Ngọc Hân phóng các cánh hoa sen về phía Hoàng thượng, nhưng đương nhiên bên trong điện vẫn còn ám vệ của ông ta. Tất cả bọn họ nhảy xuống phản công. Phía bên ngoài, do không có cốt khí chặn lại nên đám ám vệ cũng xông vào.
Lê Thắng dùng cốt khí Trạng nguyên đẩy chúng ra, nhưng bọn họ thấy Hoàng thượng bị tấn công thì cũng hung hãn hơn lúc nãy, toàn bộ tung cốt khí đánh trả. Minh Quang không muốn Lê Thắng lại bị thương như lần trước thì đẩy cậu ra sau, dùng cốt khi Thanh Long đánh lên. Thanh Hằng cũng nhanh chóng hất đám thị vệ ra, lôi kéo Hoàng hậu ở phía sau mình. Thấy Ngọc Hân đang bị ba tên ám vệ tiến đánh, cô dùng cốt khí Phượng Hoàng đánh lên chúng. Màu vàng của Phượng hoàng chói mắt chiếu sáng rực khắp điện.
“Là Phượng hoàng sao?”
“Thanh Long và Phượng Hoàng… như thế này thì Hoàng thượng thua chắc.”
Đám quần thần đứng trốn một bên không thoát ra được, đành núp sau mấy thị vệ mà buôn dưa.
“Ngươi…” Hoang thượng nhìn về phía Thanh Hằng: hóa ra cốt khí Phượng Hoàng mà ông đang tìm kiếm lại là con dâu.
“Nghịch tử!!!” Hoàng thượng tức giận đánh cốt khí về phía Ngọc Hùng.
Đứa con mà ông thương nhất, đứa con có cốt khí giống ông - hóa ra lại thầm phản bội ông từ lâu!
Ngọc Hùng bị trói bởi dây sắt kiềm chế cốt khí, nhất thời không né được, đành nhắm mắt chịu đòn. Nhưng người hắn vẫn vẹn toàn, Ngọc Hùng mở mắt ra thì thấy Tả Thị Lang Lê Thụy Du đã đứng chắn trước mặt mình: bao bọc lấy họ là cốt khí cây Đa của ông. Lê Thụy Du tức giận dùng những rễ cây đa to lớn của mình thành những chiếc roi quất lấy hoàng thượng.
Giống như một bộ phim hoạt hình mà cáy cây dùng rễ của mình đánh lên những con quạ. Quạ nhiều thì rễ cây cũng nhiều.
Gia Huy chạy đến mở khóa cho Ngọc Hùng, sau đó bọn họ lấy 5 đánh 3, đánh lại Hoàng thượng và ám vệ của ông ấy. Đằng sau họ, Lê Thắng, Minh Quang và Tư Mã quan cùng quân ám vệ của Lê Thắng cài trong cung cũng chiến đấu lại với đám ám vệ.
Lúc Hoàng thượng bị bắt trói, Ngọc Hùng hô lớn:
“Mau dừng tay lại.”
“Giết hết chúng cho ta!” Hoàng thượng thà chết cũng phải lôi theo mấy thằng nghịch tử chết cùng.
Đám ám vệ cũng hiểu ý chủ nhân, quyết tâm chiến đấu tiếp. Thế nên mới nói: chủ nhân có thể giữ mạng mà đi tù, nhưng ám vệ không thể tái sử dụng. Họ sẽ chỉ nghe lời một chủ nhân thôi. Số phận của họ sẽ phải chết.
“Các ngươi buông kiếm, ta thả các ngươi đi!” Ngọc Hùng hét lên lần nữa.
Lúc này đám ám vệ mới dừng lại nhìn nhau, Ngọc Hùng tiếp tục:
“Hôm nay trước mặt văn võ bá quan, ta ra sắc lệnh: Người có cốt khí được tự do, không phải tiến cung, không được săn bắt, không được buôn bán.”
Các quan lại nhìn nhau ngơ ngác, Tư Khấu quan cũng hơi ngẩn người:
“Các vương tôn quan lại sở hữu người có cốt khí sẽ không bị phạt, nhưng phải thuê người đàng hoàng, không được mua bán.”
