"Anh uống say mềm luôn sao?" Cô cố gắng trấn an mình, hỏi anh.
"A. . . . . ." Anh cười khan hai tiếng, coi như cam chịu!
"Anh bây giờ cảm thấy như thế nào? Liều mạng như vậy để làm gì?"
"Không có cách nào, anh hiện tại mới chỉ là một Phó Tổng Tài thôi, có lúc anh rất muốn buông bỏ chức danh này!" Hoắc Doãn Văn lúc nào cũng vô cùng tỉnh táo, hiểu rõ mình đang ở đâu, cần phải làm gì cho đúng với vị thế của mình."Em không biết đâu, người Tân Hải, đặc biệt tửu lượng rất cao, mà lại không uống ly… mà dùng tô để uống bia hay rượu đấy! Cán bộ của Thị ủy còn lợi hại hơn người thường, ai cũng là cường đại, em không theo tiếp đãi có nghĩa là không coi ai ra gì!"
Hoắc Doãn Văn cũng rất bất đắc dĩ, không có cách nào."Anh cùng thị trưởng Tân Hải say sưa, nhiều lãnh đạo ban ngành địa phương cũng sẽ nể mặt anh vài phần! Mà đã uống với thị trưởng, cấp dưới cũng phải xem mặt mũi người ta chứ, mặc dù không làm một chén, cũng phải uống nửa bát chứ?"
"Vậy xin hỏi ngài Phó tổng, ngài tổng cộng uống bao nhiêu tô, còn nhớ rõ sao?" Cô càng nghe càng rối bời, vì anh lo lắng, rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu?
"Anh có thể nhớ đến lúc anh uống được tám tô. Còn khúc sau anh không nhớ rõ ràng lắm!"
"Thật lợi hại, Võ Tòng đánh hổ cũng chưa uống nhiều bằng anh! Theo như truyền thuyết, người uống nhiều nói ít như anh, chắc phải quật ngã hai con cọp đi?"
"Anh tình nguyện đối phó với ba con cọp, cũng không nguyện ý đối phó với đám lãnh đạo này!" Đám lãnh đạo chính quyền so với ba con con cọp còn độc ác hơn nhiều, căn bản là một đám sói lúc nào cũng thiếu ăn!
Giọng anh lộ rõ mệt mỏi, làm Nhan Như Y đau lòng."Em không thể giúp được anh điều gì!" Không sai, đây chính là vấn đề lớn nhất giữa hai người họ. Anh gặp chuyện phiền lòng, cô không có năng lực giúp anh giải quyết. Nhưng Sở tiểu thư lại có thực lực này, có thể trợ giúp anh một tay.
Mà vì người trong tim của mình, cô cùng lắm làm như anh mong đợi, mặc váy ngắn công sở, luôn mặc thêm đôi vớ da, căn bản chẳng giúp anh giải quyết được vấn đề gì. Cô xưng danh tình yêu có vẻ yếu ớt rồi!
Cho nên trăm ngàn năm qua, lời nói đạo lý vẫn lưu truyền, hôn nhân chính là muốn —— môn đăng hộ đối.
"Em đừng nghĩ lung tung, nam nhân chính là phải chăm lo sự nghiệp!" Thoáng nghe giọng cô khang khác trong điện thoại, Hoắc Doãn Văn rất nhạy cảm cũng biết cô đang suy nghĩ gì, lập tức trấn an nói."Em à, em là người duy nhất anh có thể nói chuyện, em làm anh vui mỗi khi em cười, mỗi cái vuốt ve của em giúp em xua tan mệt mỏi!"
"Ừ!" Cô nhẹ nhàng lên tiếng, trong lòng có mấy phần vui vẻ, cũng có mấy phần phiền muộn. Vui vẻ chính là ngoài kia có bao nhiêu cô gái, nhưng duy nhất anh thích mỗi mình cô. Phiền muộn chính là, cô chỉ là một cô gái bình thường, những gì cô có thể làm cho anh, những cô gái cũng có thể làm được. Mà điều Sở tiểu thư có thể trao cho anh, không phải mấy người có thể làm được!
"Ngày mai anh trở về, đại khái buổi chiều sẽ hạ cánh!"
Nghe được tin tức anh trở về, cô vui vẻ, thận trọng hỏi."Em đi đón anh nhé, có được không?"
Cô cũng không biết, yêu cầu này có thích hợp không? Không biết lãnh đạo cao cấp trong công ty có ai đi đón anh hay không.
"Nên. . . . . ." Anh cố ý thả chậm ngữ tốc độ.
"Không được? Vậy thì. . . . . ." Thôi.
"Không thành vấn đề!"
Chữ ‘ thôi ’ cô chưa kịp nói ra, câu ‘ không thành vấn đề ’ của anh đã vang lên.
