Ba ngày sau vụ việc ở Hoàng cung, Tam vương gia và Tứ vương gia bị bãi bỏ vương vị, đi đày xuống phía nam. Tư Mã Quan được lệnh trấn thủ biên cương ở phía Bắc, không được quay về gặp cháu ngoại. Thậm chí khi ông tức giận hỏi nguồn cơn sự việc, Thái giám trong cung cũng chỉ có thể kể ngọn nguồn rồi khuyên ông:
“Quân lệnh của ngài, Hoàng thượng không dám đụng vào. Nhưng ngài ấy đang tra tìm quân lệnh của Tam điện hạ. Nếu ngài nhất định trở về kinh thành, e là Hoàng thượng sẽ truy hỏi, thậm chí còn đổ tội cho ngài giữ hai quân lệnh mà không chịu giao ra. Tả thị lang nhờ ta chuyển lời nói ngài cứ ở đây. Khi nào Tam điện hạ an toàn sẽ liên lạc với ngài.”
“Vậy còn đứa trẻ kia thì sao?” Tư Mã quan hỏi về Lê Thắng.
“Thủ thành úy đại nhân bị trọng thương, không rõ sống chết. Hiện tại đang bị truy nã cùng ám vệ của Tứ vương gia”
Hy vọng là hai đứa trẻ đó có thể thoát được… Tư Mã quan thở dài, quyết định nhận chỉ của thánh thượng, ở lại phía Bắc.
Dù sao Lê Thắng cũng phải dưỡng thương trong 3 tháng, bọn họ đi đày đến phía Nam, từ từ bàn tính cách đánh ngược trở lại kinh thành sau.
“Trông đệ có vẻ suy tư” Minh Quang hỏi “Đệ lo lắng cho Hân sao?”
Gia Huy ngồi cạnh hắn trong xe ngựa, từ khi ra xa khỏi kinh thành, họ đã được thay đồ và đổi sang xe ngựa kín đáo, còn hai người khác mặc đồ tù nhân vào xe ngồi thế chỗ.
“Cô ấy đưa Lê Thắng lên chùa ở phía Bắc… Ngôi chùa đó nằm ngoài phạm vi kiểm soát của các thế lực… Đệ đã đến đó một lần.”
“Có sao?” Minh Quang không nhớ tới điều này
“Có một lần năm đệ 7 tuổi, cùng mẫu thân tới đó lễ Phật. Vì mẫu thân không còn người nhà, không có quê. Mà chùa lớn ở kinh thành để Hoàng thượng và Hoàng hậu tới làm lễ, nên mẹ con đệ tới chùa ở phía Bắc cầu an cho gần.”
“Đệ muốn tới đó tìm Hân sao? Nhưng chúng ta phải xuống phía Nam, ngôi chùa đó ngay ngoài kinh thành, không thể tới được.”
Gia Huy im lặng không nói gì, lần đầu tiên Minh Quang thấy cậu lo lắng như thế. Hắn vỗ vai cậu:
“Đừng lo, người của chúng ta vẫn còn ở Kinh thành, đã nói sau 3 tháng họ sẽ xuống phía Nam gặp chúng ta. Cố gắng chờ đi.”
“Đệ chỉ sợ…” Gia Huy thở dài “Sau 3 tháng nữa, người gặp lại không phải là cô ấy.”
Minh Quang không hiểu những lời này, nhưng thấy Gia Huy không có tâm trạng để chia sẻ nên hắn đành im lặng theo dõi cậu.
Ngọc Hân ở trên chùa cùng Lê Thắng, cô học cách vận công từ cốt khí bảo vệ để chữa bệnh. Trong chùa có khá nhiều vị sư và cả ni cô, nhưng họ còn có một gian nhà sau cho khách ở, nơi đó là chỗ cô chăm sóc Lê Thắng. Mặc dù cậu đã qua khỏi nguy hiểm, nhưng vết thương khá nặng khiến cậu vẫn sốt mê man. Tới ngày thứ ba thì đã hồi tỉnh lại một chút.
“Mấy ngày nay người không ăn gì, chỉ có thể đút cho ít nước thuốc. Giờ người dậy ăn chút cháo đi.”
Hân đỡ Lê Thắng dậy, trong chùa nên cháo cũng không có thịt, chỉ có quả trứng với lá tía tô và hành nấu như cháo giải cảm thôi.
“Ngươi đưa ta tới đâu vậy?” Lê Thắng nhìn xung quanh.
