Thanh Hằng khá ngạc nhiên khi nơi cất giữ tiền bạc và giấy tờ của Tể tướng lại là ở một ngôi chùa nằm phía Đông ngoại thành. Nhìn bên ngoài thì ngôi chùa rất yên bình, cũng đã khuya, hình như các sư thầy đều đã ngủ hết. Bọn họ gồm 6 người, nhẹ nhàng nhảy lên mái nhà rồi lẩn khuất vào phía trong sân. Thanh Hằng đã xem qua bản đồ của chùa cùng vị trí đánh dấu về mật thất, nhưng mọi người cũng dặn dò cô: Trong chùa có ít vị sư quen mặt với dân chúng, nếu không có thị vệ canh gác thì có thể chính các vị sư này là ám vệ võ công cao cường, phải thật cẩn thận. Ngoài ra có thể có bẫy, vì thế Thanh Hằng được một ám vệ có cốt khí bảo vệ đi theo.
Ai tìm được trước thì giữ tài liệu, Thanh Hằng sẽ mở đường máu cho họ thoát thân. Nhất định bằng mọi giá phải mang tài liệu ra.
Bọn họ đi đến gian thờ chính, bên dưới tượng Phật chính là ật thất giấu vàng bạc và giấy tờ. Thế nhưng vừa mở cửa ra, họ đã thấy vị sư trụ trì ngồi ở đó, điềm nhiên tụng kinh niệm phật trong ánh sáng leo lắt của vào ngọn nến mà các khách hành hương và Phật tử thắp lên từ ban chiều. Tiếng tụng kinh lầm rầm trong khi bọn họ nhìn nhau đầy bối rối.
“Các vị khách!”
Có tiếng nói vang lên từ giữa sân, ba vị sư đã đứng ở đó, chắp tay chào họ.
“Hết giờ thắp hương cúng dường rồi, các vị nên về đi, để ngày mai quay lại.”
Đằng nào chả phải đánh nhau, đánh luôn cho xong!
Đá ám vệ nhìn nhau rồi xông lên, bốn chọi ba ngoài sân, còn bên trong là hai đánh một. Thanh Hằng cùng cậu ám vệ kia xông về phía sư trụ trì, nhưng còn chưa thể đụng vào ông ta thì cả hai đã bị đánh bật ra: Cốt khí của ông ta là một con rùa, dùng mai rùa để bảo vệ bản thân mình. Đáng ghét ở chỗ ông ta không mảy may nhúc nhích hoặc quan tâm tới trận chiến ngoài kia, vẫn tiếp tục đọc kinh.
“Mặc kệ ông ta” Thanh Hằng nói “Chúng ta phá tượng Phật, lấy tài liệu rồi đi ngay!”
Ám vệ kia đồng ý với cô, cả hai cùng xông lên, Thanh Hằng dùng cánh Phượng hoàng lửa của mình xé tan Mai rùa bạc của vị sư, mở lối cho cả hai nhảy vào bên trong chùa, hất mạnh tượng Phật sang một bên đè lên giá nến. Lửa bắt đầu bốc lên, nhưng họ không quan tâm, nhanh chóng phá khóa cửa bên dưới mật thất.
“Các vị quá đáng rồi đấy!” Vị sư trụ trì lúc này đứng lên, vẻ cuồng nộ hiện rõ lên mặt.
Còn định giả vờ tín Phật đến bao giờ? Bản thân là sát thủ thì sẽ luôn khát máu thôi, tụng kinh nhiều quá quên mất mình là ai sao? Không lẽ như cô đánh đàn uống rượu tiếp khách nhiều quá cũng sẽ nghĩ mình thực sự là kỹ nữ chắc?
Bọn họ là sát thủ, ham muốn chiến đấu mãnh liệt để có thể kết thúc mọi việc nhanh chóng thế này mới chính là họ! Ở đó mà ra vẻ!
“Ngươi tự bảo vệ bản thân, lấy tài liệu.” Thanh Hằng nói “Ta đấu với hắn.”
Ám vệ kia bắt đầu chặt khóa cửa hầm, nhưng khóa bằng sắt dày không dễ chặt vỡ. Phía đằng trước là Thanh Hằng cùng sư trụ trì đang đánh nhau. Nếu Thanh Hằng tung lông vũ phượng hoàng vàng rực lửa đánh về phía ông ta, thì ông ta giơ mai rùa ra đỡ. Nhưng bản thân sư trụ trì võ công cũng cao cường, chỉ dùng quyền tay cũng đánh lùi Thanh Hằng ba bước. Nếu không có cốt khí thì cô đã thua sớm rồi.