Gò má cô ửng hồng, khóe môi thấp thoáng nụ cười."Anh cố ý treo ngược tâm của em ——"
"Ha ha. . . . . ." Tiếng cười khàn khàn của anh, hấp dẫn khác thường, mê người, nhưng mà anh thiệt là kẻ keo kiệt tiếng cười, thường chỉ cười có hai ba tiếng rồi thôi. Giọng nói của anh càng thêm trở nên ấm ách, nói."Đừng quên, mặc vớ chân tơ tằm đến đón anh đó!"
Anh cợt nhã, trong nháy mắt, anh nhớ đến cảnh chăn gối khuya hôm trước, trên chiếc giường lớn, hai người họ trần truồng, quấn lấy nhau.
Gương mặt cô nóng bừng lên."Không đứng đắn!"
"Nói thật, anh hi vọng anh vừa xuống máy bay, người đầu tiên anh có thể gặp chính là em, hơn nữa còn diễm lệ trong bộ váy công sở với đôi vớ da bằng lụa!" Mặc dù giọng anh mang theo nụ cười trêu chọc, nhưng hẳn cũng là nguyện vọng sâu kín nhất trong anh.
Hoắc Doãn Văn ngồi máy bay chuyến 6g30' hạ cánh xuống sân bay thành phố B, Nhan Như Y đã tới đó trước khi máy bay hạ cạnh cả nửa tiếng. Cô duyên dáng trong bộ váy công sở, đôi vớ da màu nude, như anh mong muốn.
Cô muốn anh ra cửa, người đầu tiên anh nhìn thấy chính là mình!
Ngay cổng đón người, nhiều người tụ tập. Lần đầu tiên tới sân bay, Nhan Như Y không khỏi cảm khái, hóa ra, nơi đông người dân địa phương không chỉ là trạm xe lửa hoặc là trên xe buýt!
Đứng trong đám người chờ thân nhân, cô âm thầm hồi tưởng lại cuộc nói chuyện qua điện thoại với anh tối qua, gương mặt nhiễm một mảnh hồng.
Hoắc Doãn Văn nhất định “hư hỏng” hơn tưởng tượng của cô, cô dám nói thủ đoạn tán gái của anh thiệt siêu đẳng, nhất định so với thủ đoạn của anh trên thương trường, còn muốn lợi hại hơn, hơn nữa lợi hại hơn nhiều.
Hiện tại, cô không nhịn được hoài nghi, lúc đi học, ắt hẳn anh là một cậu nhóc hư, thích lừa gạt nữ sinh!
Bởi vì anh không chỉ có bề ngoài mê người, mà vô thức phát ra sức quyến rũ hấp dẫn bất cứ cô gái nào, hơn nữa, anh rất biết cách nói chuyện, những lời đó khiến cô gái nào nghe được mặt hồng tim đập nhanh. Cô khẳng định, chỉ cần anh nghĩ, anh nguyện ý, bất kỳ cô gái nào cũng trốn không thoát sức quyến rũ của anh!
Hiện tại cô cam tâm tình nguyện theo anh, một chút cũng không kỳ lạ!
Ha ha, suy nghĩ lại quay về giây phút trò chuyện cùng anh tối qua, cô liền vừa muốn cười vừa đỏ mặt .
6g20', loa sân bay phát thông báo số hiệu máy bay từ Tân Hải sắp hạ cánh. Nhan Như Y nhìn xuống điện thoại di động, rất hưng phấn, còn mười phút nữa, máy bay mang theo anh sẽ hạ xuống rồi!
Cho tới bây giờ, cô không biết mười phút chờ đợi này thật quá dài, đằng đẳng.
Nàng không ngừng nhìn đồng hồ báo giờ trong phòng chờ, lại không ngừng nhìn cửa ra vào, thậm chí lại bước ra cửa kính trong suốt, nhìn ra ngoài, ngóng đợi và đoán máy bay sẽ đến từ hướng nào!
Trong đại sảnh, thông báo lại lần nữa vang lên, máy bay từ Tân Hải chuẩn bị hạ cánh xuống sân bay thành phố B.
Đúng 6g30', loa lại thông báo, máy bay từ Tân Hải vừa hạ cánh xuống sân bay!
Lần này, mắt Nhan Như Y không rời khỏi cửa ra vào, bao nhiêu là trông mong ngóng chờ! Cô lập tức. . . . . . lập tức có thể nhìn thấy anh!
Trong lúc tim cô đập thình thịch, điện thoại trong tay vang lên.
Màn hình điện thoại di động đột nhiên hiện lên số đuôi “3333”!
Anh vừa xuống máy bay, đã gọi ình, Nhan Như Y vui vẻ không thôi, lập tức nhấn phím nhận điện thoại. "Dạ, anh xuống máy bay rồi sao? Còn bao lâu nữa anh mới ra ngoài?" Cô không khống chế được vui sướng, thanh âm cũng tươi cười."Em đang đứng ở phía trước chờ anh đấy, anh vừa ra tới cửa lập tức có thể thấy em!"