“Ta và Thanh Hằng đưa người lên chùa ở núi Bắc. Đại phu nói nơi này có người chữa được vết thương từ cốt khí, lại không sợ triều đình tìm tới. Thế nên ngay tối hôm đó đã đưa người lên đây.”
“Còn Minh Quang thì sao?”
“Hắn và Gia Huy bị đi đày xuống phía nam rồi.”
Lê Thắng nghe xong thì ngỡ ngàng, hắn không nghĩ hoàng thượng lại ra chiếu chỉ đuổi cổ hai thằng con ngoan của mình đi xa như vậy.
“Ngài lo gì chứ, còn sống là được rồi!” Ngọc Hân an ủi.
So với mấy phim cổ đại cô xem thì đi lưu đày còn tốt chán, đỡ hơn là chu di cửu tộc hay chặt đầu giữa phố rồi. Hơn nữa hai người họ cũng đang an toàn, đợi Lê Thắng hoàn toàn bình phục thì có thể xuống phía Nam gặp họ.
“Hay là nhân lúc này, chúng ta đưa họ bỏ trốn?”
Hân lại nghĩ đến kế hoạch hồi xưa của mình: đó là cứu lấy nam phản diện, cùng chàng cao chạy xa bay, ngao du thiên hạ. Tuy rằng giờ nam phản diện này đã yêu nam chính, nhưng không sao, cô cũng có nam chính khác của riêng mình rồi. Nhưng nếu cốt truyện đã ép các nhân vật phản diện như họ không thể sống yên ổn, thì chỉ còn cách bỏ chạy khỏi kinh thành, thay tên đổi họ, sống yên ổn cùng người yêu là được.
“Không được” Lê Thắng thẳng thừng đáp.
“Minh Quang và Gia Huy là hai vị vương gia xuất chúng, có thể bảo vệ bách tính, giúp đỡ dân lành. Sao có thể bỏ lại dân chúng chỉ biết đến bản thân mình?”
Được mà? Cứ nhắm mắt làm ngơ thôi? Ngọc Hân nghĩ thầm.
“Vậy cũng phải chờ sau khi người khỏe lại thì chúng ta mới tìm họ được. 90 ngày… hiện tại còn 87 ngày nữa!” Hân tính.
“Còn phụ thân ta thì sao?” Lê Thắng hỏi.
“Tả thị lang và Thái tử phi vẫn bình thường. Nhưng Tư mã quan được ra lệnh trấn thủ phía Bắc, không được về kinh.”
“Với cả, Thái tử báo tin về sự thật cái chết của Quý phi…”
Hân rút ra lá thư mà Thanh Hằng gửi lên, ghi lại đầu đuôi câu chuyện cái chết năm đó của Quý phi. Chuyện Quý phi có cốt khí Thanh Long, ngay cả Minh Quang cũng không biết. Bởi khi Thanh long xuất hiện, mọi người trong cung đều coi trọng Quý phi hơn cả Hoàng hậu, cho rằng Quý phi cao quý từ cốt cách, con gái nhà tướng, nếu là nam nhân thì chắc là số hoàng đế rồi. Điều này khiến Hoàng thượng lo lắng cho ngai vàng của mình, lệnh giết những kẻ có mặt ở buổi yến tiệc hôm đó, rồi truy lùng những kẻ lan tin.
Quý Phi ngoài mặt được khen thưởng có công hộ giá, nhưng trong cung lại bị Hoàng thượng nhiếc móc vì sao giấu ông chuyện mình có Cốt khí? Có phải nếu không có thánh chỉ ban hôn thì bà sẽ thành thân với Tả thị lang, cùng cha mình có ý mưu phản không?
Quý phi đã khóc lóc rất nhiều, còn định lấy cái chết chứng minh gia tộc không có ý làm phản. Còn việc có cốt khí, bà nói nếu nói ra chuyện này có thể sẽ phải làm ám vệ cho tiên hoàng, thậm chí làm vợ của ông. Nghe đến thế Hoàng thượng mới tạm yên tâm, sau này cũng xin lỗi bà, vợ chồng làm lành. Ai ngờ sau lưng ông lại thầm đưa thuốc độc cho Hoàng hậu.
“Bởi vì Ngọc Hùng có cốt khí giống với Hoàng thượng nên ông ấy cũng nghi ngờ Minh Quang có thể có cốt khí giống mẹ, thậm chí còn lo lắng Tư Mã quan cũng có cốt khí. Một nhà hai rồng, dễ dàng lật đổ cha con nhà quạ bọn họ lắm.”
