Gia Huy đưa Ngọc Hân tới điện của Lê phi. Tuy nói là phi tần không được sủng hạnh nhưng Ngọc Hân vẫn bất ngờ vì cung của bà khá khang trang, lại gần với cung cũ của Gia Huy. Xem ra dù Gia Huy có bị coi thường là con của cung nữ nhưng cậu ấy lại có tuổi thơ vui vẻ nhất trong số 3 người. So với một Thái tử luôn phải gồng mình lên theo ý cha mẹ, một Tam hoàng tử mất mẹ từ sớm thì Gia Huy là con út, không bị đặt kỳ vọng nhiều, lại có mẹ hiền ở bên chăm nom. Cũng nhờ có Lê phi chăm sóc Minh Quang nên hắn cũng cảm nhận được tình mẹ ấm áp trong hậu cung, hai anh em họ mới thân thiết như vậy. Có lẽ vì phải chăm sóc hai hoàng tử cùng lúc nên Hoàng thượng cũng chiếu cố vật chất cho cung của bà nhiều hơn.
“Từ sau khi ở Thuận Châu về, con mới tới đây được ba lần.” Lê phi trách yêu cậu con trai “Có biết ta nhớ con lắm không?”
“Con hiện tại có phủ riêng rồi, đâu thể vào hậu cung thường xuyên nữa.” Gia Huy cười cười nắm tay bà, rồi chỉ tay Ngọc Hân ngồi xuống bên cạnh.
Lê phi nhìn lên cô: Cô bé con này lớn phổng phao thành thiếu nữ xinh đẹp rồi. Lúc đầu khi mới gặp Hân, bà còn lo lắng sao cô bé này bảo vệ con trai mình được? Nếu bảo cô bé cố gắng thì có khi con bé sẽ quá sức, nhưng trong lòng bà cũng mong cô hãy dốc lòng bảo vệ con mình. Thế nê Lê Phi thường bù đắp cho cô bằng mấy món quà trang sức hay quần áo con gái để làm cô vui. Ai ngờ mới được mấy tháng thì cô và Gia Huy lại xuống Thuận Châu. Giờ đây gặp lại bà không khỏi bồi hồi.
Nhưng lần đầu thấy con trai đưa Ngọc Hân vào phòng riêng của hai mẹ con thay vì canh gác ngoài cửa, trong lòng bà đã có suy nghĩ rồi. Giờ cậu còn bảo cô ngồi xuống với mình, ánh mắt hai đứa nhìn nhau…
“Ngươi cứ ngồi xuống đi” Thấy cô còn ngại, bà cũng cười bảo cô hãy tự nhiên.
“Hôm nay con đưa nàng tới đây là để chính thức ra mắt với mẫu thân: đây là người trong lòng con.”
Mặt Hân bất giác đỏ lựng, cô mím môi và đan các ngón tay vào với nhau đầy bối rối: Trời ạ mới chính thức quen làm người yêu có chục phút thôi mà bị dắt về ra mắt phụ huynh luôn rồi?
“Hai đứa nảy sinh tình cảm lâu chưa?” Lê phi vui vẻ nhấp chén trà. Sự đối lập của Ngọc Hân đang xấu hổ và im lặng cùng sự điềm nhiên, thẳng thắn của Gia Huy trông thật thú vị! Hai đứa này mà yêu nhau thì vui lắm đây!
“Con thích nàng ấy lâu rồi, nhưng nàng ấy mới thích con gần đây thôi”
Ngọc Hân bất chợt ngẩng lên nhìn hai mẹ con họ, rồi lại cúi mặt: thì đúng là như thế, nhưng đâu cần phải huỵch toẹt thế này đâu?
“Vậy con sẽ thành thân với nàng sao? Chắc con đã suy tính kỹ rồi nhì?”
“Vâng ạ.” Gia Huy gật đầu “Con sẽ xin cưới nàng vào khi thích hợp. Nhưng người con cưới sẽ chỉ là nàng thôi. Con muốn tới đây để báo với mẫu thân trước, để người vui vẻ”
Nếu mà cưới chồng ở trong truyện thì chắc không có vụ mẹ chồng nàng dâu như đời thực đâu nhỉ? Hân vừa nghĩ vừa cười. Kiếp trước đến một cái nắm tay con trai còn chẳng có, giờ vào truyện lại hốt được một anh hoàng tử ôn nhu, ai mà chả thích? Nhưng ra mắt mẹ bạn trai còn đỡ, sắp tới mà ra mắt Hoàng thượng với tư cách vương phi tương lai chắc còn sợ hơn!
