Nếu chỉ đọc truyện thì Hân sẽ không hiểu chất giọng “ngọt ngào” mà Phúc viết cho nhân vật Thắng của mình là như thế nào. Hóa ra là chất giọng miền Nam. Nhưng mà cái thằng này cũng ngược đời thật: người ta nói trai Bắc gái Nam. Giọng con trai thường là giọng Bắc nghe cho mạnh mẽ nhưng Phúc lại để Thắng nói giọng miền Nam nghe ngọt thật. Làm trái tim gái Hà Nội như cô xao xuyến mãi.
“Ma sao???” Hân hỏi để tìm xem Thắng đang ở đâu
Thắng bật cười nói:
“Ma vào ban ngày chắc?”
Hân lần mò theo tiếng nói rồi nhìn thấy Thắng đang nằm gối đầu lên tay, chìm trong cánh đồng cỏ lau ngắm bầu trời.
“Thiếu gia ở đây từ bao giờ thế?”
“Từ rất lâu rồi cho đến khi ngươi tới làm phiền.”
“Hôm nay ngài không phải vào cung à?”
“Ta ở đây rồi còn hỏi?”
Hân mon men như con mèo đến ngồi cạnh Seung Hyun.
“Nằm như thế không chói mắt sao?”
Thắng hé mắt nhìn bầu trời rồi quay sang nhìn cô:
“Ta thích như thế, khi trong đầu không nghĩ được gì khác ngoài đôi mắt khó chịu.”
“Bình thường ngài phải nghĩ nhiều lắm à?” Hân nằm luôn xuống bên cạnh Thắng.
“Ngươi biết mà, ngươi nói với bọn trẻ rồi đấy thôi.”
Chuyện trong cung hẳn là rất đau đầu, Hân nằm vật ra đồng cỏ lau, nhắm mắt cảm nhận dòng suy nghĩ chỉ toàn màu đỏ cam chói mắt. Quả đúng là nhờ sự khó chịu này mà tâm hồn bình yên hơn chút, không phải nghĩ nhiều.
“Sao ngươi lại muốn chết thế?”
Hân mở mắt ra, bầu trời bắt đầu nhiều mây hơn, trời sắp tối rồi.
“Tiểu nữ chán. Sống để trả nợ cho tổ chức, kiếm được tiền cũng chẳng có gia đình để chăm sóc họ. Tiền bạc, quần áo, nhà cửa tiểu nữ không cần.”
“Không phải ngươi muốn làm chủ khách điếm sao?”
Hân ngạc nhiên nhìn cậu:
“Sao thiếu gia biết?”
Thắng không trả lời cô mà quay người sang chống tay nhìn cô:
“Muốn làm chủ khách điếm sao giờ lại muốn chết rồi?”
Hân bứt bứt cỏ bông lau nói:
“Vì làm sát thủ vất vả quá nên muốn làm chủ khách điếm, sống an nhàn. Nhưng mà sau đó thì sao? Kiếm được tiền rồi chẳng biết chia sẻ cho ai cả, cô đơn lắm.”
Hân nằm vật ra rồi lấy tay vắt lên trán che mắt đang khóc:
“Ngài bảo sao tôi có ký ức về bố mẹ khi bị bỏ rơi từ năm ba tuổi. Nhưng mà… giống như là tôi có cha mẹ trong tưởng tượng vậy. Tôi có một gia đình, một con mèo, một nghề nghiệp bình thường. Kiếm tiền, ăn uống, rồi về nhà thăm cha mẹ, mua quà bánh cho họ. Sau đó lại đi kiếm tiền. Như vậy mới là cuộc sống chứ. Có làm việc và có tận hưởng. Nhưng mà ở đây chẳng thấy tận hưởng gì cả.”
Hân nhớ nhà kinh khủng, dù sao đây cũng chỉ là thế giới tiểu thuyết thôi, nếu cô chết đi rồi liệu có thể đầu thai về thế giới của mình không?
Đang khóc nức nở thì Hân thấy có bàn tay xoa đầu mình.
“Ta không có gia đình tưởng tượng nào cả. Ta chỉ có ân nhân của mình là ngài Tuấn thôi. Ta cùng với bọn trẻ ăn xin đói khát bị đánh đập rất nhiều, nhờ ngài ấy mà mới thành thiếu gia như thế này. Ngài ấy nói ta có thiên phú, giỏi bảo hộ, nhưng cũng giỏi đấu kiếm. Thế nên đặc biệt đào tạo ta trở thành một công tử để trợ giúp cho tứ hoàng tử. Ta biết ơn ngài ấy rất nhiều và sống vì ngài ấy và tam hoàng tử. Ngươi không nghĩ ngươi cũng mang nợ ta sao?”
Nợ cục cớt!!! Bà đây đâu phải Lê Ngọc Hân thật? Lê Ngọc Hân thật mới nợ ngươi còn ta là chính ta thôi, là con gái của bố mẹ, không phải con nợ!
“Đến họ Lê của ngươi cũng là do ta đặt theo họ của ta đấy!”
“Cái gì???” Hân ngồi phắt dậy.
