tan đi.

Cô thật quá xấu hổ rồi, thật sâu trong đáy lòng, cô cảm thấy không đất dung thân.

Cô cảm thấy mình giống như một con người đáng phỉ nhổ, như một con chuột không dám ra đường ban ngày vì sợ gặp người!

Từ trước đến giờ cô gái kiêu ngạo, Nhan Như Y, làm sao lại luân lạc thành kẻ câu tam đáp tứ đến như thế này, lén lén lút lút, vụng trộm với người mình yêu!

Cô tự trách, khổ sở.

Nhưng vừa nghĩ tới thời khắc rời bỏ Hoắc Doãn Văn, lòng cô lại đau như dao cắt!

Cô không thể kháng cự được ánh mắt u buồn, nét mặt khổ sở, đôi chân mày luôn nhíu chặt của anh!

Cô rối rắm nhìn mấy giá thép cố định đan xen bên ngoài khung cửa kính, tự hỏi nội tâm của mình ——

Cô rốt cuộc nên làm gì?

Trợ lý Triệu, người cùng đi với Hoắc Doãn Văn trong chuyến công tác này vừa vặn đẩy xe hành lý đi về phía Như Y."Trợ lý Nhan!"

Nhan Như Y ngay lập tức thu hồi nét mặt khổ sở, miễn cưỡng cười cười chào hỏi anh."Anh Triệu đã trở lại!"

Trợ lý Triệu là người thông minh, đối với chuyện tình của bọn họ không hề đề cập tới, hơn nữa cũng không hỏi cô tại sao lại có mặt ở sân bay, mà trực tiếp nói cho cô biết."Hoắc tổng vừa gọi điện thoại cho tôi, cho biết đã đi xe về phía, yêu cầu tôi đưa cô về! Trợ lý Nhan, chúng ta đi thôi!"

"Không cần, em đi xe buýt về cũng được!"

"Trợ lý Nhan, Hoắc tổng đã ra lệnh, phải đưa cô về tận nhà, nếu tôi không nghe theo, ngày mai tôi sẽ bị phạt nặng. Xin cô đừng làm khó dễ tôi, được không?"

Trợ lý Triệu nói gì cũng không chịu để Nhan Như Y đi về một mình, cô đành đi ra chiếc xe mà Hoắc Doãn Văn đã an bày!

Ngồi trong xe, tâm tình Như Y vẫn không tốt lên, nhiều thứ thay nhau hỗn loạn trong đầu cô. Cô nghĩ, mình đã yêu phải người đàn ông của người phụ nữ khác, tự làm tự chịu, sao lại khổ sở? Hay là mình nên cảm thấy may mắn vì chưa bị hôn thê chính thức của Hoắc Doãn Văn tóm được? Hay cô nên vui mừng vì trong lòng Hoắc Doãn Văn vẫn có cô, anh sẽ áy náy, sẽ nói lời xin lỗi với cô, anh sẽ rất săn sóc, ra lệnh cho cấp dưới đưa cô về nhà!

Loạn, loạn, các loại sự tình kịch liệt nhào trộn trong đầu cô, cơ hồ muốn làm đầu cô vỡ ra nhiều mảnh!

Cô vẫn khốn quẫn, xấu hổ không dám nhìn người ngồi phía trước, mà chỉ giương mắt nhìn ra ngoài cửa xe. Kẻ thứ ba, trộm bạn trai người ta, không có tư cách đối diện với bất cứ ai.


Bầu trời càng trở nên tối om om, từng lớp mây đen cuồn cuộn kéo về, ép bầu trời sà xuống thấp thật thấp. Cảnh vật bên ngoài khắc họa sâu sắc tâm tình cô lúc này!

"Trợ lý Nhan, thật ra Hoắc tổng vẫn rất nhớ cô, suốt chuyến bay, anh ấy luôn nhìn đồng hồ suốt!" Trợ lý Triệu chợt mở miệng.

Nhan Như Y nhất thời không biết nên nói gì, dời tầm mắt từ cửa sổ quay lại nhìn anh.

Trợ lý Triệu nói tiếp: "Nhưng khi vừa xuống máy bay, lúc nhận được tin nhắn của Sở tiểu thư, nụ cười hoàn toàn biến mất trên khuôn mặt Hoắc tổng!"

