“Cuối cùng ngươi cũng nhận ra sao?” Gia Huy hỏi Ngọc Hân
Cô cúi mặt không biết nên trả lời thế nào.
“Ta thích ngươi” Cậu nâng cằm của Ngọc Hân lên để cô nhìn thẳng vào mắt mình.
Mặc dù cô vẫn tỏ ra bình thản, nhưng hai gò má đã ửng hồng rồi, nhìn thật đáng yêu.
“Tôi thích em,” Gia Huy lặp lại lần nữa, nhỏ hơn, nhưng tiến sát cô hơn “Muốn ở bên em, muốn cưới em, muốn chúng ta ở bên nhau là vợ chồng chứ không phải là chủ tớ.”
Từng lời thổ lộ của Gia Huy như sóng hồ yên ả, không dồn dập nhưng lại từng đợt từng đợt ấm áp xâm chiếm lấy trái tim của Ngọc Hân, khiến cô như bị đóng băng để mặc anh nắm lấy tay mình. Bàn tay ấm áp đó đưa tay cô lên miệng mình rồi hà hơi sưởi ấm:
“Làm người yêu của tôi nhé?”
Tim Ngọc Hân đập thình thịch, cả đời trước và đời này cô chưa từng được tỏ tình. Thích một người nhưng người đó không thích lại thì cô quen rồi, thế nên mới mặt dày theo đuổi Lê Thắng. Có lẽ vì cô biết anh ấy sẽ không bao giờ thích lại mình nên tình cảm của cô đã được phòng bị rồi, chẳng thể đau lòng hơn. Nhưng khi có người tỏ tình với cô, cô bắt đầu luống cuống.
Người đó có thật lòng thích mình không? Hay là thích nhưng rồi cả thèm chóng chán? Nếu sau này mình yêu nhiều hơn rồi bị vứt bỏ thì sao?
“Hân!” Gia Huy gọi cô quay về thực tại. Anh thấy trong mắt cô có cả lo lắng và bối rối nên chỉ xoa đầu cô.
“Thôi đi tắm đi rồi ngủ sớm. Để sau này trả lời cũng được.”
Hân vẫn lóng ngóng gật đầu rồi chạy biến đi, để lại sau lưng là tiếng cười khẽ của Gia Huy.
—-----------------
Trong tay Ngọc Hùng vẫn còn các bằng chứng của cả mẹ và ông ngoại. Hiện tại Tư Khấu quan đã trở về, ông ấy chắc chắn không tha cho Tư Đồ đang nhăm nhe hại mình. Ngọc Hùng đã suy nghĩ kỹ, lại nhớ tới giao ước của mình với Hoàng thượng thì chủ động tới phủ của Tư Khấu, đi cùng hắn là Thanh Hằng.
“Thái tử có chuyện thì có thể tới quan phủ tìm ta, sao lại tới tư gia thế này?” Quan Tư Khấu lạnh nhạt ngồi một bên chào hỏi Ngọc Hùng.
Phu nhân mang trà lên nhìn thấy Thanh Hằng thì khựng lại một chút, sau đó căng thẳng mang trà cho mọi người. Ngọc Hùng vào thẳng vấn đề:
“Ta biết đại nhân cho rằng ta là cháu ngoại của Tư Đồ quan, tới đây không có ý tốt. Nhưng ta tới là để đưa ông tội trạng của Tư Đồ quan. Ngài có thể dùng nó để dâng lên Hoàng thượng.”
Tư Khấu quan không khỏi thắc mắc nhìn tập tài liệu trên bàn.
“Sau này ta sẽ làm vua, ông sẽ là nhân tài ta muốn trọng dụng. Hơn nữa chúng ta đều có điểm chung.” Ngọc Hùng nhìn về phía phu nhân ngồi ở phía sau quan Tư Khấu, sau đó quay sang nhìn Thanh Hằng.