"Như Y——" Giọng anh khá nặng nề!
Nụ cười Nhan Như Ý biến mất, trực giác thứ sáu rung lên, cũng có thể nói, cô rất hiểu rõ anh, cảm thấy tình huống hình như không ổn."Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì sao? Anh chưa trở về sao?" Cô lo lắng!
"Anh đã trở về, lập tức ra gặp em!"
"Có chuyện gì sao anh? Có phải người công ty đến đón anh? Vậy em rời đi liền!" Nhan Như Y lập tức nghĩ tới khả năng này, quan tâm sợ anh gặp rắc rồi.
Cô đã hết sức đè nén ‘mất mác’ trong lòng, giọng thoáng nhẹ, tiết lộ cô không vui!
"Không, người của công ty chưa tới, em chờ anh, anh ra ngay!" Âm thanh của anh vừa vội vã , thật giống như lo lắng cô sẽ rời đi.
"Dạ, em cũng muốn được nhìn thấy anh ngay lập tức!" Ngữ điệu của cô lần nữa ngọt ngào. Nhưng trong lòng, nỗi đau buồn âm thầm len lỏi, xua đi không được. Cô không nghĩ ra tại sao, cô cảm thấy đã có chuyện gì xảy ra ——
Rất nhanh, hành khách bắt đầu ra cửa, Hoắc Doãn Văn đi tay không, vượt lên trước. Vốn cô sợ nhiều người, không thấy được anh, nhưng chỉ là do cô quá suy nghĩ, vóc dáng cao lớn của anh, khí thế vương giả bẩm sinh.
Bóng hình anh lập tức hiện ra trong đám đông người đang tuôn ra khỏi cửa đón khách, đập vào tầm mắt của cô!
Hoắc Doãn Văn chính là Hoắc Doãn Văn. Chỉ cần anh ra ngoài giao tiếp, chưa bao giờ để lộ ra cảm xúc trên khuôn mặt. Hắn đi đôi giày da màu sáng, y phục bằng phẳng không một tia nếp uốn, bên trong áo sơ mi cũng trắng tinh như tuyết, tô đậm khí chất cùng thân phận của anh!
Tóc của anh không có một chút xíu nào xốc xếch, trật tự ôm gọn khuôn mặt nam tính của anh!
Mấy ngày không gặp, thời khắc nhìn thấy anh, tim cô một khắc ngừng đập, rồi khắc sau lại như thủy triều dậy sóng, nỗi nhớ nhung như dâng tràn khỏi bốn bức tường. Cô không ức chế được niêm vui vẻ lan tỏa khắp cơ thể! Những băn khoăn cùng lo lắng vài phút trước, thoáng chốc đã bị cô bỏ lại sau lưng!
Vừa bước ra cửa, Hoắc Doãn Văn lập tức nhìn thấy cô, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, cơ thể yểu điệu! Theo từng bước một đến gần, anh càng thấy những nét nhớ nhung hằn sâu trên mặt cô!
Anh nghĩ, may mắn, cô đã mặc đúng như anh muốn!
Mặc kệ nói thế nào, anh cũng muốn ra ngoài, gặp mặt cô một lần!
Anh đi tới trước mặt cô, Nhan Như Y đè nén cảm giác muốn xông lên phía trước, ôm chặt anh, nép vào ngực anh, chỉ dám đứng xa xa nhìn anh."Hoan nghênh anh trở lại!"
Trong khoảng thời gian ngắn, cô không biết nói với anh điều gì, cuối cùng chỉ có thể nói ra một câu tầm thường như vậy!
Hoắc Doãn Văn đưa tay ra, kéo vội cô vào lòng, đặt lên trán cô một nụ hôn nóng bỏng!
"Đừng anh, đây là nơi công cộng!" Nhan Như Y dùng sức đẩy anh ra, sau đó lùi lại một bước, khiến cho hai người họ có một khoảng cách nhất định!
Cho dù, biểu đạt nhớ nhung cô như thế nào, anh cũng không cần nóng lòng nhất thời, cô nghĩ, bọn họ chẳng phải tí nữa sẽ có nhiều cơ hội bên nhau!
Nhìn cô một cách chăm chú, như hiểu nỗi uất ức trong cô, trong ánh mắt anh xuất hiện áy náy."Như Y ——"
"Thế nào?" Cô nhạy bén!
Hoắc Doãn Văn khó mở miệng, nhìn cô, nhưng vẫn không thể thốt thành lời. Anh mấp máy môi. "Như Y, anh rất xin lỗi, anh không thể. . . . . . cùng đi với em!"
Nụ cười trên mặt cô ngưng trọng, cô dè dặt. "Sao. . . . . . Sao vậy anh?"
Cho dù cô có dự cảm, nhưng đợi câu trả lời của anh, lòng cô vẫn bị thứ gì đó hung hăng đâm mạnh vào, ngây người như phỗng ——