Trái ngược với bên Lê phi đang vui vẻ chào đón con dâu tương lai, phía lãnh cung của hoàng hậu đang đóng chặt cửa, bỏ mặc Thái tử đứng bên ngoài. Ngọc Hùng biết chắc chắn mình sẽ còn bị giận trong thời gian dài, nhưng hắn cũng tin chắc mẫu thân không thể nào từ mặt mình cả đời được. Chỉ cần hắn thường xuyên đến, mẫu hậu sẽ mở lòng tha thứ hắn.
“Thái tử điện hạ, đã hết một nén hương rồi…”
Cung nữ tới nhắc nhở hắn thời gian của hôm nay đã kết thúc. Dù sao Hoàng hậu cũng đã bị phế vào lãnh cung, không còn mang ý nghĩa là cấm túc. Thời gian gặp mặt cũng có giới hạn.
“Báo với mẫu thân: khi nào ông ngoại tới nơi an toàn, ta sẽ tới báo tin cho người.”
Cứ như vậy triều chính ổn định, Ngọc Hùng vững chắc ngôi vị thái tử, hắn còn chủ động nói Hoàng thượng cho gọi Minh Quang và Gia Huy vào cung nghị sự. Dù sao mỗi người họ đều có một lợi thế riêng, Gia Huy chưa từng có ham muốn với ngai vàng, còn Minh Quang lại chủ động nhường hắn. Hơn nữa Hoàng đế cũng chỉ yêu cầu hắn 1 việc: không hại các em của mình. Đã vậy Ngọc Hùng sẽ trở thành người anh tốt, thực sự buông lỏng cảnh giác với họ.
Tới mùa xuân, Quý phi hạ sinh một tiểu công chúa, mẹ tròn con vuông, lúc này Hiền phi cũng mang thai. Công bộ đại nhân xin được quay lại Thuận Châu để tiếp tục kiểm tra đê điều, cũng như đi xuôi xuống miền Nam để cải thiện đê điều các tỉnh khác. Mọi người bắt đầu bàn luận liệu Vũ Quý Phi có lên làm Hoàng hậu không, bởi hiện tại trong triều chỉ còn Tư Khấu đại nhân - anh trai nàng đang nắm quyền lực cao nhất. Nhưng Hoàng đế lại cắt lời triều thần, nhìn sang Ngọc Hùng ở bên cạnh:
“Kể ra cũng đến lúc tuyển Thái tử phi cho Thái tử rồi nhỉ?”
Ngọc Hùng cúi đầu nói:
“Nhi thần còn trẻ dại, chưa cần nghĩ tới chuyện thành hôn sớm đâu ạ.”
Hắn quay sang nhìn Minh Quang ở bên cạnh, Minh Quang lúc này cũng đang liếc lại hắn: Để xem ngươi định làm thế nào thành hôn với Thanh Hằng?
Ngọc Hùng thấy vẻ mặt Minh Quang hơi cười cợt mình thì nghĩ: có lẽ suy đoán của hắn là đúng. Như vậy việc danh chính ngôn thuận cưới Thanh Hằng không phải là không thể.
—---------------------
Phủ của Tả thị lang thường bị Tam điện hạ trèo tường vào, nhưng hôm nay lại đón một vị khách khác cao quý hơn: Thái tử điện hạ.
“Hôm nay rồng lại tới nhà tôm thế này, thật là diễm phúc của thần.” Tả thị lang nói như vậy nhưng chân còn chẳng buồn đứng lên chào Ngọc Hùng. Ông liếc mắt thấy Lê Thắng đang đi bên cạnh thái tử thì càng khó chịu hơn.
“Tả thị lang đại nhân, hôm nay ta tới là để nói về chuyện thành hôn của ta và nghĩa nữ của ngài.”
“Vậy chắc ngài cũng nghe nghĩa tử của ta truyền lại ý tứ của ta rồi. Ta không có nghĩa nữ nào hết!”
“Chuyện thành hôn của ta và con gái nuôi của Tả thị lang sẽ xóa mờ thù hận đời trước. cũng củng cố địa vị của Tả thị lang trong triều, ngài không thấy cách này là nhất cử lưỡng thiện sao?”
“Mục tiêu của ta chỉ có một, nhưng đã thất bại rồi, thế nên ta chẳng quan tâm cái thiện gì khác cả!”