“Ta cũng có người muốn bảo vệ giống ngươi. Ta nghĩ là chúng ta hiểu nhau. Do đó mong Tư Khấu đại nhân có thể coi ta chỉ đơn giản là Thái tử của một nước đang muốn cải cách hệ thống này mà không tiếc từ bỏ người thân,”
Tư Khấu nhìn sang Thanh Hằng và trang phục cô đang mặc thì có thể hiểu: Thái tử cũng không đưa nàng vào cung làm ám vệ. Đều là người có ý đồ riêng cả.
“Việc của Tư Đồ quan ta sẽ dâng tấu lên Hoàng thượng. Nhưng việc làm quân thần của ngài, ta chưa thể hứa hẹn. Nếu ngày sau không đi chung đường, mong Thái tử điện hạ để cho chúng ta về quê sinh sống. Ta chỉ mong vậy thôi.”
“Để ngài tin tưởng ta có thiện chí, việc trong cung ta sẽ lo liệu.”
Ngày hôm đó Ngọc Hùng không chỉ mang tài liệu mật của ông ngoại cho Tư Khấu quan, mà còn mang tội lỗi của Hoàng hậu dâng lên Hoàng thượng.
“Ngài không nghĩ mình đang tự chặt đường lui sao?” Thanh Hằng đi dạo cùng hắn trên phố hỏi
“Ít ra như vậy ta cũng sẽ có tự do.” Ngọc Hùng nhìn sang cô “Không phải đó cũng là lựa chọn của nàng sao?”
Hắn không biết Thanh Hằng làm việc cho tổ chức nào, nhưng hắn biết nàng đã chọn phản bội tổ chức để đi theo hắn. Nhưng trong ánh mắt nàng không hề có tình yêu, chỉ có do dự và tính toán. Có lẽ nàng cũng xem hắn chỉ là công cụ cho mình tự do. Vậy cũng tốt, cả hai người họ đều chung một mục tiêu.
“Thái tử như ngài ai dám ngăn cản, ngài thiếu tự do gì chứ?”
“Từ khi ta có nhận thức đền giờ, ta không có lựa chọn nào ngoài việc giúp mẫu hậu xoa dịu cơn giận của phụ hoàng. Nhưng càng lớn, việc ta có thể làm là biết rằng sẽ bị cha mắng, nhưng vẫn phải quỳ xuống xin cha tha lỗi cho mẹ.”
“Ta cũng không biết phụ hoàng có giữ lời cho ta làm vua không, thực tế ta không quan tâm lắm.” Hắn dừng trước một sạp hàng bán trang sức, lấy ra một cây trâm ngọc thạch anh vàng trang trí với các cánh hoa cúc bạc rồi ướm thử lên tóc của Thanh Hằng.
“Nhưng ta muốn ngày sau có thể thoải mái như thế này, trút bỏ mọi lo lắng cho người khác, cùng nàng đi dạo trên phố, mua vài ba món đồ tùy ý miễn là mình vui.”
Chẳng hiểu sao trong lúc này Thanh Hằng lại thấy thương hại hắn. Rõ ràng bài học đầu tiên của sát thủ đó là đừng thương hại ai cả, nữa là yêu kẻ thù của mình. Nhưng có lẽ cô đã bước một chân vào vũng lầy nguy hiểm này rồi.
“Tặng nàng” Ngọc Hùng đưa cây trâm thạch anh được gói cẩn thận lại để vào tay Thanh Hằng.
“Công tử không cài luôn cho phu nhân đi?” Người bán hàng cười nói nhìn bọn họ.
“Sợ rằng nàng ấy không thích” Ngọc Hùng cười nhẹ “Để nàng ấy chọn”
“Sau hôm nay chắc phải một tuần nữa mới gặp nàng được. Giữ sức khỏe!”
Nhìn bóng lưng của hắn quay đi về phía cung điện, Thanh Hằng có thể dự cảm được sóng gió và giằng xé mà mẹ và ông ngoại hắn sẽ mang tới.
