Chương 4: Cốt khí là gì?

Hai năm sau, khi Hân lên mười tuổi, cô cùng mọi người bắt đầu tiến hành kiểm tra xem bản thân thuộc nhóm Bảo vệ hay Tấn công. Đúng như cốt truyện gốc: Thanh Hằng có khả năng tấn công mạnh mẽ và chuẩn xác, được đưa vào nhóm đào tạo sát thủ, sau này sẽ trở thành kỹ nữ cao cấp. Còn Hân được xếp vào nhóm bảo vệ, theo như truyện thì Hân sẽ phản đối và đòi nhảy sang nhóm tấn công để so bì với Thanh Hằng. Vì trong mắt mọi người: Tấn công luôn mạnh hơn Bảo vệ. Mà Hân thì ghét việc mình thua kém Hằng. Đương nhiên Hân hiện tại – con người yêu thích sự yên bình và lười biếng thì còn lâu mới muốn dính đến nữ chính. Cô dọn quần áo đồ đạc đi sang bên khu nhà huấn luyện của các Bảo vệ.

Mà ngạc nhiên chưa? Khi Hân cùng mọi người đến khu nhà của nhóm Bảo vệ, cô lại thấy Lê Thắng chờ bọn họ ở trước cửa. Không lẽ cậu ấy là người hướng dẫn bọn họ sao?

“Vào sân đi, xếp thành hàng ngang. Con gái bên trái, con trai bên phải.” Thắng hất mặt.

Cả đám chạy lên xếp hàng trước mặt cậu, Seung Hyun nhìn mọi người một lượt, dừng mắt ở chỗ Hân lâu hơn một tích tắc rồi quay đi:

“Từ nay các ngươi sẽ sống ở đây, luyện tập trở thành một bảo vệ và gián điệp. Nhiệm vụ quan trọng nhất là trở thành một vệ sĩ giỏi, thậm chí phải hy sinh tính mạng cho chủ nhân cũng phải làm. Thế nên các ngươi không chỉ tiếp tục học thuần thục vũ khí, ám khí, mà còn học cách hy sinh mạng mình nữa.”

Mọi người quay sang nhìn nhau lo lắng: thế nghĩa là bảo họ học cách chết sao?

“Nếu là người khác làm vệ sĩ thì đúng là lấy mạng mình hy sinh đấy. Nhưng vì các ngươi có tố chất, có thể bảo vệ người khác mà vẫn có thể giữ mạng mình được nên mới chọn các ngươi. Chỉ cần học giỏi là được.”

Mọi người nghe ù ù cạc cạc không hiểu gì nhưng vẫn phải vờ như không hiểu. Thắng nhìn sang Hân:

“Có ai muốn hỏi gì không?”

Hân nhìn cậu nghĩ nghĩ:

“Tiểu nữ tưởng ngài phải ở bên Tấn công chứ? Ngài nổi tiếng dùng kiếm giỏi mà?”

Thắng bật cười:

“Các ngươi nghĩ thế sao?”

Bọn trẻ con gật đầu.

“Vậy thử thế này đi: các ngươi có sẵn ám khí đúng không? Lấy ra tấn công ta.”

Mọi người nhanh chóng hất đồ trên tay vào một góc rồi lấy ám khí ra chạy xung quanh Thắng. Trông như một anh lớn đang chơi đùa cùng đám em nhỏ vậy. Một cậu nhóc bảo:

“Thiếu gia… làm thế này được không?”

“Sợ ta bị thương sao? Tấn công đi.”

Hân chỉ chờ giây phút này thôi: Được tận mắt xem Thắng sử dụng “cốt khí” hoa trạng nguyên của hắn.

“Ta ném đây!” Cô gọi rồi tung phi tiêu về phía Thắng.

Theo tiểu thuyết gốc – Cái tiểu thuyết nửa Hàn nửa Việt nửa Tàu này. Thì các nhân vật có bối cảnh ở Việt Nam, nhưng lại có thể tung “chưởng” hệt như phim Tàu. Như kiểu: Trần Minh Quang sau này sẽ có loại chưởng Giáng Long gì đó, khi đánh nhau hiện ra hình con rồng tấn công trực diện đối phương chỉ có nước chết. Thanh Hằng cũng có loại chưởng Phượng hoàng gì đó, khi tấn công có thể ám sát một số lượng lớn đối thủ chỉ bằng Phượng hoàng tung cánh. Em trai của Trần Minh Quang – tứ hoàng tử Trần Gia Huy cũng có loại chưởng Bạch Hổ này nọ, tấn công vào xương cốt đối thủ khiến chúng bị thương nặng.

