Chương 125: Cường địch

Đông châu và Tiểu Đông châu vốn là một mảnh hài hòa, môn phái, tán nhân đều có quan hệ tương đối tốt, thời gian qua kha khá thoải mái. Bốn năm trước, Lâm Phiền từ Lôi Sơn trở về thì giao Oan Hồn Phiên cho Thiên Âm tự, hỏi thăm:

- Tà Hoàng tái nhậm chức, thái độ của phật môn ra sao?

Trụ trì trả lời:

- Quỷ môn gây họa thế gian, Thiên Âm tự tất nhiên hàng yêu trừ mà. Tà Hoàng chính là việc của đạo gia, phật môn… can thiệp không tốt.

Cái này không phải chỉ có trụ trì mà cũng là thái độ của Thắng Âm tự. Trong đó có một khớp xương, Thắng Âm tự cũng là mục tiêu Du Phong Lang muốn tiêu diệt, cũng là một trong những mục đích mà Du Phong Lang giao dịch cùng Tà Hoàng. Phật môn trước tiên sẽ không đối địch với tà phái, nhưng nếu Tà Hoàng muốn tấn công Thắng Âm tự, vậy thì tất nhiên sẽ trở thành công địch của phật môn. Vô luận là đại thừa hay tiểu thừa, đều là phật môn. Hiện tại rất nhiều đệ tử phật môn mười hai châu có cùng một thái độ. Đây là một cái nan đề ném cho Tà Hoàng, không công Thắng Âm tự thì trái với hứa hẹn giữa Du Phong Lang và Tà Hoàng, nếu muốn tấn công thì không chỉ phải đối mặt với chính ma liên minh mà còn phải đối mặt với phật môn. Lực lượng phật môn tuy nhỏ yếu hơn so với chính ma nhưng cũng là một cỗ lực lượng tuyệt đối không thể bỏ qua. Như trụ trì nói, Tà Hoàng không tấn công Thắng Âm tự vậy phật gia không có lý do gì can thiệp phân tranh của đạo gia. Dù sao thì nói đạo nghĩa thì chính, tà, ma đều là đạo nghĩa.

Lâm Phiền lấy tâm tiểu nhân suy nghĩ đến Tà Hoàng, mà kẻ này thật sự cũng không vô sỉ cho lắm. Nếu như hắn là Tà Hoàng thì trước tiên sẽ không công Thắng Âm tự, điều cần trước phải là công đánh chính đạo một trận xem có thể chiếm được bao nhiêu địa bàn. Rồi sau đó điên cuồng thu môn đồ, từ từ lại tấn công tiếp. Đợi chính đạo bị tổn hao kha khá thì lại hướng Thắng Âm tự khai đao, hướng phật môn tuyên chiến.

Tiến vào Cửu Lang sơn mạch, ba người lại đàm luận về chủ đề Tà Hoàng, Lâm Phiền thất thanh:

- Tà Hoàng là nữ? Oánh Oánh vậy mà không nói ta biết đấy.

Đây là hắn thán phục. Bạch Mục nói:

- Tin tức này Oánh Oánh thực sự là không biết, chính đạo không muốn tin tức về Tà Hoàng lan xa hơn nữa. Thứ nhất có thể khiến cho lòng người bàng hoàng, thứ hai cũng hy vọng thời điểm Tà Hoàng quy vị không thuận lợi. Nghe nói năm Tà Hoàng mười ba, mười bốn tuổi tóc xõa vai, thân phát dục. Lại nghe nói Tà Hoàng vốn là nữ nhân, nàng chính là con gái của chưởng môn Vạn Tà môn. Chưởng môn Vạn Tà môn trọng nam khinh nữ, thấy là nữ tử có chút thất vọng, hắn đem nàng đến Hải châu Vô Sắc am, cũng là nơi ở của tỷ tỷ nàng. Không ngờ nàng lại kế thừa huyết thống của cha, sau năm mười tám tuổi thì mất tích. Ba mươi năm sau giết cha, giết nghĩa huynh, dùng thân phận con của chưởng môn nhất thống Vạn Tà môn. Lúc ấy nhiều người Vạn Tà môn hoài nghi thân phận của nàng, bất quá tổng hộ pháp Vạn Tà môn chức cao vọng trọng lại ủng hộ, thêm cung phụng Vạn Tà môn cho rằng tướng mạo nàng cùng chưởng môn có đến bảy phần tương tự, cho nên liền danh chính ngôn thuận trở thành chưởng môn Vạn Tà môn.

- Bây giờ xem ra nàng là nữ giả nam trang, chắc hẳn có tâm pháp nào đó… Bất quá tổng hộ pháp chắc chắc phải biết. Nghe nói Tà Hoàng vốn định qua tiểu thừa chi kiếp sẽ làm lộ chân thân. Lại không ngờ có kẽ hãm hại, mất đi thiên hồn, phách và thân thể.