Với bằng chứng mà Ngọc Hùng mang tới, Hoàng thượng lập tức đưa Hoàng hậu vào lãnh cung rồi tịch biên gia sản của Tư Đồ quan, đưa cả nhà lưu đày ra biên ải. Để giữ lời với Ngọc Hùng, Hoàng thượng cũng nói trước triều rằng các tội trạng này là do Thái tử dâng lên, vì đại nghĩa mà không màng tình thân, do đó ông sẽ giữ lại vị trí cho cậu. Nhiều quan đại thần không đồng ý: mà nhất là Tả thị lang Lê Thụy Du dâng tấu. Không ngờ Minh Quang lại đứng ra đồng ý với người:
“Thái tử đã có lòng vì nghĩa diệt thân, nhi thần cũng ủng hộ Hoàng thượng giữ nguyên vị trí Thái tử cho huynh ấy.”
Tả thị lang giận ra mặt, còn Tư mã quan thì gần như đứng hình. Bọn họ đã đi đến bước này rồi, ngay tại đây đáng ra có thể đưa Minh Quang lên làm thái tử, vậy tại sao thằng cháu của ông lại cắn ngược lại họ như thế?
Ngọc Hùng đã chuẩn bị trước tinh thần sẽ bị phản đối trước triều thần, nhưng sau khi Minh Quang đứng ra ủng hộ hắn, không còn một lời phản đối nào nữa. Trong lòng hắn bất ngờ thấy cảm kích người em trai này.
Tối hôm đó Minh Quang tới phủ của Tư Mã quan nhưng bị chặn ngoài cửa, hắn trèo vào sân quỳ xin lỗi ông ngoại, nhưng cả đêm không gặp được ông. Ở phủ của Tả thị lang, Lê thắng cũng bị ăn cái tát trời giáng, phạt quỳ trong nhà:
“Ngươi biết ý đồ của hắn từ bao giờ?” Tả thị lang tức giận hỏi.
“Con có nghe hắn nói, nhưng không nghĩ là hắn nghiêm túc.”
“Ta đã nói ngươi bất cứ động tĩnh nào của hắn cũng phải báo lại với ta cơ mà?”
Vừa tức giận ông vừa quất roi vào lưng Lê Thắng:
“Ngươi thực sự nghĩ mình là bạn bè với hắn? Muốn bảo vệ tâm tư hắn? Ngươi quên công ơn ta nuôi dạy ngươi sao?”
“Đã không khuyên nhủ hắn còn làm hỏng việc của ta!”
Phía bên ngoài người hầu chạy vào báo tin nói rằng Minh Quang đang quỳ trong sân của Tư Mã ý, Lê Thụy Du tức giận nói:
“Hắn có quỳ cũng để làm gì chứ? Đã đứng ra nhường ngôi cho Ngọc Hùng thì thà nói trước để bọn ta không mất công dâng ngôi vua cho con của người đàn bà đó!”
Hoàng thượng đã chiếu cáo phế hậu và đày bà vào lãnh cung chính vì tội mưu hại Quý phi nhiều năm trước. Thế nên phía Tả thị lang và Tư Mã quan càng căm hận nhà Tư Đồ quan. Không cho người mưu sát hắn trên đường lưu đày đã là nhân từ rồi, nhưng Ngọc Hùng vẫn làm Thái tử khiến họ không cam tâm.
Tức cũng chẳng làm gì được, Lê Thắng bị đánh một trận no đòn rồi bị đưa lên xe ngựa cho về cơ sở. Lê đại nhân quá tức giận không muốn chăm sóc cậu trong nhà mình.
Ngọc Hân không biết chuyện của Lê Thắng và Minh Quang, lúc này cô còn đang chuẩn bị một ít tiền với thuốc men đưa cho Hoàng Dũng. Dù sao trước kia ở phủ Tư Đồ quan Hoàng Dũng cũng đối xử tốt với cô. Chỉ là một công tử ăn chơi ỷ vào cha và chị gái, Hoàng Dũng cũng không có trò cưỡng ép dân lành hay đánh người giữa phố như mấy tên công tử lêu lổng khác. Ngọc Hân chuẩn bị đồ xong thì xin phép Gia Huy cho mình đi gặp Hoàng Dũng, cậu đồng ý - đương nhiên là cũng đi cùng cô.
“Thiếu gia” Ngọc Hân chạy đến bên xe ngựa đang chở phạm nhân. Tư đồ quan, phu nhân và thiếu gia bị nhốt riêng qua 3 xe ngựa, được đưa đi vào lúc tờ mờ sáng.