Có lẽ phải dồn sức về một chiêu thôi - Thanh Hằng tính toán rồi thu cánh phượng hoàng lại, đánh ra một đòn lửa thật lớn về phía ông ta. Một bên phun lửa, một bên giơ giáp, cả hai không bên nào chịu thua. Trước kia Ngọc Hân tập với cô cũng chỉ ra điều này: Nếu gặp người có cốt khí bảo vệ mạnh, thì dù Thanh Hằng có đánh thế nào cũng không phá vỡ được phòng thủ của họ. Trừ khi làm họ mất tập trung.
Cô quay người lại, lấy nguyên đám lửa đó đánh thẳng về phía cửa hầm. Ám vệ kia thấy thế thì nhảy sang một bên tránh. Cửa hầm mở mãi không xong, giờ bị một đòn lửa là vỡ nát.
“Lấy tài liệu đi.” Thanh Hằng nói
Vị sư trụ trì hốt hoảng muốn lấy lại đồ, nhưng Thanh Hằng ngăn chặn ông ta lại. Quả nhiên sự tập trung của ông ta không còn mạnh như trước. Đám nhà sư ở bên ngoài và sát thủ cũng cùng chết với nhau, chỉ còn 3 người họ ở trong chùa.
“Cô nương, lấy xong rồi!”
Cậu sát thủ kia buộc chặt túi sổ sách rồi buộc lên lưng
“Chạy trước đi.” Thanh Hằng nói với cậu ta
Hai người còn đang đánh nhau thì phía cổng chùa bỗng mở toang, quân lính chạy ùa vào:
“Hoàng thượng đến! Nghịch tặc mau giơ tay đầu hàng.”
Cả Thanh Hằng và sư trụ trì đều bất ngờ: Hoàng thượng sao lại dẫn quân lên núi này? Còn có Ngọc Hùng đứng sau ông ta nữa? Không phải họ đang ở trong cung yến tiệc với quan lại sao? Nhìn thấy vẻ mặt của Ngọc Hùng đã lường trước tất cả, Thanh Hằng biết mình bị lừa rồi!
Sư trụ trì thấy đông người thì cũng gấp rút tung hết cốt khí của mình ra để tấn công, sự phát nổ này giống như Ngọc Hân trong lúc thập tử nhất sinh từng làm, nhưng Thanh Hằng chưa từng chứng kiến. Cô từng luyện tập cùng Lê Thắng, thấy anh tung cốt khí bảo vệ ra để tấn công một cách có chủ ý chứ không phải vỡ nát thế này.
“Bảo vệ hoàng thượng” Ám vệ của Hoàng thượng tung cốt khí bảo vệ ông ta và Ngọc Hùng. Đội quân lính cũng lùi lại giơ khiên để che chắn đống mảnh vỡ. Thanh Hằng tung cốt khí Phượng hoàng đốt cháy hết mảnh vỡ mai rùa, sau đó nhân cơ hội duy nhất mà ông ta không có bảo vệ thì xông lên đâm kiếm kết liễu.
Giờ thì chỉ còn nước đuổi theo ám vệ kia và cướp sổ sách thôi… Nhưng Thanh Hằng vừa quay lại thì thấy ám vệ kia đã bị thương nặng ở trong góc nhà, trên ngực cậu ấy là mảnh vỡ hình mai rùa trong suốt, sắc mảnh ghim sâu. Cô tung thêm một đợt lông vũ phượng hoàng về phía Hoàng thượng rồi đỡ ám vệ kia chạy trốn. Ai mà biết Ngọc Hùng có giết người diệt khẩu không cơ chứ?
“Ta đã bảo ngươi chạy đi trước mà?” Thanh Hằng rút mảnh vỡ ra rồi bịt vết thương lại, đỡ cậu ấy ra ngoài.
“Thái tử nói nhất định phải bảo vệ cô…” Cậu ta thở không ra hơi “Ta mà chạy thì ai che chắn mảnh vỡ cho cô chứ.”
“Vậy sao ngươi không tự bảo vệ mình đi hả?” Thanh Hằng vừa áy náy vừa sốt ruột tìm xem có ám vệ nào của phe mình đang ở gần đây không để cầu cứu. Nhưng lối đi phía sau chùa dẫn xuống dưới chân núi tối om, không có một ai cả.
“Mau tìm kẻ có cốt khí Phượng hoàng đó cho ta!” Hoàng thượng ra lệnh, đội quân bắt đầu xông lên đuổi theo họ.
Thanh Hằng đành lôi theo ám vệ kia đi vào một đường mòn nhỏ rồi tìm chỗ xuống núi. Nhưng vết thương của cậu ta không tiện di chuyển, Thanh Hằng đành dừng lại rồi nghĩ cách: Hay là cứ lấy túi tài liệu đi và để cậu ta lại nhỉ? Thôi cứ đưa người đi đã! Cùng là phận sát thủ như nhau mà… Cô cố lôi cậu ta đứng lên thì có giọng nói trong bóng tối vang lên:
“Thanh Hằng?”
