Chương 30: Vị trí Thái tử

Thanh Hằng không ngờ đến Ngọc Hùng lại nói sẽ giúp mình trả thù Tư Đồ quan. Cô đi ra ngoài gặp hắn, Ngọc Hùng sau khi dưỡng thương thì trông không có vẻ tiều tụy gì cả. Đúng là được hoàng cung chăm sóc tốt.Hoàng hậu.

“Ta chưa từng nói muốn trả thù.” Thanh Hằng nói với hắn.

“Ta biết, nhưng nếu có cơ hội thì nàng có làm không?”

“Đó là ông ngoại của người mà? Thái tử?”

Ngọc Hùng không đáp lại tiếng gọi mỉa mai đó, lần đầu tiên hắn chủ động rót trà cho cô.

“Trừ thân phận của ta ra, mọi việc ta nói với nàng đều là sự thật.” Hắn đặt cốc trà về phía cô “Ta cũng chỉ là đứa trẻ kẹt giữa sự tranh chấp của cha mẹ.”

Thanh Hằng nhìn thẳng vào mắt hắn, nhưng không có vẻ hắn đang diễn.

“Nhưng hôm nay ta đã không còn là đứa trẻ nữa. Ta đã đưa ra lựa chọn rồi, và ta cần nàng giúp.”

Hắn quay ra phía cửa sổ đang đóng, Thanh Hằng hiểu ý thì nói:

“Để bọn ta nói chuyện riêng.”

Lần nào Ngọc Hùng nói chuyện với cô cũng sẽ có người nghe lén, do đó hắn chỉ có thể kể cho cô những chuyện mà có để lộ ra ngoài cũng không sao. Giờ hắn định tiết lộ chuyện bí mật gì chứ?

“Lựa chọn mà người nói là gì?” Thanh Hằng hỏi.

“Ta đã lựa chọn sẽ làm vua, trở thành con trai ngoan của phụ hoàng.”

Cũng có nghĩa là hắn không muốn phụ thuộc vào Hoàng hậu và Tư đồ nữa.

Hoàng Thượng gọi Ngọc Hùng tới để nói chuyện Tể tướng ám sát cậu, cũng nói nguyên nhân ông ta làm vậy là vì lo sợ Tư Đồ quan sẽ càng lúc càng lấn tới lật đổ ông ta. Vậy thì nhân việc này cũng phải nói luôn Tư Đồ quan và Hoàng Hậu đã làm gì khiến Tể tướng và cả Hoàng thượng đều không yên tâm như vậy.

“Con có biết bệnh của Quý phi lần này rất giống với bệnh trước kia của Lưu Quý phi 10 năm trước không?”

Lưu Quý phi - mẹ của Minh Quang, không lẽ ý của Hoàng thượng là…

“Việc này Phụ hoàng đã cho người điều tra chưa ạ?” Ngọc Hùng cẩn thận hỏi.

“Hoặc là do mẫu thân của con làm, hoặc là có kẻ cố tình đổ tội cho nàng ấy. Nhưng trong hậu cung bây giờ, Hiền tần khi đó vẫn còn ốm nặng, Quý phi bị cấm túc vì nghi ngờ dính líu tới vụ sảy thai của Hiền tần. Thật khó có thể nghĩ ra là ai dám đụng tay vào hạ độc Quý phi.”

“Vậy vụ việc của Lưu Quý phi trước kia… không phải là bị ốm sao ạ?”

“Sức khỏe của Lưu Quý phi rất tốt. Trước khi nhập cung, nàng ấy được Tư mã quan coi như con trai mà dạy cưỡi ngựa luyện võ cho. Có thể nói là cô nương văn võ song toàn. Ngay cả khi sinh Minh Quang xong sức khỏe cũng chưa từng xuống dốc. Đùng một cái, giống như Vũ Quý phi, một ngày cuối hạ lại bị viêm phổi, sau đó qua đời.”

“Khi đó Phụ hoàng không tra ra được gì sao?”

“Có tra ra được chút chuyện, nhưng bằng chứng không rõ ràng, thế nên ta mới im lặng cho qua. Có lẽ con còn nhỏ nên không nhớ. Nhưng từ sau chuyện đó, ta với mẹ con không còn mặn nồng như trước.”

Bởi vì biết mà không thể làm gì, vừa bất lực lại chán ghét. Chỉ có thể bằng mặt mà không bằng lòng ở bên cạnh nhau củng cố địa vị thôi.

“Hiện tại người nói với con chuyện này…” Không phải là muốn Ngọc Hùng vạch trần chính mẹ mình chứ?

“Ta làm vua, có nhiều chuyện không thể quyết định theo ý mình. Đều là vì đại cục mà hành động. Nhưng con có biết sự bất lực khi làm vua không? Là có những kẻ quần thần bên dưới lại có thể gây sức ép ngược lên con.”