Lê Thắng biết cha nuôi vốn cứng đầu, nhưng không ngờ tới nước này ông cũng không chịu nhượng bộ. Cậu đi lên nói với ông:
“Cha, nếu người muốn từ bỏ tất cả thì đã có thể từ quan cáo lão về quê rồi. Nhưng người còn tiếp tục ở trên triều, thế lực của người và Tư Mã Quan vẫn còn vững mạnh, bỏ đi thì không đáng. Nhưng Tư Mã đại nhân tuổi đã cao, sau này mọi chuyện sẽ phụ thuộc vào người. Nếu có vị trí Thái tử phi hay Hoàng hậu trong tay, địa vị của người sẽ được củng cố vững chắc hơn.”
“Cho dù không có hậu cung trong tay, địa vị của ta cũng đâu phải dễ bị lay chuyển?” Tả thị lang vẫn không thèm nhìn Thái tử. Chỉ cần nghĩ con trai của người đàn bà đó đang ngồi trong nhà ông thì ông đã muốn đốt quách cái ghế hắn đang ngồi rồi.
“Là ta cần ngài, không phải ngài cần ta.” Ngọc Hùng xuống nước “Như ngài nói: dù ta có cưới một thái tử phi khác của môn tộc mạnh hơn, xây dựng triều quyền đối đầu ngài thì cũng không phải chuyện khó. Nhưng ta muốn cưới nàng ấy. Muốn giữ lời hứa cưới nàng ấy làm chính phi.”
Thanh Hằng muốn làm Thái tử phi từ bao giờ? Lê Thắng nghi hoặc nhìn Ngọc Hùng: vụ này hình như không có. Con bé chỉ muốn thử xem có thể tin tưởng Ngọc Hùng được không mà thôi. Vừa mới giúp Ngọc Hùng lật đổ Tể tướng và Tư đồ quan, chưa kịp ăn mừng với Ngọc Hân thì nghe tin Minh Quang rút lui khỏi cuộc chiến ngai vị. Nghe Hân kể lại thì Thanh Hằng cũng đang hoang mang lắm. Vậy giờ con bé nên đi đâu, làm gì?
Chưa từng nghe nói Thanh Hằng muốn thành thân với Ngọc Hùng, xem ra thằng cha này ảo tưởng rồi!
Nhưng lời nói này của hắn lại khá hợp ý Tả thị lang, trông vẻ mặt ông đã dịu đi một chút. Người đàn ông vì người phụ nữ mình yêu mà cả đời không thành thân, giờ gặp một kẻ cũng si tình muốn đưa kĩ nữ lên làm hoàng hậu, có lẽ Ngọc Hùng bắt thóp được ông ấy rồi.
“Ngươi nghĩ thế nào?”
Lần đầu tiên sau hai tuần đánh Lê Thắng, Lê Thụy Du mới để cậu ngồi lại trong phòng khách mà hỏi ý kiến của cậu.
“Thật ra, không thể biết Ngọc Hùng có thật lòng với Thanh Hằng không, hay là muốn lợi dụng con bé để làm cầu nối với chúng ta.” Lê Thắng nhận xét.
“Nhưng hiện tại Tam điện hạ đã cho giải tán đội ám vệ, muốn cùng Tư Mã đại nhân ra biên cương học cách thủ thành đánh trận. Tứ điện hạ cũng muốn xuống miền Nam cải thiện đời sống người dân, cải thiện trồng trọt và đê điều.”
“Chỉ còn chúng ta ở Kinh thành thôi.”
Lê Thụy Du còn nghĩ con trai mình sẽ theo Minh Quang ra biên cương, hóa ra nó lại chọn ở lại đây cùng ông. Xem ra vẫn còn tình nghĩa cha con với nhau nhỉ?
“Vậy ý ngươi là chúng ta sẽ đồng ý với yêu cầu của hắn? Ngươi định tiếp tục dùng Thanh Hằng sao?”
“Con bé không còn là người của chúng ta, nhưng vẫn có thể dùng được” Lê Thắng nói “Bởi vì con bé không yêu Ngọc Hùng đâu. Thế nên nó hoàn toàn có thể đổi phe lần nữa.”
Lê Thụy Du gật gù, dù sao ông cũng chẳng còn thiết tha gì tranh đấu trên triều, chỉ là ông muốn ở lại đây, mỗi năm Tết đến có thể thắp cho người ấy nén hương mà thôi.