“Đợi khi ta lên ngôi, ban chiếu toàn thiên hạ.”
“Ngươi điên rồi sao?” Hoàng đế bị trói lại bằng dây xích, ông nhìn sang Ngọc Hùng “Ngươi không sợ chúng tấn công ngươi sao?”
“Bất kỳ ai cũng có thể sở hữu người có cốt khí, vậy họ lại càng không dám giết người.” Ngọc Hùng nói
“Bởi vì trước kia người có Cốt khí phải giấu danh tính, trốn tránh khắp nơi nên mới có cơ hội cho các tổ chức sát thủ và ám vệ được thuê. Nhưng hiện tại người có cốt khí có thể thoải mái sinh sống tự do công khai. Sao họ dám tấn công một phủ hộ mà không biết ở đó có ai có cốt khí không?”
“Nếu đã tự do sở hữu người có cốt khí, vậy cũng không cần buôn bán người, trả tiền thuê họ là được. Ta biết là sẽ khó, nhưng ta sẽ không để các ngươi trở thành hàng hóa bị buôn bán nữa.”
Có lẽ đây là lần đầu tiên Thanh Hằng cảm thấy rung động trước Ngọc Hùng. Giống như người ta nói: nước chảy đá mềm. Hắn dịu dàng quan tâm cô, quan tâm đến người như bọn họ. Mọi chuyện về quá khứ mà cô kể hắn đều nhớ, cũng không quên bản thân cô vẫn luôn tự nghĩ mình là Ám vệ của Lê Thắng chứ không phải Thái tử phi. Việc duy nhất hắn có thể làm, là bảo vệ cô, từ từ khiến cô yêu hắn.
Trận chiến ngày hôm đó đã kết thúc như vậy. Ngay buổi trưa hôm đó ra thông báo: Thái thượng hoàng ốm nặng, thoái vị nhường ngôi cho Thái tử. Thái tử Ngọc Hùng đăng cơ, bãi bỏ tội trạng cho Tam vương gia và Tứ vương gia, đồng thời ra sắc lệnh trả tự do cho những người có Cốt khí.
Sau lễ đăng quang của Tân đế hậu một tháng sau, Minh Quang và Lê Thắng cùng nhau ra biên cương, để Tư mã quan ở lại kinh thành nghỉ hưu. Lê Thắng vốn không muốn đi, nói muốn ở lại kinh thành phụng dưỡng cha nuôi. Nhưng ông lại đuổi cậu ra chiến trường:
“Ta cũng không già đến nỗi cần ngươi phụng dưỡng. Ở tuổi của ta giờ mới phụng dưỡng nghĩa phụ, ngươi cứ chờ đấy, sẽ tới lúc ta cho ngươi báo hiếu.”
Lê Thắng định nói thêm, nhưng thấy ông đi lại nhanh nhẹn trong sân vườn, trồng cây bón hoa, nhận ra hoàng thượng trước giờ lo lắng cũng không thừa.
Ngọc Hân và Gia Huy ngược lại cứ có chút khó xử với nhau. Tuy ở cùng phòng nhưng khác với sự quấn quít ngày trước, mỗi người lại về phòng riêng ngủ. Anh Trung thấy thế thì hỏi hai đứa cãi nhau à, nhưng cả hai chẳng nói gì cả. Cuối cùng sau khi Minh Quang và Lê Thắng rời khỏi kinh thành, bọn họ cũng dự định xuống phía Nam.
“Có muốn lên chùa phía Bắc không?”
Gia Huy hỏi cô trước, Ngọc Hân hơi ngẩn ra rồi đồng ý.
Vào ban ngày, chùa tấp nập khách hành hương, chỉ có Ngọc Hân biết sâu phía bên trong chùa, gần sát với ngọn núi là khu ở bí mật cho người bị thương. Nơi cô và Lê Thắng ở lại ba tháng.
“Anh cũng là người xuyên đến à?”