Ngọc Hung im lặng lắng nghe, Hoàng thượng đánh giá đứa con trai trước mắt:

“Giữa con và Minh Quang, ta đã đắn đo nên để lại ngôi vị cho ai.”

“Xét về năng lực, cả 2 đứa là ngang nhau. Nhưng về hậu thuẫn, Minh Quang có nhà ngoại chống lưng, Tư Mã quan nắm binh quyền, lại không lấn áp triều chính. Còn nhà ngoại của con…”

“Ta chỉ cần con không động đến anh em của mình. Ngôi vị Thái tử sẽ luôn là của con. Còn bài kiểm tra dành riêng cho con: đó là hãy biến triều chính này của của mình, chứ không phải của người khác!”

Muốn làm vua, vậy trước tiên phải tự tay loại bỏ ngoại thích.

“Nhưng ngài có nghĩ đến: một đứa con có thể chống lại mẹ mình, lật đổ ông ngoại, sau này Hoàng thượng cũng sẽ không tin tưởng ngài?” Thanh Hằng lắng nghe câu chuyện của hắn rồi đánh giá.

“Ngài tin tưởng Hoàng thượng sẽ giữ ngôi vị Thái tử cho ngài sau mọi chuyện sao?”

“Ta đã từng nói vớ nàng, ta không mong muốn trở thành vua nhiều như vậy. Cái ta muốn là gia đình êm ấm. Nhưng số trời khiến ta phải chọn giữa cha và mẹ.”

“Vậy ngài chọn theo cha sao?”

Ngọc Hùng vốn dĩ đã chọn bảo vệ mẹ và ông ngoại. Sau khi rời khỏi chỗ phụ hoàng, cậu tới thăm mẫu hậu. Nhưng thay vì hỏi Hoàng thượng đã nói gì với cậu, bà lại sốt ruột nói:

“Ta mà biết Hoàng thượng gọi con tới, đã dặn dò con nói đỡ cho ông ngoại, để ông nhanh chóng được phục chức.”

Tư đồ quan cáo bệnh nghỉ dưỡng cũng gần một năm rồi, trong triều đều biết ông bị phạt. Họ đang chờ xem liệu ông có quay trở lại không hay sẽ cáo lão về quê luôn.

“Mẹ nghĩ… hay là nói ông nên từ chức rồi nghỉ ngơi đi? Tranh đấu như vậy không mệt sao?”

“Nghỉ hưu thì cũng phải nghỉ hưu, nhưng chờ sau khi cậu con có chức quan ổn định đã.” Hoàng hậu lắc đầu “Cái thằng nhóc Lưu Vĩ đó, hơn con 3 tuổi mà tính tình còn trẻ con hơn cả con. Làm ta thấy lo lắng cho gia tộc mình quá đi mất.”

Giây phút đó Ngọc Hùng nhận ra: trong mắt mẹ hắn, hắn không phải người trong gia tộc. Chỉ là một công cụ dùng để lấy tình thương của phụ hoàng thôi.

“Nhưng cậu Lưu Vĩ vừa ham chơi, lại không có chí làm quan. Cậu ấy cũng nói thà để cậu ấy học cách kinh doanh còn hơn…”

“Không được, cái thằng ngốc đó thì tính được gì chứ.” Hoàng hậu phẩy tay “Nhất định nó phải làm quan. Dù không giỏi cũng phải đi thi, thi không đỗ cũng có thế mua chức quan nhỏ ở huyện. Sau đó dần dần đưa nó về kinh thành.”

“Thế nên ta mới bảo con phải giúp ông ngoại quay lại triều nhanh chóng. Như thế mới làm bệ đỡ cho cậu con kịp thời được.”

Ngọc Hùng gật đầu đồng ý với mẹ mình, nhưng hắn đã đưa ra lựa chọn cho bản thân rồi.

“Vậy việc mà ngài cần ta giúp đỡ là gì?”

“Ta biết nàng không chỉ là một kỹ nữ tầm thường. Về việc chúng ta luôn bị theo dõi khi nói chuyện, cho đến việc nàng có cốt khí.”

“Có phải việc ta thích nàng là việc được tính toán trước không?”

Thanh Hằng bật cười nhìn hắn:

“Ngài thích ta sao?”

Ngọc Hùng cũng không phải đồ ngu, hắn để mắt đến Thanh Hằng - một kỹ nữ chơi đàn ở phía sau rèm là vì cô được Minh Quang yêu thích. Nhưng từ đó tới nay hắn chưa từng gặp Minh Quang quay lại chỗ này. Thậm chí Lê Thắng cũng chỉ đến đây có một hai lần rồi không quay trở lại nữa. Trong khi bọn họ vẫn ở kinh thành, vẫn “nhàn rỗi” án binh bất động. Vậy có phải vì Thanh Hằng hoặc kỹ viện này đã báo thông tin của hắn cho Minh Quang không?