Hân nghĩ rằng Phúc hoàn toàn lấy ý tưởng từ phim Thái vương tứ thần ký ngày xưa của Bae Yong Joon ra mắt năm 2007 để viết truyện. Nhưng khi cô hỏi thì thằng bé bảo: em lấy từ phim đó và lấy cả từ Thiên Long bát bộ nữa mà, chị không thấy hay à? Ờ hay, đọc thì hay, dễ hình dung đấy, nhưng sống thật sự với những cái này thì không còn hay gì nữa…

Quay lại cốt truyện, những loại chưởng này phải là người có “cốt khí” mới có. Không phải chỉ chăm chỉ luyện tập mà có được. Mà thông thường người trong hoàng thất mới có loại cốt khí này, như thái tử - kẻ thù số một của tứ hoàng tử - cũng có loại chưởng Hắc điểu nọ. Bộ cứ là phản diện thì phải thêm chữ “hắc” vô à? Đặt tên quê mùa hết sức.

Được cái, Phúc cũng biết cách sáng tạo thêm nhằm nhân vật phản diện sau cùng: Lê Chiến Thắng – trở nên thêm nguy hiểm. Chính là cậu ấy cũng có “cốt khí”. Chỉ là cốt khí của người Bảo vệ sẽ là hoa thay vì là động vật. Cốt khí của Thắng là hoa trạng nguyên, được mô tả rằng khi cậu ấy bảo vệ đoàn quân của tam hoàng tử hành quân ra chiến trường, đã tung nở một bông hoa trạng nguyên màu đỏ khổng lồ che đi hàng ngàn mũi tên của kẻ địch. Nghe mô tả ngầu dễ sợ!

Giờ đây cô có thể tận mắt chứng kiến mà không cần chờ đến khi cậu ấy ra chiến trường nữa rồi!

Hân hét lên báo hiệu cho Lê Thắng – Dù cô biết rằng có lén tấn công thì cậu ấy cũng chẳng xây sát gì đâu. Nhưng Hân không muốn đâm lén cậu ấy dù là vô hại. Thắng quay ra nhìn cô, Hân là người đầu tiên tấn công. Cậu không hề né tránh mà trong không trung xuất hiện một cánh hoa màu đỏ mờ, như một làn khói mỏng mà lại là tấm khiên chắc chắn bảo vệ cậu ấy.

Tất cả mọi người đều trầm trồ rồi đồng loạt tấn công. Xung quanh Thắng lộ rõ hình ảnh một bông hoa trạng nguyên đang khép cánh bao bọc bảo vệ lấy cậu ấy. Không một ám khí nào chạm được vào cậu cả. Thắng nhìn xung quanh rồi nói:

“Tất cả nấp đi.”

Mọi người vừa kịp nhảy ra xa thì Thắng chỉ chớp mắt một cái: những cánh hoa đang bao trùm lấy cậu bỗng tung nở, hất hết ám khi bay ngược về phía bọn trẻ. Một hai đứa bị ám khí bắn vào người, còn lại đều may mắn né được.

“Số lượng người có cốt khí khi làm bảo vệ luôn cao hơn người có cốt khí tấn công đấy. Thế nên các ngươi hoàn toàn có thể có một cốt khí như ta để trở thành người bảo vệ giỏi. Kể cả không tạo thành hình hoa được thì vẫn có thể có một lớp cốt khí mỏng bảo vệ tính mạng các ngươi. Do đó phải chăm chỉ tập đấy.”

“Ồ….” Bọn trẻ nhìn Thắng hoàn toàn bằng con mắt khác.

Cậu ấy không còn là thiếu gia Lê Chiến Thắng cảnh vẻ kiêu kỳ nữa, mà chính là thần tượng trong mắt bọn chúng. Cậu ấy giỏi thì có quyền kiêu chứ. Lại còn là người bảo vệ của tam hoàng tử, vị trí quan trọng như thế ít nói, cẩn thận là đúng thôi. Từ ngày hôm đó Lê trở thành hình mẫu lý tưởng của bọn nhóc.

Mặc dù Thắng là quản lý, nhưng cậu cũng phải vào cung làm thị vệ nên không trực tiếp dạy bọn trẻ được nhiều. Thỉnh thoảng khi được nghỉ cậu lại kiểm tra tiến độ học tập của bọn trẻ. Nói là kiểm tra nhưng không hoàn thành thì bị phạt ốm đòn. Có lần Hân không làm được bài kiểm tra độ tập trung liền bị Thắng phạt đứng tấn cả đêm. Vừa muỗi vừa mệt. Lại một lần khác cô đói quá nên mò đi ăn đêm thì bị Thắng bắt gặp khi cậu vừa từ hoàng cung về. Thế là cô bị bắt nhịn ăn hai ngày liên tiếp.

“Ôi, thế mà mình tưởng cậu ấy coi mình là “trường hợp đặc biệt” chứ…” – Hân vừa chạy phạt quanh sân vừa than thở.