Hân hỏi khi bọn họ đi dạo quanh chùa.
“Ừ.” Gia Huy đáp.
“Vậy anh biết em cũng là người xuyên đến?”
“Ừm.” Gia Huy ậm ừ.
“Biết từ khi nào thế?” Hân ngạc nhiên.
“Chắc là từ hồi… khi em mới vào cung, chê mái ngói hoàng cung không đẹp bằng mái ngói mà em thấy ở bảo tàng Hà Nội, kiểu trang trí con rồng trên mái nhà ý. Em kêu không đẹp thì thôi, mà uốn lượn xấu như shit!”
Gia Huy vừa nói vừa bật cười, mà Hân cũng nhớ ra: hồi đó cô rất ngạc nhiên là cung điện sang trọng, sơn son thếp vàng, cột gỗ sơn đỏ sáng bóng, đồ đạc mạ vàng lấp lánh. Nhưng phần mái nhà cổ kính mà cô tưởng tượng thì chỉ là gạch ngói đơn giản, chả có trang trí gì, xấu chết đi được. Thế nên cậy mọi người không biết ngôn ngữ hiện đại, cô vung mồm chê bai.
“Từ lúc đó anh đã biết rồi?”
“Ừ, lâu rồi không nghe mấy lời đó, nghe được cũng vui phết.”
“Thế… anh chết được bao lâu rồi?” Hân hỏi thẳng.
“Chắc là… 5 tháng so với đời thật? 7 - 9 năm trong truyện bằng 49 ngày ở thế giới thật. Cột mốc 49 ngày là khi ta được đưa lên chùa này. Anh tới đây khi một tuổi, không thể tự ý đi lại, tới năm 7 tuổi được lên chùa thắp hương ngày Tết, lúc đó chắc cũng giống em mấy ngày trước.”
“Em ở đây 9 năm mới tới 49 ngày…” Hân tính toán.
“Vậy là em chết… đau hơn ảnh nhỉ?”
“Có vụ đó hả?” Hân ngạc nhiên.
“Trước khi anh gặp em, anh cũng gặp một người xuyên tới.”
—-----------------------------
Những người xuyên tới, có người nhanh thì 7 năm đã trải qua 49 ngày ở thế giới thật, khi đó sẽ được đưa lên chùa trên núi phía Bắc. Lúc Ngọc Hân ở đây chăm sóc Lê Thắng, cô đi lòng vòng tìm chỗ giặt đồ và thấy một ngôi miếu nhỏ: chính là ngôi miếu mà cô và Gia Huy đang đứng trước mặt. Bỗng nhiên tượng Phật trong miếu nói với cô:
“Chị Hân, cuối cùng chị cũng đến rồi.”
“Cái gì vậy?” Hân giật mình đánh rơi cả thùng quần áo
“Em đây, Phúc đây, đứa làm design ngồi sau lưng chị ấy!”
Phúc! Đứa tác giả viết bộ truyện này mà?
“Phúc!!! Em thật sao? Em tới đưa chị ra khỏi truyện hả?” Hân vui sưỡng nhảy cẫng lên.
Trước mặt cô chỉ là một tượng Phật bằng đá, không có hào quang hay ánh sáng gì, nhưng cô cảm giác đây chính là thằng bé Phúc đáng yêu xinh xắn thường ngồi sau trêu cô, mua trà sữa cho cô.
“Chị Hân, chị còn nhớ chuyện trước khi chị xuyên vào tiểu thuyết không?”
Chuyện đó… là cô bị sét đánh?
“À… chị bị sét đánh… Vậy…”
“Đúng rồi, chị mất rồi….”
Mặc dù xác nhận là bản thân mình đã mất và sống ở đây 9 năm, nhưng khi nghe người quen xác nhận lại, cô vẫn thấy bủn rủn chân tay.
“Tháng trước em cùng mọi người đã đi viếng chị. Bố mẹ chị vẫn ổn, họ giải quyết tang lễ của chị nhanh chóng rồi bảo sẽ rao bán nhà. Dù sao họ cũng ở trong Nam. Còn con mèo của chị, nó bỏ ăn suốt, cũng mất sau chị một tuần.”
