Từ sau khi vào Hô duyên sơn trang, Tây Môn Suất thường xuyên đến Vân Thanh sơn. Tháng đầu tiên Lâm Phiền gửi thư không đúng giờ, hắn đã cùng với Bạch Mục ở Chính Nhất tông đợt suốt ba ngày, song phương có chút quen biết. Bất quá thì tiểu tặc Tây Môn Suất này có chút hơi quá… Bởi vì đột nhập vào Tử Trúc Lâm nên đã bị Diệp Vô Song dẫn người tới bắt, cho nên vừa trông thấy Diệp Vô Song ở phía xa thì hắn liền quay đầu rời đi.
Hơn bốn năm, một lần nữa bốn người lại xuất sơn, cũng là tòa đình bảy dặm năm xưa, thật sự có chút hoài niệm năm đó. Bốn năm tuy tướng máo không có biến hóa quá lớn, nhưng so với bốn năm trước thì kinh nghiệm, nhân sinh của bọn họ đã hoàn toàn khác biệt. Bốn người cùng nói chuyện phiếm, cảm thán rời đi…
Đối diện ngôi đình là một số lớn các phần mộ, phía trên chút nữa là một mảng rừng trúc, một người quen cũ của Lâm Phiền lặng lặng nhìn theo bốn người rời đi, phát ra thư truyền:
- Đã xuất phát.
Một đường hướng về phía tây, Cổ Nham đột nhiên dừng bước, ba người phía sau đình chỉ vui đùa dừng bên cạnh Cổ Nham:
- Sao vậy?
Cổ Nham vẫn đang còn đạp kiếm gỗ đào, nhìn xung quanh:
- Ta cảm thấy có người đang đi theo chúng ta.
Diệp Vô Song cười nói:
- Có khi nào lại là trưởng môn thử chúng ta nữa không?
Cổ Nham không có cảm giác đáp;
- Có thể là do ta nhạy cảm. Đi thôi.
Cổ Nham bay trước, Lâm Phiền và Bạch Mục đi cuối cùng. Lâm Phiền thì thầm hai câu với Bạch Mục, nhân lúc hai người bay phía dưới rừng cây, Bạch Mục đem một nhánh cây biến thành bộ dáng Lâm Phiền. Còn Lâm Phiền lọt vào rừng cây vẽ ra mấy đạo bùa bế khí rồi lẳng lặng chờ đợi. Ước chừng tàn một nén nhan, một dáng người mặc áo xanh lam thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng cây, di động rất nhanh tiến về phía trước, một đường truy theo hướng đi của nhóm người Cổ Nham.
- Tuyết Cơ!
Lâm Phiền kêu lên một tiếng.
Người kia đình chỉ di động, hai bên cách nhau hơn hai mươi trượng, giữa họ là một mảng cây. Tuyết Cơ chậm rãi di động liền nhìn thấy Lâm Phiền phía bên kia cánh rừng. Tuyết Cơ thoáng qua chút khẩn trương, cười mị nói:
- Ây da, hóa ra là tên du hồn này, lần trước đùa giỡn ta tại miếu thổ địa làm ta phải sững sờ, ta đã sớm muốn tìm ngươi tính sổ, thật sự không nghĩ tới ngươi lại tự dân đến tận cửa. Làm sao? Muốn bố trí một đống phù chú à?
Nói xong nàng liền nhìn quanh một chút. Lâm Phiền cười khổ:
- Tỷ tỷ, không cần thương thảo với ta à?
- Ta vốn không muốn giết ngươi, xem ra đã kinh động các ngươi nên phải tốc chiến tốc thắng.
Tuyết Cơ vung tay lên, mười tám thanh trúc kiếm linh động từ trong rừng phóng ra, hướng thẳng về phía Lâm Phiền.
Lâm Phiền trái tránh phải né, hơi có chút chật vật. Tuyết Cơ thăm dò mấy chiêu liền kinh ngạc:
- Không gặp sáu năm, rất có tiến bộ.