Lâm Phiền kinh nghi:

- Bạch Mục ngươi nghe nhiều vậy à, hơn nữa còn kỹ càng vậy?

Bạch Mục gật đầu:

- Những thứ này là lúc Tà Hoàng lấy đi Vô Cực Xích đã nói với Tuyệt Sắc. Theo cá nhân Tuyệt Sắc nhìn nhận thì Tà Hoàng phi thường khí phách, khinh thường lừa gạc, những gì hắn nói có mười phần chân thực.

Lâm Phiền cảm thấy hứng thú:

- Không biết tên gian nhân này là ai, có thể hãm hại Tà Hoàng?

Nhìn đi, cần phải có trí tuệ và cả lực lượng đấy. Cổ Nham bay phía trước nói một câu:

- Lâm Phiền sư đệ, ngươi tiền đồ rộng lớn thì cần gì phải đi học lừa gạt, hãm hại?

- Ừ.

Lâm Phiền thuận miệng trả lời, cái này thì không cần phải tranh luận. Vấn đề này lúc lựa chọn ở Ẩn Tiên tông thì hắn đã cùng với Vân Thanh thượng nhân tranh luận qua rồi. Lâm Phiền nhìn ra ba mươi sáu kế binh pháp đều là lừa gạt hãm hại đấy. Hai đội quân gặp nhau cần gì phải sống chết cùng một chỗ chớ? Không thể làm loại sự tình này thì ta dùng kỳ binh lén đánh doanh trại của ngươi, ngươi xua quân hồi binh thì ta lại nhân cơ hội đánh lén. Mà lúc này ngươi có thể nhìn được kế sách, một mặt thì chi viện binh, mặt còn lại thì bố trí thập diện mai phục, vậy ta liền thảm rồi. Ta nếu như có thể nhìn được ngươi nhìn được ta, vậy ta có thể hóa kỳ binh thành chính binh, chính binh hóa nghi binh, vậy thật sự thì ổ chó của ngươi liền bị dỡ.

Cổ Nham theo đuổi chính là thực lực cường đại, khi ngươi cường đại rồi thì bất luận âm mưu quỷ kế gì đều chỉ ném ra chuồng gà. Lâm Phiền lại cho rằng muốn chiến thắng đối thủ thì thực lực cũng trọng yếu đấy, nhưng kế sách cũng không thể thiếu được. Dù cho có thể đánh thắng đối thù thì dùng kế sách cũng có thể giảm đi vài phần mệt mỏi. Vậy thì Cổ Nham sai hay sao, thực ra thì Cổ Nham không sai, bởi vì tính cách này của hắn ngược lại tạo cho hắn một ý chí kiến cường, ương ngạnh, khi tu luyện có thể đạt được nhiều lợi ích hơn. Lâm Phiền còn có tâm đầu cơ trục lợi nên không có cách nào vận dụng được khả năng như Cổ Nham.

Muốn thuyết phục thì không nên chọn hai loại người, một loại là Cổ Nham chết cũng không nói lý, loại thứ hai chính là Lâm Phiền, kẻ luôn có chủ ý tự nhiên.

- Dừng!

Bạch Mục đột nhiên gọi dừng.

Cổ Nham dừng lại, quay đầu liếc mắt.

Bạch Mục vẫy tay một cái, chính cây Huyền Hoàng Hàn Băng kỳ bay ra, dừng lại trên không trung đón gió mà giương lên. Mặt dù gió từ hướng tây quét tới nhưng mà lá cờ lại phiêu phiêu về phía tây. Bạch Mục thu cờ nói:

- Phía trước có người bố trí trận thế.

Lâm Phiền hỏi:

- Là trận gì?

- Hỏi rất hay, ta không biết.

Bạch Mục cười trả lời, sau đó hắn lấy đồng tiền ra:

- Tính không ra được, bất quá thì trận này không phải chủ sát.

Lời này có hai ý nghĩa, một là trận này không dùng để giết người nhưng đả thương người thì hoàn toàn có thể. Một loại nữa là trận này thực ra không có nguy hiểm.

Bạch Mục nói:

- Nhìn cái đồng tiền này, có chút giống như người đã từng tới Cửu Lang Sơn Mạch chờ chúng ta.

Cổ Nham nói:

- Chúng ta cùng hắn có chút liên hệ, đi thôi.

- Khoan khoan, cần gì phải chui vô trận của người ta vậy chớ.

Lâm Phiền vận khởi chân khí hô lên:

- Bằng hữu, trận của ngươi đã bị chúng ta khám phá, cho ngươi thời gian một chén trà , nếu như ngươi không xuất hiện vậy chúng ta đi Thiên Âm tự ở mười ngày nửa tháng đấy.