Hôm nay cô chạy không đủ nhanh nên bị trúng mũi tên màu vào lưng, bị phạt chạy 20 vòng.

“Chạy sức bền thì chạy được, chứ chạy tốc độ thì bố ai mà chạy được? Mệt chết mất…”

“Mạng mình lo không xong thì bảo vệ được ai chứ.” Thắng đứng cạnh cô chạy rồi mắng.

“Mọi người cũng không làm được mà, sao mình tiểu nữ phải chạy gấp đôi?” Hân vừa chạy vừa hét theo.

“Tại ngươi tập kém nhất.”

“Tiểu nữ chỉ kém chạy nhanh thôi.”

“Chỉ thôi hả? Thế ta hỏi ngươi lúc không đấu nổi, cũng không chạy nổi thì ngươi tính làm gì? Chịu chết?” Thắng vừa chống tay ngang hông vừa mắng.

Hân không cãi được chỉ còn nước chạy tiếp. Chạy đến vòng cuối cùng thì cô đi đến chỗ Thắng thở hồng hộc, cậu liếc mắt nhìn cô:

“Đừng có ngồi ngay đấy, đi bộ tiếp đi.”

“Ngày nào cũng tập chạy nhưng tiểu nữ không thể chạy nhanh được.” Hân than thở.

“Đó là do ngươi ăn nhiều nữa, nên người mới nặng nề khó chạy. Ăn ít đi, ăn ít thịt thôi.”

“Sao người biết? Người có ăn cùng ta đâu?”

Hân đang hỏi thì có người từ xa đi đến. Thắng cúi đầu chào:

“Tam hoàng tử.”

Hân cũng cúi đầu chào, Thắng bảo cô:

“Ngươi về trước đi.”

Hân dạ một tiếng rồi nhìn lên Minh Quang một cái thật nhanh xong vội quay đi. Nhìn chẳng đẹp trai gì cả. Trông cũng cao to tuấn tú, nhưng da cậu ta ngăm hơn da của Thắng, gương mặt góc cạnh nam tính chứ không thanh tú, đặt biệt là đôi mắt sâu lạnh lùng đó. Rõ ràng là cười với cô một cái, nhưng chẳng thấy ấm áp gì cả. Đúng là bậc đế vương khó dò!

Cô đi được một đoạn thì lén quay lại nhìn bọn họ: Quang và Thắng đang nói chuyện vui vẻ với nhau, còn quàng vai bá cổ nữa. Ai mà ngờ được đôi bạn thân đó sau này lại trở mặt vì gái chứ. Nhưng nếu cô có thể thu phục trái tim của Thắng thành công, thì Hằng và Quang sẽ là một cặp, cô và Thắng là một cặp, thế là yên ổn rồi?

“Con bé đó trông cũng xinh đấy.” Quang nói với Thắng “Tên là gì thế?”

“Nó là Hân đấy, thần vẫn hay kể với người.”

“Là nó sao?” Quang nhìn theo Hân

“Đúng vậy, người thấy sao?” Thắng hỏi với vẻ mặt đầy tự hào “Con bé đó tuy chưa phải là mạnh, nhưng tiềm năng của nó thì tốt nhất lớp bảo vệ hiện tại. Tuy độ tập trung kém nhưng phản xạ nhanh. Khó mà đánh lén được nó. Sức bền thì chưa tốt nhưng nó đã cân được 1 người tấn công cấp cao hơn trong suốt 2 tiếng đấy. Đứng thứ nhất chỉ sau thần…”

“Ngươi lại nữa rồi.” - Quang nghe Thắng kể và Hân không biết bao nhiêu lần. Dù không gặp Hân thì hắn cũng kể, giờ trực tiếp gặp rồi lại bị nghe lải nhải tiếp. Thật là khó chịu.

“Con bé đó là do một tay thần đào tạo đấy” Thắng khoe

“Biết rồi biết rồi…” Quang ngáp

“Sau này bên cạnh thần người cũng sẽ có một trợ thủ đắc lực”

Quang quay sang nhìn Thắng chằm chằm, Thắng bị nhìn lâu đến nỗi phải hỏi:

“Mặt thần có gì sao?”

“Sau này dù có ai giỏi hơn thế nào thì ngươi vẫn sẽ là trợ thủ đắc lực của ta!” Quang nói một cách đầy quả quyết

“Thì thần có bảo không làm đâu, nhưng mà…”

“Không nhưng gì hết!” Quang túm cổ Thắng kéo đi “Và từ giờ thì ít nói về nó thôi. Dù là đồ đệ hay con nuôi hay người kế thừa của ngươi thì cứ tự làm, đừng có kể với ta nữa.”

“Con bé cũng như thần đều là quân của người mà?”