Tưởng là trùng hợp vì Phúc không nghĩ ra cái họ tên nào khác, nhưng hóa ra tên của Hân là do Thắng đặt cùng với họ của mình sao?
“Vậy nên ngươi phải sống để trả ơn ta chứ?” Thắng nắm lấy tay Hân nhẹ nhàng nói.
Ôi lại cái ánh mắt đó, ánh mắt dịu dàng chết tiệt đó… Nhưng có lẽ Thắng chỉ đang dụ cô trở thành tay sai đắc lực trung thành tuyệt đối cho hắn thôi.
“Nói như thế… người và ta cùng họ.. nghĩa là chúng ta sẽ trở thành gia đình sao?” Hân thỏ thẻ hỏi.
Thắng hơi khựng lại một chút, chẳng qua là muốn dụ con bé này trở thành thân tín thôi, sao giờ lại thành gia đình rồi? Trẻ mồ côi như nhau, vào đây chỉ có nước đạp lên nhau mà sống, mà giành giật địa vị. Nếu trở thành gia đình rồi nhường nhịn, chơi trò yêu thương nhau thì… Thắng thấy Hân nhìn mình đầy chờ mong như vậy thì cũng có chút thương hại cô, cậu gật đầu, Hanna thì vui vẻ lau khô mặt:
“Vậy giờ.. tiểu nữ và thiếu gia… Tiểu nữ sẽ coi thiếu gia như phu quân tương la…”
“Cái gì?” Thắng hất tay cô ra “Này ngươi biết mình đang nói gì không hả?”
“Là phu quân! Là một gia đình với nhau thì làm phu thê không phải hơn à?”
“Ngươi mới có tám tuổi đấy con nhóc này!” Thắng thẹn quá hóa giận mà đứng lên.
Vốn định bảo trở thành huynh muội kết nghĩa, thế mà con bé này lại tơ tưởng làm vợ cậu?
“Thiếu gia!” Hân cười vui vẻ chạy theo cậu.
“Chúng ta cùng họ, không thể thành thân được. Như là anh em trong nhà ấy sao mà thành thân?”
“Vậy để tiểu nữ đổi họ.” Hân mặt dày nói.
“Ngươi còn nhỏ không hiểu chuyện.”
“Nhưng tiểu nữ biết mình thích ngài.”
“Im ngay!!!”
“Thiếu gia à, chờ với…”
Mặc dù được Thắng nói vài lời an ủi khiến Hân có động lực ở lại thế giới này lâu hơn chút, nhưng thực sự các bài tập khiến cô mệt mỏi đến không thở nổi. Mùa hè trời còn nắng nực oi bức hơn, mùa đông thì không có máy sưởi và điều hòa, còn phải giặt quần áo bằng nước lạnh nữa. Hân nhớ cuộc sống hiện đại hơn bao giờ hết.
Một lần khi cô đang giặt đồ bên sông, vừa giặt thổi phù phù vào tay cho đỡ buốt thì Thắng đi đến nói chuyện:
“Nếu vào làm ở khách điếm thì sẽ phải làm việc vặt nhiều đấy, giặt giũ, nấu ăn, dọn dẹp phòng ốc. Không phải cứ muốn là được lên làm bà chủ ngay đâu.”
“Vầng…” – Hân chán nản giặt quần áo tiếp.
Thắng thấy cô như thế thì hỏi:
“Ngươi có nghĩ đến làm kỹ nữ không?”
“Làm kỹ nữ cao cấp sao?”- Hanna không nhìn cậu mà hỏi lại.
“Làm kỹ nữ thì sẽ có người chăm sóc cho ngươi. Có tiền bạc phòng thân, sau này cũng có thể gả vào một nhà không tệ.”
“Sau này là… Sau khi tứ hoàng tử lên ngôi?” Hân ngẩng lên nhìn vào mắt Thắng “Sau khi tứ hoàng tử trở thành vua thì chúng ta sẽ có cuộc sống bình thường sao?”
Chuyện sau khi tứ hoàng tử lên ngôi sao? Thắng nhìn xa xăm ra con sông xám xịt. Cậu cũng chưa nghĩ đến sau khi hoàn thành nhiệm vụ đại nhân giao phó thì sẽ làm gì.
“Vậy thà tiểu nữ chịu khổ một chút, sau khi làm xong nhiệm vụ thì trở thành một bà chủ khách điếm. Kiếm thật nhiều tiền sống vui vẻ. Sao phải trở thành vợ của ai đó chỉ để có nơi có chốn về chứ?”
Hân vừa giặt đồ vừa làu bàu:
“Còn hơn là sau khi tứ hoàng tử lên ngôi lại vẫn phải cưới mấy vị đại nhân trong triều, giúp ngài ấy nắm tình hình của các quan lớn.”
“Chuyện này sao ngươi biết?”
“Thì…”
Thôi xong! Chuyện này đợi đến khi bọn trẻ quyết định học theo nhánh nào của tổ chức thì mới thông báo mà?
“Tiểu nữ… vô tình nghe được…”
“Nghe được ở đâu?”