Cổ Nham nhìn Lâm Phiền, Lâm Phiền nói:

- Đây là kế sách, hoặc là hắn chui vào trận của chúng ta, hoặc là chúng ta chui vô trận của hắn. Bạch Mục!

- Được! Ta tới.

Bạch Mục đem chín lá Huyền Hoàng Hàn Băng kỳ ném về bốn phương tám hướng, có cái phiêu phù trên không trung, có cái rơi xuống rừng cây.

Diệp Vô Song kéo ra Pháp quyển đề phòng, Lâm Phiền vội nói:

- Vô Song, không cần phải…

- …

Diệp Vô Song dùng ánh mắt đánh bại Lâm Phiền, Lâm Phiền chỉ có thể đem lời nhắn yếu ớt nuốt ngược trở về. Trên đường đi đã nói rất nhiều lần cái Phích Lịch Chấn Quang Quyết ghẻ kia rồi, nói đến mức Lâm Phiền cũng phải ngượng luôn ấy. Nhưng mà không có biện pháp, địch nhân vừa ra ngươi liền xuất thủ cái chiêu ghẻ kia, loại cảm giác không thể khống chế sinh mạng mình kia thực sự quá không ổn.

Lúc này, một nam tử thấp bé, đầu đội mũ mặc áo tới từ trong rừng cây chậm rãi bay lên, khi tiếp cận bên ngoài mười trượng thì cúi đầu. Bọn người Lâm Phiền không nhìn rõ bộ dạng của hắn, nam nhân áo tơi nói:

- Thiếu chưởng môn, chưởng môn ở đó muốn cùng ngươi trò chuyện một mình.

Huyết Ảnh giáo, thiếu chưởng môn? Đây tự nhiên chính là chỉ Cổ Nham, Cổ Nham nói:

- Ta không phải là thiếu chưởng môn của các ngươi.

Nam nhân áo tơi cười:

- Ngươi có phải hay không, ta có nhận hay không là hai chuyện khác nhau.

Bạch Mục nói:

-Các hạ có phải chính là đường chủ Trúc Kiếm đường Huyết Ảnh giáo Phương Văn Kiệt.

Nghe đồn đường chủ Trúc Kiếm đường tên hiệu là Ải Chân Hổ, thích nhất độc lai độc vãng. Phương Văn Kiệt năm nay bảy mươi có thừa, đã đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ. Tựa hồ Nguyên Anh kỳ cũng không là gì, thế nhưng mà hắn lại năm mươi tuổi đạt Nguyên Anh, hắn chắc chắn là một kẻ có tiềm chất, kẻ nào năm mươi tuổi không nhập Nguyên Anh thì cơ bản xác định dặm chân tại Kim Đan. Phát triển Nguyên Anh phải nói là một đường rất thong thả.

Trúc Cơ cơ bản không khác nhau nhiều, Kim Đan bắt đầu có phân biệt, mà Nguyên Anh là giai đoạn trọng yếu nhất của người tu tiên. Như Ẩn Tiên tông Vân Thanh môn, kém cỏi nhất cũng đã viên mãn Nguyên Anh, qua tiểu thừa thiên kiếp có hai người, tiến vào Tiểu Thừa chi cảnh có năm người. Ngoài ra còn có năm người viên mãn Nguyên Anh mà chưa bước vào Tiểu Thừa. Người tu chân mười hai châu một khi nhập Nguyên Anh đều có thể gọi là cao thủ.

Nguyên Anh lợi hại không? Trên lý luận mà nói thì rất lợi hại, cơ bản thì Kim Đan không có khả năng chống lại. Thế nhưng trên thực tế thì lại có chút khác biệt, điểm trọng yếu nhất chính là thời điểm tuyển chọn tính mệnh Kim Đan. Dùng thuyết tám mệnh hai tính của Vân Thanh môn mà nói thì kẻ nhập Nguyên Anh sau, tu vi của hắn có thể so với với bảy mệnh ba tính giai đoạn trước. Khuyết điểm cũng có chính là tám mệnh hai tính nhập Nguyên Anh, sau đó là một đường tu hành phi thường dài dòng buồn chán. Kẻ bảy mệnh ba tính người ta viên mãn Nguyên Anh từ đời tám hoánh thì tám mệnh hai tính vẫn dừng lại trong Nguyên Anh kỳ.