Chín kiếm một tổ, hóa ra điều khiển như thế…
Lâm Phiền ngộ ra hóa ra Trúc Kiếm đường không phải nhất tâm đa dụng điều kiển vài tổ trúc kiếm hay như Tuyết Cơ dùng bốn tổ trúc kiếm. Kỳ thật bọn họ chủ là nhất tâm lưỡng dụng mà thôi. Tổ 1 và tổ 2 cùng một chỗ, bọn họ chỉ là phân trình tự ra mà thôi, trước tiên đem trúc kiếm phân trình tự, rồi sau đó đem thành một tổ để chỉ huy. Thì ra là thế… nhìn thêm chút nữa nào…
Lâm Phiền súc thiên tiểu địa, nhân cơ hội này đánh ra thêm mấy tấm phù tấn công địch. Mấy lần Tuyết Cơ không tấn công được Lâm Phiền liền có chút mất kiên nhẫn, một trăm linh tám thanh đơn kiếm liền đuổi theo tấn công hắn.
Một trăm linh tám thanh trúc kiếm thành mười hai tổ, nhất tâm nhị dụng nhất định không được, vậy thì điều khiển thế nào? Lâm Phiền vừa trốn tránh lại vừa phân tâm quan sát Tuyết Cơ. Ấy thế mà vừa phân tâm đi một chút thì vài thanh trúc kiếm liền nổ mạnh bên người làm hắn nên thẳng lên cây cối phía sau. Lâm Phiền nghi hoặc, kỳ quái, rõ ràng là chín kiếm một tổ, vì sao lại có thể đơn bạo một kiếm vậy cà?
Đệt, không phải là một kiếm… Một trăm linh tám kiếm cũng không phải lúc nào cũng là chín kiếm một tổ, mà là tùy thời mà hợp thành tổ…
Sau khi bị nổ thêm mấy lần Lâm Phiền đoán chừng cũng đã hiểu rõ rồi, mười hai tổ kiếm, bốn tổ là chính kiếm, tám tổ còn lại phân biệt vận hành theo quỹ tích của bốn tổ chính. Trúc kiếm đường lợi hại ở chỗ có thể tùy thời phân ra chính kiếm, phụ kiếm. Ví dụ như đem một tổ 3 thanh, tạm thời thành tổ tạo thành một tổ trúc kiếm. Như vậy làm cho kẻ bị công kích không biết được thật giả bởi 108 thanh trúc kiếm từ bốn phương tám hướng công kích, thật ra là bên trong đều có quy luật cả.
Lâm Phiền liên tiếp trúng chiêu, hô to gọi nhỏ. Tuyết Cơ thấy vậy liền tăng thế công, lúc này chợt có âm thanh khúc khích không dứt bên tai. Tuyết Cơ nghi hoặc liền phát hiện đại trụ trước mặt xuất hiện hai mươi bảy lỗ trống, sau đó trên người mình lại nhiều thêm hai mươi bảy miệng máu. Quay đầu nhìn lại liền phát hiện ra một chùm kim châm tứ tán bao quanh mình, đám kim châm này không thèm đếm xỉa cây cối cản trở mà xếp thành trận.
Lâm Phiền dùng nước rửa đi khói đen vừa bị trúc kiếm tạc, nói:
- Tuyết Cơ, ngươi không gặp ta sáu năm, nể tình lúc trước ngươi không giết ta, ngươi đi đi.
- Hồ ngôn loạn ngữ.
Tuyết Cơ giận dữ, thân hóa thành một luồng sáng lăng không bay đi, nhưng nhanh thế nào cũng không qua nổi Tật Phong châm. Hai mươi bảy thanh Tật phong châm hợp thành một thể, hóa thành châm long tiến thối tấn công Tuyết Cơ không rời, cường ngạnh cắt luôn chân của nàng.