Ngọc Hân kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Lê Thắng, cậu hơi băn khoăn:
“Vậy nhưng Ngọc Hùng lại muốn giúp chúng ta lấy lại công bằng? Hắn đang được hoàng thượng tín nhiệm, sao còn muốn lật đổ ngai vàng?”
“Thanh Hằng nói, Ngọc Hùng thường cho rằng mẹ mình là người sai, là người thủ đoạn muốn lấy vương vị cho hắn. Khiến hắn mệt mỏi và nghe theo cha mình lật đổ nhà ngoại, muốn tự do.”
Nhưng giờ hắn mới biết mẹ mình bị oan, bà cũng là quân cờ của ông. Hắn rất tức giận.
“Hắn cũng nói… cảm thấy có lỗi vì đã đánh người”
Ngọc Hân đưa ra một thẻ bài bằng gỗ màu vàng hình tròn nhỏ. Đó là mộc bài ra vào cổng thành của Lê Thắng. Lúc bị bắt vào cung, vũ khí và mộc bài của hắn bị lấy đi hết.
“Cái này…” Lê Thắng cầm lấy nó.
“Để người có thể đưa quân vào thành dễ dàng.”
Càng gần hết thời gian 3 tháng điều trị, Lê Thắng và Ngọc Hân càng tích cực gửi thư và truyền tin cho các bên. Thanh Hằng trong thời gian bị cấm túc cũng tìm cách truyền tin cho Dung mama, hỏi xem có cách nào liên hệ tập hợp lại các ám vệ cũ không. Họ muốn cùng nhau đánh một trận vào kinh thành. Lê Thắng sau khi khỏe lại thì gửi gạo dầu lên chùa cảm ơn, sau đó cùng Ngọc Hân trà trộn quay trở lại thành.
Ngọc Hùng rất ngạc nhiên vì Lê Thắng lại lẻn được vào trong cung chờ hắn. Lúc Thanh Hằng cho mời hắn qua chỗ Thái tử phi, hắn đã nghĩ cô lại định nhờ hắn truyền tin ra ngoài, không ngờ tin tức lại tự đến.
“Tam điện hạ nhờ thần đưa cái này cho Thái tử.” Lê Thắng đưa quân bài của Minh Quang cho Ngọc Hùng.
“Để Thái tử có thể dâng lên cho Hoàng thượng lập công, còn chúng thần sẽ bỏ đi, cả đời này không về kinh thành nữa.”
Thanh Hằng nghe thế thì hốt hoảng nhìn sang Ngọc Hân: cô chỉ tiếc nhất người chị em này. Mấy người khác muốn đi đâu thì đi, nhưng cô và Hân không thể gặp lại sao?
“Là ý gì?” Ngọc Hùng nhìn lại Lê Thắng không hiểu, hắn không tin Minh Quang lại định từ bỏ. Một võ tướng như hắn không thể chịu oan khuất mà làm kẻ lưu đày cả đời.
“Tam điện hạ hiểu mọi chuyện đều là vì Hoàng thượng lo lắng cốt khí của ngài ấy quá mạnh, ảnh hưởng đến ngai vị của ngài ấy và thái tử. Thế nên để người yên tâm, Tam điện hạ sẽ rời đi, không gây ảnh hưởng đến hai người. Như vậy Thái tử cũng có thể lên ngôi bình yên. Sau này khi người làm hoàng đế, chiếu cáo thiên hạ nỗi oan của Hoàng hậu, cho phép Tam điện hạ hồi kinh cũng được. Mà không về cũng không sao.”
“Tất cả vì quốc thái dân an”
Lê Thắng nói như vậy, nhưng trong lòng thì nghĩ: Để xem ngươi có giống người cha giả tạo của ngươi không? Lên làm vua rồi có lẽ sẽ cho sát thủ tới loại bỏ em trai ngay ý chứ. Ta chỉ đang thử ngươi thôi.
Trái ngược với suy đoán của Lê Thắng rằng Ngọc Hùng sẽ nhận quân bài, hắn lại quay sang nhìn Thanh Hằng:
“Quốc thái dân an mà ta muốn, không phải như thế này.”
“Ta ở kinh thành, đệ ấy ở ngoài đánh vào, nội ứng ngoại hợp, lật đổ hoàng thất.”