Nếu có thể lợi dụng ngược người của Minh Quang làm việc cho mình thì đúng là quá tiện. Nhất là sau khi biết Thanh Hằng có cốt khí phượng hoàng, Minh Quang càng tin cô ấy có tổ chức sau lưng. Chỉ không biết tổ chức của cô là tổ chức sát thủ riêng biệt hay là người của Minh Quang.

Hắn chỉ có thể đánh cược thôi.

“Ta đã quyết định chọn theo Hoàng thượng” Ngọc Hùng không trả lời câu hỏi của cô “Thế nên việc ta cần làm bây giờ là loại bỏ Tể tướng trước, sau đó là Tư đồ.”

“Ta cần nàng giúp đỡ vào phủ Tể tướng để lấy giấy tờ.”

Cỡ như Tể tướng chắc chắn sẽ có ám vệ có cốt khí. Thế nên để đột nhập vào phủ của hắn lấy trộm đồ thì không hề dễ dàng, có thể nói là đi vào cửa tử.

“Người của ta cũng có cốt khí, có thể bảo vệ nàng.”

“Là cốt khí bảo vệ sao?”

Ngọc Hùng gật đầu, thực sự bản thân hắn không thể kiếm được thị vệ có cốt khí tấn công. Một phần là rất hiếm, một phần là nếu đưa vào cung thì dễ bị phát hiện. So với số tiền mà Tư đồ quan hay hoàng cung trả ra để mua người có cốt khí thì các tổ chức sát thủ còn trả nhiều hơn. Sau đó dùng bọn họ đào tạo rồi kiếm lại bộn tiền. Ngọc Hùng kiếm được thị vệ có cốt khí bảo vệ cũng là khó khăn lắm mới tìm được.

“Nhưng dù vậy, giữa kinh thành, sao chúng ta có thể tấn công phủ Tể tướng được chứ?”

“Hắn để vàng bạc và sổ sách ở nơi khác. Hắn không dám để trong phủ đâu.”

“Nơi nào vậy?” Thanh Hằng hỏi, thông tin về Tể tướng phía bên bọn họ chưa điều tra được nhiều.

“Nàng đồng ý tham gia sao?”

Thanh Hằng đương nhiên muốn tham gia vào kế hoạch của hắn, sau đó cô sẽ lấy trộm tài liệu đưa cho Minh Quang. Nhưng phải giả vờ thêm để lấy lòng tin của hắn đã.

“Làm sao ta biết được ngài sẽ loại bỏ Tư Đồ quan? Nhỡ đâu ngài lợi dụng ta để hạ Tể tướng rồi giúp đỡ ông ngoại ngài thì sao?”

“Nếu vậy…” Ngọc Hùng nhìn cô “Giúp ta một lần, ta chuộc nàng ra khỏi đây, được không?”

Bởi vì cô vẫn luôn nói muốn ra khỏi kỹ viện mà? Hắn giúp cô trả khoản tiền lớn rồi cho cô tự do, để xem lựa chọn của cô là gì?

“Nàng cứ suy nghĩ đi,” Ngọc Hùng đứng dậy “Nếu đồng ý với đề nghị của ta, tối nay hãy ra cổng thành phía Đông, mang theo nhẫn ngọc của ta, sẽ có người chờ nàng.”

“Người không đi cùng sao?”

“Ta cùng phụ hoàng đón tiếp triều thần trong cung, không thể vắng mặt.”

Như vậy… Thanh Hằng lên kế hoạch sẵn trong đầu: cô và ám vệ của Ngọc Hùng sẽ phối hợp đi cướp giấy tờ của Tể tướng. Sau khi cướp xong, cô sẽ báo với người bên mình mai phục sẵn, giết hết ám vệ của Ngọc Hùng rồi mang tài liệu về. Đúng là một mũi tên trúng hai đích!

“Nếu cô ta là người của Minh Quang, chúng ta dẫn cô ta theo sẽ rất mạo hiểm.”

Thị vệ của Ngọc Hùng nói với hắn, cậu ta không tin người có cốt khí Phượng hoàng ở kỹ viện lộ liễu như vậy mà không bị bán cho nơi khác nhiều tiền hơn. Trừ khi cô ta đã thuộc tổ chức nào rồi.

“Thế nên ta mới bảo ngươi chuẩn bị các tử sĩ cho hành động tối nay.” Ngọc Hùng mặt không biến sắc nói “Rất có thể sau khi lấy được giấy tờ, người của ta sẽ bị cướp ngược lại!”