Mặt khác, cảnh giới và tu vi cũng có quan hệ trực tiếp nhưng cũng không hoàn toàn tuyệt đối. Đem Vụ Nhi lúc mới ra khỏi Mê Vụ Chiểu Trạch ra nói đi, lúc đó nàng đã là Kim Đan kỳ nhưng chỉ biết một cái Chưởng Tâm Lôi, một cái Ngự Phong thuật, Lâm Phiền đang trăm ngày Trúc Cơ cũng có thể khi dễ nàng. Bất quá cảnh giới cũng rất quan trọng, Nguyên Anh ngự kiếm, có thể đột phá cảnh giới, tự thân đột phá thì cấu tạo thân thể thay đổi.

Ai mạnh ai yếu bao hàm rất nhiều phương diện, trong đó có cảnh giới, đạo pháo, tương khắc, thực chiến, ngộ tính, chiến thuật, pháp bảo, phi kiếm… Còn có một vài nhân tố khác. Cũng không thể nói là Nguyên Anh có thể hoàn toàn nghiền áp Kim Đan, Nguyên Anh như là một đại lực sĩ, Kim Đan là tiểu lực sĩ, đối cứng thì đại lực sĩ nhất định thắng. Nhưng tiểu lực sĩ có một thanh đao hoặc là chơi chiêu âm hiểm, có khả năng kết quả sẽ không giống nhau nữa.

Vì cái gì nói Lâm Huyết Ca là đệ nhất cao thủ Vân Thanh môn? Hắn trước khi trở thành thanh tu giả chỉ mới viên mãn Nguyên Anh. Thế nhưng hắn có thể san bằng Tam Tà phái, thậm chí là tiến thẳng vào trung tâm hộ sơn pháp trận chém giết chưởng môn tà phái đã bước vào Tiểu Thừa chi cảnh, thậm chí đã có phân thân. Nguyên nhân rất nhiều, chủ yếu nhất hắn có thần lôi, còn có thần binh hộ thân.

Võ công cao tới đâu cũng không ngăn được dao bén. Ta có một thanh đao, cái này được gọi là tu vi, tu vi bao hàm cảnh giới, pháp bảo, đạo thuật tổng hợp lại. Vị đường chủ Trúc Kiếm đường Phương Văn Kiệt này có tu vi tương đối khá, hắn vốn là người Ma giáo, kinh nghiệm thực chiến không phải là nói chơi, lại có thể tự nghĩ ra Trúc Kiếm môn, ngộ tính rất cao.

Đối mặt với Bạch Mục hỏi thăm, Phương Văn Kiệt gật đầu, ôm quyền:

- Kính xin thiếu chưởng môn di giá.

Cổ Nham một ngụm đáp ứng, thế nhưng Lâm Phiền lại phản đối:

- Ta không cho rằng chưởng môn các ngươi ở đây.

- Vì sao nói thế?

Phương Văn Kiệt cười hỏi:

- Hiểu con không ai hơn cha hắn, nếu như chưởng môn các ngươi ở đây hắn sẽ hiện thân truyền âm. Cổ Nham sư huynh tất nhiên sẽ không phản đối gặp mặt hắn. Bất quá bây giời Huyết Ảnh giáo và Vạn Tà môn cùng chiếm cứ Ma sơn, giáo vụ bận rộn, còn phải bố trí hộ sơn pháp trận, ta không nghĩ rằng giáo chủ Huyết Ảnh giáo sẽ xem nhẹ tổng đàn của mình.

Lâm Phiền nói tiếp:

- Các ngươi có thể đã mai phục ở dưới, ngươi đem ba người chúng ta ngăn lại, người của ngươi hỗ trợ bắt giữ Cổ Nham sư huynh. Có đúng không?

- Ha ha.

Phương Văn Kiệt cười.

- Bạch Mục!

Lâm Phiền kêu lên. Tiểu sảo với lão tửà, lão tử gặp qua Tuyệt Sắc vô sỉ rồi, ngươi chẳng phải là muốn dùng tiếng cười hấp dẫn lực chú ý sau đó đánh lén chúng ta sao?

- Lên! Bát Trận đồ!

Bạch Mục quát, chín cây Huyền Hoàng Hàn Băng kỳ bay lên, Bạch Mục nhanh chóng bay lên không trung, tay cầm một cây cờ khởi động Bát Trận đồ. Lâm Phiền nói:

- Phương đường chủ, hiện tại không quá tốt đâu, chúng ta đang trong trận, chúng ta lại có bốn người.

Phương Văn Kiệt mỉm cười:

- Nguyên lai người chính đạo cũng hèn hạ như thế đấy.

- Đay là đang khen ta sao?

- Phải, nhưng ngươi nói hơi sớm rồi.

Phương Văn Kiệt dứt lời, một đáo huyết vân nở bung ra, bao trùm đại địa ba mẫu bao vây Bạch Mục, một cái âm thanh khàn khàn nói:

- Bát Trận đồ có thể ngăn cản Huyết Vân của ta sao?