“Hân? Sao ngươi lại ở đây?”
Hoàng Dũng nhìn xung quanh thấy Gia Huy đang đưa tiền cho mấy hạ quan coi giữ họ, dặn dò đối xử với phạm nhân tốt một chút.
“Thiếu gia, có chút tiền và thuốc cho người.” Hân đưa gói đồ cho Hoàng Dũng.
Hắn ôm túi đồ lớn rồi nắn thử: đúng là trong bọc chăn ấm có một túi bạc và hai ba lọ thuốc. Nhưng còn có một vật hơi dài: là một con dao găm vừa nhỏ vừa mảnh. Hắn giật mình nhìn cô, nhưng Hân nói khẽ:
“Để phòng thân, ngài cài lên sau tóc thì không ai biết.”
“Không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong tình huống này.” Hoàng Dũng chua chát ôm bọc đồ của cô.
“Thiếu gia, người bảo trọng”
Trước khi cô nhập cung, Hoàng Lưu Vĩ đã nói với cô câu này. Giờ cô nói lại với hắn, cả hai rơm rớm tạm biệt. Mới 3 năm thôi, chắc Hoàng Lưu Vĩ khi đó cũng không nghĩ gia đình mình sẽ sa sút như thế này. Có lẽ khi Tư Đồ quan bị phạt trong phủ, hắn còn nghĩ chị mình vẫn là Hoàng hậu, cha mình sẽ quay lại nhanh thôi. Ai ngờ lần này chị hắn cũng vào lãnh cung, cả nhà bị lưu đày. Không biết hắn có chịu được không.
Đã nói các nhân vật trong truyện không có thật, nhưng cô thực sự thương cho Lưu Vĩ.
“Đi về thôi” Gia Huy nắm lấy tay cô, Ngọc Hân có chút ngại ánh nhìn của các binh lính xung quanh, nhưng Gia Huy lại mặc kệ mà nắm tay cô dọc đường về.
“Hôm nay vào cung đi.” Gia Huy nói.
“Hôm nay không có thiết triều mà?”
“Vào cung ngắm mặt trời mọc. Ta biết một chỗ đẹp lắm.”
Lúc này trời vẫn còn màu xanh thẫm, các hàng quán mới bắt đầu dọn ra, còn chưa có người mua hàng. Ngọc Hân cũng đồng ý với hắn.
Ở phía Đông của cung cấm, gần với Đông cung có một đài vọng khá cao. Ngắm mặt trời mọc ở đó đúng là đẹp thật. Không biết vì đây là khoảng thời gian đầu tiên sau suốt thời gian dài đến đây được nghỉ ngơi thư giãn, hay vì đây là một cuốn sách mà khung cảnh đẹp như thế. Mặt trời đỏ rực không bị che khuất bởi bất cứ đám mây nào, nhưng ánh sáng lại dịu dàng mà chưa quá gắt gao.
Ở phía sau, Gia Huy nhẹ nhàng tựa lên vai cô, nắm lấy hai tay cô đang đặt trên lan can. Giữ tư thế này mà ngắm mặt trời mọc với hắn thì đúng là cực phẩm, nhưng với Ngọc Hân thì tim mình bắt đầu đập lộn xộn. Tâm trí cô không còn tập trung vào mặt trời nữa mà ở hơi thở nhẹ nhàng bên má, cùng với sự ấm áp sau lưng, và hương trầm nhẹ phảng phất.
“Làm người yêu tôi nhé?”
Ngọc Hân vẫn bị đông cứng, cô vừa ngại ngùng lại vừa xấu hộ, cho tới khi Gia Huy cúi xuống hôn cô, Ngọc Hân liền nhắm tịt mắt lại.
Ôi trời ạ trải qua 2 kiếp người mới có nụ hôn đầu tiên, vừa sợ vừa phấn khích!!!
“Đi gặp mẹ ta nhé!”
Gia Huy nắm lấy tay cô, lúc này mặt trời đã lên cao rực rỡ, một ngày mới lại bắt đầu.