“Sau đó chiếu cáo thiên hạ những điều phụ hoàng làm, trả lại trong sạch cho mẫu thân, ủy khuất cho quý phi. Đó mới là điều đúng đắn. Hơn nữa nhất định phải tạo phản, vì ta không muốn người có cốt khí phải trốn tránh nữa.”
Thanh Hằng nhìn lên Ngọc Hùng có chút ngỡ ngàng: Đừng nói hắn làm vậy là vì cô?
“Ý là làm sao?” Ngọc Hân vô lễ nói trống không với hắn. Cô nghe mấy lời nghĩa khí này từ trong phim ra đến truyện nhiều quá rồi. có gì thì nói thẳng đi.
“Vì Hoàng đế ra lệnh tất cả người có cốt khí đều phải dâng lên hoàng thất. Ta muốn bỏ lệnh này. Người có cốt khí không cần vào cung. Như vậy họ có thể dự do làm việc mình thích, làm cho ai cũng được. Thay vì bị săn bắt và đem bán như hiện nay.”
Đúng là lời mà các nam chính hay nói. Lấy được nữ chính, nam phản diện thành thánh nhân lúc nào không hay!
Lê Thắng thử lòng Ngọc Hùng xong thì cũng an tâm rời đi. Cậu và Ngọc Hân quay về phủ Tả thị lang để thông báo tình hình cho cha nuôi trước, dự trong 5 ngày sau sẽ tập hợp binh mã tiến về kinh thành.
“Người tìm gì vậy?” Ngọc Hân thấy Lê Thắng lại bỏ vào thư phòng lục lọi trên mái nhà.
“Lấy quân bài thật.”
Ồ… Quả nhiên là Lê Thắng nghi ngờ Ngọc Hùng đến phút cuối cùng! Giờ mới mang quân bài thật về phía Nam.
Minh Quang và Gia Huy ở phía Nam ăn uống thoải mái, cùng với Thái úy Thành Trung luyện tập binh sĩ, chuẩn bị tạo phản. Tả thị lang lên kế hoạch cùng với Tư Mã quan, tới đúng ngày đó, hai đạo quân sẽ tiến về kinh thành.
Lúc gặp lại nhau, Lê Thắng và Minh Quang ôm chầm lấy nhau hạnh phúc. Còn Ngọc Hân và Gia Huy có chút xa cách. Gia Huy lúc đầu nhìn cô như muốn nói điều gì, sau đó cũng tiến đến nắm tay cô:
“Bình an là tốt rồi.”
Ngọc Hân cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu.
Theo đúng giao hẹn, hai đạo quân tiến đến cửa thành, quân lính lo lắng không biết làm sao thì Lê Thắng đưa ra quân bài Thủ thành úy của mình, nhận lệnh Thái tử tiến vào kinh. Phía bên trong cũng có tin báo: Hoàng thượng đồng ý cho đạo quân vào thành.
“Liệu có bẫy không?” Ngọc Hân hỏi Gia Huy.
“Cũng đã đến nước này rồi, không thể không vào.”
Vào kinh thành là một chuyện, vào cung là chuyện khác. Hoàng đế ra lệnh quân đội phải ở ngoài, Tam điện hạ, Tứ điện hạ và Tư Mã quan vào triều. Nhưng đương nhiên họ không đồng ý. Cần đánh nhau thì vẫn phải đánh, bên người của họ có Lê Thắng và Ngọc Hân bảo vệ thì chẳng hề hấn gì, trong khi quân đội cung cấm thì bị đẩy lui.
“Còn không dừng tay?”
Hoàng đế xuất hiện trước mắt họ, bên cạnh là Hoàng hậu, Thái tử và Thái tử phi bị bắt trói.
Ngọc Hân nhìn Thanh Hằng mặt mũi tỉnh bơ, xem ra không bị uy hiếp gì. Chỉ có Ngọc Hùng bị trói bằng dây xích khóa cốt khí, còn Hoàng Hậu và Thái tử phi thậm chí không bị trói, chỉ có lính giữ lại.
“Muốn cứu anh tra vài em gái các ngươi thì cho quân dừng lại.” Hoàng đế tức giận quát.
Minh Quang lúc này mới xuống ngựa, cho quân lùi về sau, tiến vào điện. Bên trong các quan lại đều đang chờ họ, nhìn thấy Tư mã quan, mọi người đều rầm rì:
“Liệu ông ta có cốt khí thanh long không? Có phải ông ta có cốt khí giống con gái không?”