“Vậy, coi như ngươi không nhận tấm lòng của Minh Quang sao?”
Lê Thắng có chút giật mình, Lê Thụy Du bật cười:
“Ngươi nghĩ ta không biết Minh Quang có ý tứ gì với ngươi sao? Ta biết hắn thích ngươi còn trước cả ngươi kìa!”
“Từ… từ bao giờ ạ?” Lê Thắng gấp đến mức nói lắp. Hắn có thể giữ vẻ bình tĩnh trước bất cứ ai, nhưng với cha nuôi thì hoàn toàn không thể.
“Từ khi ngươi khoảng… 12 13? Tầm đó! Hắn trèo tường vào phủ tìm ngươi từ năm ngươi 8 tuổi, nhưng lúc đó ta đã thấy Minh Quang đặc biệt quý ngươi.”
Sau đó thì… Minh Quang luôn lộ liễu cho mọi người biết, người duy nhất bất ngờ chắc là Ngọc Hân. Lê Thắng nghĩ đế cả hai người họ, bất giác nở nụ cười.
“Ta không ngờ ngươi lại chọn ở lại Kinh thành.”
Lê Thắng ngẩng lên nhìn cha nuôi:
“Dù sao con cũng là nam nhân, có chí hướng riêng của mình. Đâu như nữ nhi chạy theo một người đàn ông chứ?”
Lê Thụy Du bật cười:
“Tốt! Không uổng công ta nuôi dạy ngươi. Nhân dịp này thì cũng thăng chức luôn đi.”
So với chuyện triều đình ngạc nhiên vì Lê Thụy Du có một cô con gái nuôi từ đâu xuất hiện tên là Lê Thanh Hằng, thì họ còn ngạc nhiên hơn khi Hoàng thượng lại chấp thuận cho cô ấy làm Thái tử phi. Ngọc Hân lén chạy tới chỗ Thanh Hằng chơi thì gặp Dung mama ở đó, bà đang dạy Thanh Hằng cách đi đứng, ăn uống như một tiểu thư lá ngọc cành vàng trước khi vào cung.
“Chà, mặc đồ sang trọng vào trông khác hẳn luôn đấy” Ngọc Hân trêu
“Hân, ngươi cũng vào đây học đi.” Thanh Hằng đáp trả “Ngươi cũng chuẩn bị làm vương phi còn gì”
Dung mama nghe thế thì quay phắt sang nhìn Hân:
“Ngươi bỏ rơi Thiếu gia sao”
“Có mà Thiếu gia bỏ rơi con ý!” Hân mếu máo lại với bà rồi lườm Thanh Hằng “Ngươi lo việc của ngươi trước đi, đừng lôi ta vào.”
“Nghe nói ngươi được dẫn đi gặp Lê Phi rồi mà? Chắc còn cưới sớm hơn bọn ta ấy.”
“Ai nói với ngươi vậy”
“Thiếu gia Lê Thắng” Thanh Hằng nhún vai “À giờ phải gọi là anh trai. Mọi người bảo ta là em gái thất lạc của Thiếu gia được tìm về.”
“Sao thiếu gia lại biết chuyên trong cung chứ?” Ngọc Hân nghĩ đến các ám vệ được cài vào cung.
“Gia Huy đến nói với ngài ấy” Thanh Hằng che miệng cười “Nói là xin phép cưới ngươi, nhưng Lê Thắng đại nhân chưa trả lời”
“Chậc, ngài ấy coi ngươi như em gái, chắc không nỡ gả!” Dung mama xoa đầu cô “Ta cũng không nỡ gả 2 đứa ngươi.”
“Thế thì để Thanh Hằng đi lấy chồng thôi, còn con ở lại”
“Cần gì lấy chồng khi ngươi sống ở vương phủ, ngủ cùng phòng với Tứ điện hạ” Thanh Hằng vẫn trêu
“Im im im!!! Ngươi im ngay!!!”
Hân đỏ mặt quay sang che miệng Thanh Hằng, nhưng cô chặn tay Hân lại rồi nói với Dung mama:
“Trong phòng ngủ có một phòng nhỏ khác, nhưng con đoán chắc 2 người họ ngủ chung giường!”
“Ngươi nói làm cái gì chứ???” Ngọc Hân càng xấu hổ hơn chặn cô lại.
Xung quanh phòng rôm rả tiếng cười đùa. Rất nhanh tới ngày lành hai tháng sau, Thanh Hằng trở thành Thái tử phi.