“Thì… từ lâu rồi… Hồi tiểu nữ mới bị sét đánh… đi lang thang trong sân thì nghe thấy ai nói là phải cưới ai đó… để lấy thông tin… Tiểu nữ lúc đó nghe không hiểu. Nhưng giờ đoán đoán ra…”
Hân len lén liếc lên nhìn Seung Hyun, thấy cậu đang nhìn lại mình, cô khẽ mím môi rồi hỏi:
“Thế tiểu nữ đoán đúng ạ?”
Thắng quay mặt đi không đáp, hai người im lặng chẳng nói câu nào, chỉ có tiếng cô đập đập quần áo lên tảng đá. Một lúc sau Hân đứng dậy vắt quần áo, Thắng cùng cô cầm đầu bên kia, cả hai cùng vắt đồ cho nhanh rồi cùng nhau đi về. Hân vừa đi vừa nhìn lên Thắng, cô thực sự thích nhân vật phản diện này lắm rồi, phải làm sao đây? Phải làm sao để thay đổi kết cục của cả cô và cậu ấy nhỉ?
Thắng thì nghĩ: kể ra Hân nói không sai. Sau khi mọi chuyện kết thúc và thành thân mà vẫn phải làm việc cho tổ chức thì đúng là đáng thương. Trước kia cậu không hề nghĩ việc này thì có liên quan gì đến mình. Bọn họ đều là trẻ mồ côi xa lạ với nhau cả. Nhưng không phải nói Hân là do cậu nhặt về, đích thân đặt tên và chăm sóc cô bé sao?
Giống như một đứa em gái thật sự vậy. Nên cậu hoàn toàn không muốn em gái mình phải cưới một ai đó và dính vào công việc này cả đời.
Thắng suy nghĩ về chuyện này suốt mấy ngày, một mặt cậu muốn trung thành với tổ chức - muốn khuyên nhủ Hân đi làm kỹ nữ. Một mặt cậu muốn con bé được tự do đúng như nó mong ước - vậy thì giúp nó trở thành bà chủ khách điếm rồi sau này con bé sẽ ôm tiền mà trốn đi thôi.
“Liệu nó đi rồi… thì còn quay về thăm mình không nhỉ?” Thắng lẩm bẩm
“Ngươi nghĩ gì mà thừ người ra thế?” Tam hoàng tử đi đến chỗ Thắng đang ngồi nghỉ bên góc sân
“Chỉ là nghĩ linh tinh thôi ạ” Thắng định đứng dậy thì Quang đã ấn vai cậu ngồi xuống, rồi cũng ngồi cạnh cậu
“Đã bảo chỉ có 2 người chúng ta thì cứ nói chuyện với nhau như bạn bè thôi mà”
“Ngài hơn tôi 2 tuổi đấy ạ” Thắng đáp lời
Trần Minh Quang bật cười xoa xoa đầu cậu. Mặc dù Thắng đối xử với Quang vẫn giữ khoảng cách của bề tôi, nhưng Quang đặc biệt quý thằng nhóc này. Ngoại hình sáng láng thiện cảm, tuy là trẻ mồ côi và được đào tạo làm sát thủ nhưng cách nói chuyện, phong thái lại nhẹ nhàng lịch thiệp như thư sinh. Nếu bố mẹ Thắng còn sống thì chắc cậu ấy đang là nho sinh rồi. Quang vừa nhìn Thắng vừa nhớ đến các thầy dạy võ ở tổ chức: ai cũng to cao đen hôi cả. Chỉ riêng Thắng là khác biệt: vẻ ngoài lịch thiệp hoàn toàn đối lập với võ công của cậu ấy. Cao thủ trong tổ chức không phải cái danh hão.
“Sao tự dưng nhìn tôi chằm chằm vậy?” Thắng hỏi Quang
“Đang nghĩ xem có chuyện gì mà ngươi lại thất thần như vậy? Còn là ở trong cung nữa?”
“Đang nghĩ tới con bé con ở nhà thôi” Thắng đáp
“Con bé con… là Thanh Hằng sao?” Quang ngán ngẩm đáp
Ai chả biết con bé hoa khôi và cũng là tài năng sáng giá ở tổ chức chứ. Mới 8 tuổi mà đã nổi tiếng vì vẻ ngoài xinh đẹp rồi. Mọi người kỳ vọng nó sẽ thu hút Đại hoàng tử rồi giúp cậu lên ngôi đấy.
“Không, Hân chứ” Thắng trả lời
Hân? Lần đầu tiên Quang nghe thấy cái tên này từ cậu
“Con bé mà ngươi nhặt về á?”
“Đúng vậy, dạo này con bé hơi khác thường.”
“Khác thường như thế nào?”
Thắng không trả lời, chuyện mà Hân nói riêng với cậu về gia đình tưởng tượng hay là ước mơ tự do của con bé - cậu không nên kể với người khác. Nhưng sự im lặng của cậu lại làm Quang khó chịu. Thằng em thân thiết, tay sai thân tín suốt 5 năm qua lần đầu lại có bí mật với hắn?