“Không nhận không nhận! Ta chỉ nhận ngươi thôi!”

Quang đang kéo cậu đi thì bỗng nhớ ra một chuyện:

“Người từng kể là: con bé đó còn định cưới ngươi, còn muốn dâng cả mạng sống bảo vệ ngươi nữa. Giờ vẫn vậy sao?”

Thắng hơi đỏ mặt cười cười:

“Lời nói trẻ con thôi, nhưng nó cứ nói suốt như thể ghim vào đầu mình những lời đó. Cũng là bắt thần ghi nhớ cùng nó vậy.”

“Làm gì có ai tự nguyện hy sinh mạng sống vì người khác bao giờ?”

Thắng nghe thế thì khẽ mỉm cười, cậu nhớ đến hình ảnh Hân ở bờ cỏ lau hai năm trước, lúc đầu còn ngồi khóc định nhảy xuống sông, sau đó lại bám dính cậu, nói rằng muốn lấy cậu làm chồng.

“Có đấy.”

“Làm gì có?”

“Là thần đây? Thần đâu cần người cho thần chức quan hay tiền bạc, thần vẫn cho người tất cả đấy thôi?”

Thắng quay sang nhìn Quang vừa nói vừa mỉm cười dịu dàng, trong tích tắc Quang thấy tim mình đập thình thịch một cách kỳ lạ. Thắng ngẩng đầu lên ngắm hoa anh đào mùa xuân đang thả những cánh hoa hồng theo gió:

“Tự nguyện cho đi mà không cần hồi đáp. Đó là điều thần dành cho ngài, cũng là điều Hân dành cho thần. Người không cần phải hiểu đâu. Cứ đón nhận thôi.”

Trời mùa xuân nắng ấm dịu dàng, cơn mưa anh đào bay lả tả trong gió cùng Thắng đứng ngắm dưới gốc cây đúng là mỹ cảnh. Quang thấy tim mình đập thình thịch. Dạo gần đây tim cậu hay đập nhanh khi ở gần Thắng, nhất là khi Thắng cười. Có phải vì cậu đã mười bốn tuổi, bắt đầu trưởng thành nhưng vẫn còn những đường nét tròn trịa trẻ con không?

“Thiếu gia.”

Thanh Hằng đi từ xa đến chào hai người, Thắng quay sang nhìn Quang:

“Đây là sát thủ giỏi nhất lứa này của chúng ta. Con bé đã tìm ra cốt khí rồi, cốt khí của nó là Phượng hoàng. Hôm nay muốn nhờ tứ hoàng tử đến kiểm tra nó.”

Hân trèo lên cây quan sát bọn họ từ xa. Thắng đẹp trai đứng ngắm hoa đào rơi càng đẹp hơn. Còn kia là Hằng và Quang, chắc đây là lần đầu họ gặp nhau. Vốn dĩ lần đầu họ gặp nhau trong truyện là khi Quang đến tổ chức tìm Thắng thì thấy Hằng bị Hân bắt nạt, sau đó có màn anh hùng cứu mỹ nhân mô típ vô cùng quen thuộc. Kể từ đó Quang và Hằng có tình ý với nhau, nhưng cứ thẹn thùng một chủ một tớ, tuy không thể hiện yêu đường ngoài mặt nhưng luôn quan tâm nhau ngầm. Giờ cốt truyện đã thay đổi, lần đầu họ gặp nhau không có sóng gió kỷ niềm gì hết. Nhưng Hân tin rằng với nhan sắc kiều diễm kia của Hằng, lại thêm khả năng sát thủ mạnh mẽ của cô ấy thì sẽ thu hút Quang ngay thôi.

Đang quan sát họ thì cô thấy Thắng quay đầu về phía cô, trừng mắt chỉ tay ra hiệu cô nhảy xuống. Hân cười thật tươi, còn làm bộ hôn gió Thắng rồi mới nhảy xuống. Quang ở bên kia quan sát được thì trong lòng bỗng không vui. Hắn nghĩ: Chẳng ra làm sao cả! Nữ tử mà lại đi câu dẫn nam nhân ban ngày ban mặt như thế?

“Tam hoàng tử, mời người theo ta về trường đấu.” Hằng chỉ tay.

“Ngươi không đi cùng sao?” Quang thấy Thắng đứng im tại chỗ thì hỏi.

“Thần cũng phải đi sao? Người đến đó thử trình độ của Hằng là được. Thần còn phải huấn luyện các đồ đệ.”

Là muốn huấn luyện con bé kia chứ gì? Quang bỗng thấy như sắp bị cướp đi đồ vật quan trọng trong lòng, hắn nắm tay Thắng kéo đi:

“Không, ta muốn ngươi đi cùng. Còn ngươi, dẫn đường đi.”