Nhan Như Y mở trừng hai mắt, nửa ngày mới lên tiếng: "Dù sao, Sở tiểu thư mới là bạn gái của Hoắc tổng, vị hôn thê!" Phía sau từ ‘ bạn gái ’ không đủ ý, Như Y lập tức điền thêm từ cho nguyên vẹn nghĩa!

"Nhưng, giữa Hoắc tổng và Sở tiểu thư thật không có chút nào giống hôn phu và hôn thê, luôn khách khí. Lúc nghe hai người họ nói chuyện phiếm, tôi không hình dung nổi đấy là cách vui đùa giữa hai người yêu nhau. Bọn họ giống như hẹn gặp khách hàng ăn trưa, nói chuyện làm ăn, thỉnh thoảng cũng sẽ cùng cười với nhau, nhưng tôi cảm thấy kỳ quái, trong khi tôi cảm thấy chẳng có gì đáng buồn cười, bọn họ lại có thể bật cười!"

Nhan Như Y hiểu rõ anh Triệu đang an ủi cô, nhưng tâm tình cô làm sao chỉ nghe mấy lời đó liền cảm thấy khá hơn.

Nặng nề vẫn ở đây, đè nén vẫn ở đây!

"Có lẽ đây chính là ngôn ngữ mà người giàu như bọn họ mới có, nên chúng ta không thể hiểu được. Đây cũng chính là sự chênh lệch giữa chúng ta và hai người!"

"Không. . . . . . Cũng không phải vậy! Khi Hoắc tổng ở cùng với cô, nụ cười trên mặt Hoắc tổng thật tình hơn rất nhiều, tôi cảm thấy Hoắc tổng dễ gần hơn, tôi biết Hoắc tổng nhiều năm rồi! Trợ lý Nhan, muốn cùng ở chung với Hoắc tổng, cô phải thông cảm cho anh ta một chút. Cuộc đời không phải luôn như vậy, bất di bất dịch, nên làm gì hay không nên làm gì. Cô chỉ cần biết, người này đáng giá để cô bỏ ra nhiều thứ! Hoắc tổng luôn muốn ở cạnh cô, cô làm cho anh ta cười nhiều hơn. Nếu như cô không vui vẻ, anh ta cũng sẽ rất khổ sở!"

Những lời này đánh mạnh vào lòng cô, Như Y thật không nhẫn tâm nhìn anh đau khổ, hoặc dáng vẻ nặng nề mỗi khi nghĩ đến cô!

Khi cô trở về nhà, trời đã tối sầm, Kha Văn không có nhà, chỉ một màu đèn tràn ngập trong phòng. Cô không tiếng động, trào nước mắt! Tất cả đều là sự lựa chọn của chính cô, cho nên mặc dù hiện tại bị bao nhiêu uất ức, cô đều không có tư cách than vãn, làm sao dám khóc ra thành tiếng? Tư cách rơi lệ, cô cũng không có!

Không mở đèn, mò mẫm trong bóng đêm, cô cởi bỏ y phục, từ từ cởi bỏ đôi vớ chân bằng lụa, từ tốn mở ví, lấy bao cao su ra ném vào thùng rác!

Này đau thương, này dằn vặt, cô cuộn tất cả lại đem vứt vào máy giặt, mặt áo ngủ, rồi bước đến đứng bất động trước khung cửa sổ ——

Lúc này, ngoài cửa sổ, mưa to gió lớn, giọt giọt tí tách rơi xuống!

Nhìn những giọt nước đọng trên mặt kính, tầm mắt Nhan Như Y lần nữa mơ hồ.

Anh bây giờ cùng Sở tiểu thư ở chung một chỗ, đang làm gì? Ăn cơm? Nói chuyện phiếm? Hay là đang quấn lấy nhau trong một căn phòng nào đó ở khách sạn?

Nghĩ tới đây, cô lại nhìn ra hình bóng mơ hồ hắt lên khung cửa sổ, khổ sở cười một tiếng.

Bọn họ mới thật sự là đang hẹn hò trai gái, bọn họ đang làm gì đều là chuyện đương nhiên ?

Cô đứng ngây người trước cửa sổ thật lâu, cũng không biết rốt cuộc đứng bao lâu! Chiếc điện thoại đặt trên bàn vẫn im lìm, bất động. Không một âm thanh, ngoài tiếng mưa ——

Có thể thấy được, bọn họ nhất định là đang ở chung với nhau? Cho nên anh không thể dành thời gian gọi điện thoại cho cô!