Nghĩ đến con mèo mà mình nuôi 15 năm đã chết cùng mình, Hân không khỏi sụt sùi.
“Thế giờ nó đâu rồi? Nó có xuyên vào truyện không? Chị muốn gặp nó quá!”
“Em không biết, em không thao túng được linh hồn động vật…”
“Vậy sao chị lại vào đây thế?” Hân vừa lau nước mắt vừa nghĩ.
“Những người đọc truyện của em, nếu bị chết đột ngột thì hồn phách sẽ bị lưu lạc. Em viết những bộ truyện này để thu thập đủ hồn phách của họ về. Sau đó đủ 49 ngày sẽ cho họ lựa chọn.”
“Hôm nay là 49 ngày của chị rồi. Chị muốn ra khỏi truyện không? Đầu thai hoặc là về thăm bố mẹ?”
Ra khỏi truyện… vậy còn Lê Thắng, Gia Huy và Thanh Hăng?
“Thế… chỉ có mình chị xuyên vào sao? Mấy nhân vật trong truyện đều là tưởng tượng của em à? Hay họ cũng là linh hồn có thật như chị?”
“Cũng có người thật đang ở trong truyện.” Phúc trả lời “Đã qua 150 ngày của anh ấy rồi, nhưng anh ấy chưa rời đi.”
Liệu có phải?... Hân nghĩ đến một cái tên trong đầu.
“Tại sao anh lại không rời đi?” Hân hỏi Gia Huy khi họ đứng trước miếu nhỏ.
“Cuộc đời thật của anh không được thoải mái như thế này.” Gia Huy đáp
“Anh không biết liệu kiếp sau của anh có được sống thoải mái giàu sang nữa không, hay lại phải chạy việc bôn ba khắp nơi như kiếp cũ. Thế nên muốn tận hưởng đã. Anh còn không biết mình sẽ lấy vợ sinh con trong truyện như thế nào…”
“Thế rồi khi nghe tin em đến chùa phía Bắc, anh đã rất sợ. Sợ em lựa chọn rời đi ngay lập tức.”
“Đã có ai rời nơi này rồi đi thế?”
“Chính là mẫu phi của anh.” Gia Huy buồn bã đáp.
Khi đó mẫu phi của Gia Huy là một cô gái trẻ xuyên vào hậu cung, bị thất sủng, có một đứa con một tuổi. Nhưng cô ấy rất vui vẻ, vừa chăm con vừa xoay sở kiếm tiền. Vào năm Gia Huy 4 tuổi, cậu nói chuyện với mẹ mình:
“Này, cô cũng không phải người ở thế giới này đúng không?”
Hóa ra bọn họ chết cùng một ngày, vì cùng đọc truyện của Phúc nên đã xuyên vào đây. Mẫu phi chết do tai nạn, còn Gia Huy chết vì đột quỵ do làm việc quá sức. Cả hai người đều chết đột ngột, nếu là các hồn ma khác có thể sẽ lang thang không biết bản thân đã chết, về nhà không hiểu vì sao người thân lại không chịu nói chuyện với mình…
Mẫu phi phát hiện ra Gia huy cũng là một người xuyên đến truyện thì rất vui, vừa buôn chuyện vừa bàn tính với cậu cách tiết kiệm tiền riêng ở trong cung, sau đó tìm cách ra ngoài mua đất, mua cửa hàng để kinh doanh.
“Dù ngoài đời chúng ta nghèo khó thế nào thì trong đây cũng phải giàu có mới được!” Mẫu phi nói với Gia Huy.
Đáng ra là một hoàng tử đáng thương bị bắt nạt vì là con của nô tì, Gia Huy được “mẹ” bao bọc, cô còn nhận nuôi cả Minh Quang khi hắn mất mẹ, chăm sóc hai anh em thật tốt.
Cho đến năm Gia Huy 7 tuổi, họ lên chùa, khi được lựa chọn ở lại hay rời đi, cô ấy không ngần ngại chọn đi ngay.