Cô ngẩng lên: là người phe mình chuẩn bị tới hỗ trợ.
“Cô bị thương à?” Người mặc đồ đen ở đằng xa đi đến định giúp đỡ, nhưng cậu ta đứng khựng lại khi cách họ khoảng 5 6 bước chân. Thanh Hằng quay lại nhìn theo tầm mắt của cậu ta: là Ngọc Hùng.
“Đưa tài liệu cho ta đi” Ngọc Hùng giơ tay ra với cô.
Tài liệu trên người ám vệ đã bị cô lôi xuống từ nãy, Thanh Hằng nhìn túi giấy trong tay, rồi nhìn về người phe mình.
“Chúng ta thoát khỏi đây được.” Anh ta nói.
“Ta đã báo tội trạng của Tể tướng với phụ hoàng. Người cũng đã tận mắt chứng kiến ám vệ có cốt khí của ông ta, giờ chỉ thiếu tập tài liệu này.”
“Đừng tin hắn.” Ám vệ phe mình nói “Ngươi còn phân vân cái gì? Mau về đây.”
“Hãy tin ta.” Ngọc Hùng nói với cô, tay hắn vẫn đang giơ lên chờ đợi.
Ở phía sau là đường chính xuống núi đã sáng đuốc lửa tìm người. Còn chần chừ nữa thì họ sẽ tìm đến đây mất.
Thanh Hằng đặt lại túi tài liệu lên người ám vệ kia rồi bảo Ngọc Hùng:
“Cứu hắn đi.”
Sau đó cô bỏ về cùng đồng đội phe mình, xác định lần này sẽ bị phạt nặng.
Dung mama tức giận dùng roi đánh phạt cô rồi nhốt nhịn ăn ở tổ chức, còn không thèm đưa cô về kỹ viện. Thanh Hằng quỳ gối đau nhức mà nghĩ: Nước đi này có sai không? Chỉ vì một phút cảm tính mà cô đã phản bội Lê Thắng cùng tổ chức, chọn lựa Ngọc Hùng. Nhỡ như việc này làm kế hoạch của họ sụp đổ thì sao?
Nhưng trước mắt nếu có thể hạ được Tể tướng, việc còn lại là loại bỏ Tư đồ cùng Hoàng hậu, Thái tử sẽ dễ hơn nhiều. Nếu hành động lần này của cô khiến Ngọc Hùng tin tưởng và cho rằng hắn đang nắm cô trong tay, sau này cô sẽ dễ dàng lấy thông tin ở chỗ hắn hơn.
“Nhưng làm sao ta biết được lần sau ngươi có chọn hắn nữa không?” Dung mama tức giận đánh cô “Chỉ vì một tên ám vệ cứu mạng ngươi, ngươi lại phản bội tổ chức. Ngọc Hùng bảo người khác cứu ngươi, nhưng hắn bỏ mạng ra cứu ngươi chắc? Dùng một tay chân để bảo vệ ngươi, sau này hắn cũng có thể dùng mạng ngươi để bảo vệ người khác.”
“Sao mày ngu thế hả con? Sống ở kỹ viện còn bị trai nó lừa, nó dắt mũi!”
Bị đánh thì không đau nhưng nghe chửi thì cay thế nhỉ! Thanh Hằng vừa tức vừa thẹn nhưng chẳng làm gì được, chỉ im lặng quỳ ở giữa sân. Đợi sau khi Dung mama bỏ đi thì mọi người mới đi ra cho cô uống nước và đắp thuốc lên vết thương cho Thanh Hằng.
“Em dại quá, bậc đế vương người ta thật lòng với ai được.” Có một chị gái ân cần đắp thuốc cho cô thì nói năng còn dễ nghe.
“Đến cả tiểu thư hoàng hậu nó cũng chẳng thật lòng đâu nữa là em!” anh giai mồm thối đứng ở đằng xa chống nạnh nói.
Cho tới tận sáng hôm sau Dung mama mới tha cho cô về phòng dưỡng thương, bà ở bên cạnh vẫn chưa hết tức giận nhưng vẫn lau rửa vết thương cho cô.
“Sau này không được phản bội tổ chức nữa có biết chưa?” Cuối cùng bà cũng thở ra một câu.
“Thật ra…” Thanh Hằng nhìn bà “Con chỉ muốn thử xem: Nếu là Ngọc Hùng thì Tể tướng có bị trị tội không? Tư Đồ quan, Công bộ đều được giữ chức quan và bị xử nguội. Còn Tư khấu quan bị cách chức chứ không bị tịch thu gia sản gì. Chúng ta làm nhiều như vậy mà không hạ được họ.”
“Nên con muốn thử xem: Ngọc Hùng ra tay thì có hiệu quả hơn không?”