“Các con của ta,” Hoàng đế nhìn bọn họ một lượt “Đều nói không muốn làm vua, nhưng lại liên thủ với nhau để hạ bệ trẫm.”
“Phụ hoàng, nhi thần chỉ muốn hỏi một điều” Minh Quang nói “Đúng là người đã ra lệnh Hoàng hậu giết mẫu thân sao?”
“Lời của kẻ thù con cũng tin?” Hoàng đế bật cười “Đúng là kẻ học võ không có trí! Bà ta tự tay hạ độc mẫu phi của con, lại đổ lỗi cho ta chủ mưu. Ta làm vậy để làm gì chứ?”
“Ta ra lệnh cho cung nữ chỉ cho nửa thuốc.” Hoàng hậu không cần giữ lễ nữa, cũng lên tiếng nói toàn bộ.
“Người đưa thuốc cho ta, bảo ta muốn giữ ngai vàng cho con trai thì hạ độc quý phi. Nhưng ta không dám. Ta vẫn là kẻ nhát gan không dám ra tay. Thế nên ta đã sai nô tì chỉ cho một nửa thuốc, làm nàng ta ốm nặng, sau đó nếu người còn quyết tâm giết cô ta, ta sẽ dùng toàn bộ thuốc. Nhưng mới nửa năm cô ta ốm, thái y do người sai đến chăm sóc. Ta sợ bị lộ nên tuyệt không tới điện của cô. Vậy mà càng chữa càng yếu, cuối cùng vẫn qua đời.”
“Hoàng Thượng, người dám nói mình không hạ lệnh thái y hạ độc tiếp sao?”
Tất cả quan lại trong triều nghe xong thì kinh ngạc nhìn nhau. Chuyện chồng giết vợ vốn là tội nặng, đây lại là Hoàng thượng làm với Quý phi. Muốn đuổi người ta thì cứ thất sủng hoặc cho vào lãnh cung là xong. Sao phải mượn tay Hoàng hậu để hạ độc chứ? Thế này chẳng giống một minh chủ gì cả..
“Hoàng hậu bị điên rồi.” Hoàng thượng nói “Người đâu, bịt miệng Hoàng hậu lại, đừng để bà ta nói lung tung trước điện.”
“Ta không điên” Hoàng hậu tức giận gào thét “Người nghe tin đồn Lê Thụy Du có cốt khí, nên cho người đi điều tra hắn ở quân cảnh. Không ngờ hắn bị thương cả đời không cưỡi ngựa được nữa nên mới an tâm. Nhưng sau khi biết Quý phi có cốt khí, người lại sợ hãi cô ta ám sát người ở trong hậu cung. Hối hận vì đã cưới cô ta, thậm chí sợ rằng Lê Thụy Du chỉ giả vờ hỏng chân, bọn họ ở kinh thành giết ngươi đoạt ngôi cho Tư Mã…”
Hoàng hậu đang nói thì bị thái giám đến bịt miệng lại. Nhưng những lời cần nói thì cũng đã nói hết. Hân kiểu: Đúng là truyện, giờ bịt mồm bà ta cũng còn có nghĩa lý gì! Quan lại nghe thấy hết rồi, hẳn ai cũng lo sợ Hoàng thượng thôi.
“Ta cả đời ở biên cương bảo vệ đất nước, chưa từng nghĩ đến ngai vàng của người.” Tư Mã Quan kìm nén tức giận nói “Con gái ta vì người mà để lộ cốt khí, dù người nghi ngờ nó, cũng phải nghĩ đến nó đã có con với người, sao có thể muốn cướp ngôi?”
“Vậy ta hỏi ngươi” Hoàng đế cũng không cần chối nữa “Lê Thụy Du có cốt khí, đúng không?”
Tất cả triều thần đổ mắt về phía Lê Thụy Du, Lê Thắng không nhìn sang ông mà quay sang nói nhỏ với Hân:
“Chút nữa phải bảo vệ mọi người rời đi an toàn. Ta và Minh Quang sẽ tấn công.”
Ngọc Hân gật đầu. Phía bên kia, Lê Thụy Du bật cười:
“Hoàng thượng, người cho rằng thần giả vờ chân bị tật suốt 20 năm qua sao?”
“Ngươi chỉ cần nói có đúng không?”
“Thần không có cốt khí!”
“Còn già mồm!”