“Tôi thích thế giới hiện đại hơn.” Mẫu phi nói với Gia Huy “Anh muốn ở lại à?”
“Thế giới hiện đại thì tiện lợi đấy, nhưng cuộc đời của tôi vất vả quá. Nên tôi muốn ở đây tận hưởng thêm nữa.”
“Tận hưởng thì tốt, nhưng đừng quên chúng ta vẫn phải tiếp tục sống.” Mẫu phi xoa đầu Gia Huy “Đừng đắm chìm trong giấc mơ này quá nhé!”
Sau đó một luồng sáng chiếu rọi cơ thể cô ấy, rồi rất nhanh mẫu phi nhẹ nhàng mở mắt, quay sang nhìn cậu:
“Trời sắp tối rồi, hồi cung thôi con.”
Nghe giọng điệu của bà, Gia Huy nhận ra cô ấy đã rời đi thật rồi.
Trong lòng cậu vừa có chút luyến tiếc, vừa sợ hãi tương lai mình có thể phải đối mặt nếu đầu thai.
Khi nghe tin Hân đến chùa phía Bắc, Gia Huy rất sợ, sợ rằng cô sẽ giống người kia rời khỏi đây. Nhưng khi gặp lại ở phía Nam, cậu nhận ra Hân “thật sự” vẫn chọn ở lại. Nhưng có lẽ là cô đang tìm cách để nói lời tạm biệt với anh trước khi đi.
“Em muốn ra khỏi đây à?” Gia Huy hỏi.
“Phải ra khỏi đây chứ.” Hân đáp “Em đã định tự sát để tìm cách ra khỏi đây. Em muốn bắt đầu cuộc đời mới, một gia đình mới thật sự chứ không phải trong câu chuyện đã biết trước kết quả.”
“À…” Gia Hùy đáp “Em đọc hết truyện này rồi nhỉ? Anh chỉ đọc mấy chương đầu xong bỏ.”
“Thế nên anh nghĩ vẫn có thể khám phá tiếp cuộc sống trong này nhỉ?”
Gia Huy gật đầu.
“Nhưng nếu em không ở đây thì anh cũng không muốn ở lại nữa.”
Gia Huy nắm lấy tay cô.
“Chúng ta cùng rời đi cũng được.”
“Chưa chắc chúng ta đã có thể đầu thai cùng nhau được…” Hân nói nhỏ
“Em tiếc anh à?” Gia Huy cười toe toét
Hân chỉ cười quay đi. Nói không tiếc thì là nói dối. Nhưng cô không muốn ở lại thế giới bất định này.
“Ít nhất ra khỏi đây, làm hai hồn ma lang thang, anh không tính xem người nhà anh đốt vàng mã cho anh bao nhiêu à? Em thì phải biết bố mẹ em đã nhận bảo hiểm đầy đủ chưa, sống tiếp thế nào, rồi tìm con mèo của em nữa.”
Gia Huy nắm chặt tay cô:
“Anh cùng em đi tìm mèo, sau đó chúng mình phù hộ cho bố mẹ cũng được, hoặc cùng nhau đầu thai.”
“Hoặc bị tổ tiên đánh một trận vì là những đứa con bất hiếu mất trước bố mẹ, nhỉ?” Hân cười với anh.
“Kể cả kiếp sau không gặp nhau, thì mình sẽ tiễn nhau đoạn cuối trước cổng luân hồi.”
Cứ vậy đi, Hân gật đầu với Gia Huy, sau đó cô quay sang chỗ tượng Phật:
“Phúc ơi, cho bọn chị ra khỏi đây nhé.”
Một luồng sáng từ tượng Phật phát ra, khiến cơ thể của họ nhẹ bỗng, sau đó trước mắt họ bỗng hiện ra tầng tầng lớp lớp nhà cửa cao tầng hiện đại, cùng với phố phường quen thuộc, chỉ là người đi đường đang xuyên qua họ.
“Đi nào!” Gia Huy nắm lấy tay cô, kéo cô lên cao và cùng vút đi.
Hoàn.