“Phụ hoàng, người đừng bị ám ảnh bởi cốt khí nữa!” Ngọc Hùng nói “Người lo sợ bất cứ ai có cốt khí mạnh hơn người đều có thể ám sát người. Thậm chí vì điều này mà nghi kị thần quan, giết hại vợ con. Phụ hoàng, không ai có ý muốn hại người hết…”
“Không muốn hại ta, vậy sao lại dẫn quân tạo phản chứ?” Hoàng đế phát điên không thèm nghe họ nói nữa
“Các ngươi tưởng ta không biết sao? Các ngươi sau lưng ta đồn đại ta như thế nào? Con trai duy nhất của tiên đế lại có cốt khí quạ đen! Loài chim xui rủi mang tới bất hạnh. Các ngươi nói ta là điềm xấu, đẻ ra vào thời gian lũ lụt nạn đói. Nếu không phải vì phụ hoàng không có con trai khác, các ngươi sẽ không để ta làm vua.”
Mấy lời này đúng là từng bị đồn đại trong kinh thành nhiều, nhưng rõ ràng là các quan lại triều trước nói. Bọn họ là lứa con cháu, quan thần mới lên… đâu ai dám ý kiến gì với Hoàng thượng chứ? Đây đúng là giận cá chém thớt mà!
Nhân viên cũ gây họa nghỉ chuyện, nhân viên mới gánh hết… Hân vừa nghĩ vừa thở dài - Khi nào thì đánh nhau đây? Lâu la quá!
“Đừng mất cảnh giác!” Gia Huy nắm tay cô.
Mặc dù mấy ngày qua họ không nói chuyện với nhau nhiều, lại hay tránh ánh mắt nhau. Nhưng rõ ràng là vẫn còn quan tâm người yêu lắm.
“Đợi mọi chuyện kết thúc, ta có việc cần nói với chàng.” Hân thầm thì.
Gia Huy khẽ gật đầu, hắn cũng có chuyện cần nói với cô.
“Hoàng thượng, hãy thoái vị đi!” Tư mã quan nói “Người già lú lẫn, sợ hãi lâu năm sinh hoang tưởng. Hãy lui về sau nghỉ ngơi chữa trị, để Thái tử lên ngôi đi. Như thế hôm nay sẽ không còn ai đổ máu nữa!”
Đó cũng là điều duy nhất ông có thể làm với hắn, nếu không thật muốn băm vằm kẻ đã giết con gái ông.
“Thoái vị? Ngươi chừa đường lui cho ta?” Hoàng đế tức giận vẫy ám vệ “Nhưng hôm nay ta không chừa đường lui cho các ngươi!”
Lập tức ở bên ngoài cung, một toán ám vệ hoàng gia xông vào tấn công bọn họ. Mà đám ám vệ này đều thêu hình hắc điểu trên áo.
“Ủa? Đám người ám sát Công bộ đại nhân và chàng này!” Ngọc Hân chỉ vào áo chúng.
Đám người này muốn xông vào nhưng không được bởi Ngọc Hân dùng cốt khí tạo thành một hoa sen khổng lồ bao bọc tất cả triều thần, chặn đứng ám vệ từ bên ngoài. Cô vẫn ung dung chỉ tay về phía bọn họ rồi nhìn lại Hoàng thượng:
“Hóa ra hội sát thủ Hắc điểu là của ngài. Tập hợp người có cốt khí làm ám vệ hoàng gia, bên ngoài thì làm lính đánh thuê cho đám vương tôn quan lại. Người thừa biết Tư đồ quan thuê chúng để giết con trai mình, nhưng vẫn để họ thuê sao?”
Lần này Hoàng thượng bị chất vấn thì đành im lặng. Cả thế giới có lỗi với hắn, nhưng Gia Huy chưa từng làm gì. Lúc bị bắt cóc, cậu còn chưa bộc lộ cốt khí, nếu là người bình thường thì chết chắc rồi.
“Hoặc là… ngài muốn thử xem Gia Huy có cốt khí hay không…” Ngọc Hân đoán
“Thằng điên này!” Cô tức giận hét, cả điện quay sang nhìn cô: con nhỏ này dám chửi hoàng đế?
“Dám động vào bạn trai bà? Hôm nay bà cho mày biết tay!!!”
Ngọc Hân thu cốt khí về, các cách hoa sen mềm mại trở thành những mũi tên nhọn sắc bén bắn về phía Hoàng thượng.
Và đó là cách trận chiến bắt đầu.