Tuyết Cơ hoảng sợ không hiểu nhìn chân mình, Lâm Phiền cũng đã đặt chân lên tới nóc rừng cây, một cây châm nhỏ trở về tay hắn. Lâm Phiền chắp tay:
- Đa tạ Tuyết Cơ… Ta muốn hỏi chút, làm sao mới có thể đem trúc kiếm hợp thành tổ?
Mặc dù biết khống chế một trăm linh tám thanh trúc kiếm như thế nào, nhưng mà Lâm Phiền tự nhận mình làm không được. Hắn cố định bao nhiêu tổ thì là bấy nhiêu, không thể thay đổi tức thời.
- Đi tìm chết!
Tuyết Cơ cắn răng, trăm lưỡi kiếm từ bốn phương tám hướng phóng thẳng tới Lâm Phiền. Không có rừng cây cản trở, chiêu này của Tuyết Cơ càng thêm ngoan độc.
Lâm Phiền súc thiên tiểu địa, trái phải vặn vẹo, tàn ảnh tứ phía, cộng thêm việc đã hiểu rõ quỹ tích vận hành của trúc kiếm bên hắn liền thoải mái tránh khỏi việc bị trúc kiếm chặn đường. Chiêu này của Lâm Phiền mệnh danh là Chính Nhất thiểm, gì? Chưa nghe chiêu này à? Chiêu này là của ông đây phát minh, ông đây đặt tên thì nàm thao?
Chiêu này chủ yếu dùng để mê hoặc địch nhân, làm cho địch nhân phân tâm không rõ ràng đâu mới là chính chủ, đáng tiếc rằng điều kiện học tập chiêu này rắc rối lắm, điều kiện tiên quyết là phải lĩnh hội được tâm phù.
Cho đến lúc này, nội tâm Tuyết Cơ mới thừa nhận rằng đây không phải là thiếu niên mười sáu tuổi năm đó, không phải là thiếu niên mới chỉ trăm ngày trúc cơ kia. Nhưng đáng sợ là không chỉ có hắn, còn có một thiếu niên hắc y vô thanh vô tức xuất hiện phía sau lưng mình: Cổ Nham. Cổ Nham hỏi bên tai Tuyết Cơ:
- Vì sao theo dõi chúng ta?
Thiếu niên cao thủ! Tuyết Cơ cười khổ, quả nhiên tất cả môn phái đều coi trọng thiếu niên cao thủ đều có nguyên nhân của nó, phát triển nhanh quá rồi. Sáu năm trước, Tây Môn Suất lấy một địch bốn, thua chạy. Hiện tại chỉ sợ một địch hai cũng có khó khăn… Không, Tây Môn Suất cũng đang tiến bộ, chỉ có mình lại không có tiến bộ. Bởi vì tu hành tà thuật, cưỡng chế đề cao năng lực khống chế của mình, kết quả là sáu năm sau mình chỉ từ Kim Đan kỳ đến Kim Đan hậu kỳ. Hơn nữa giáo vụ bận rộn, mình vẫn cực hạn khống chế trúc kiếm như cũ.
- Giết ta đi.
Tuyết Cơ lạnh nhạt nói. Âm thanh Bạch Mục truyền đến:
- Cổ Nham sư huynh, Huyết Ảnh giáo Trúc Kiếm đường cũng coi như chính phái, dừng ở đây được rồi.
Cổ Nham từ bên cạnh Tuyết Cơ bay đến bên người Lâm Phiền nói:
- Chúng ta đi thôi.
- Ta còn có vấn đề.
Lâm Phiền biết là Tuyết Cơ sẽ không nói, rất bất đắc dĩ hắn cùng Cổ Nham rời đi. Tuyết Cơ không nói, chẵng lẽ giờ mình lại phải đi bắt vài tên nhát gan sợ chết hỏi xem làm sao khống chế trúc kiếm cà?
Cổ Nham bay bên cạnh nói:
- Nàng chỉ xem trọng trước mắt, tuy có thể khống chế một trăm linh tám thanh trúc kiếm nhưng lại là đường tắt, khiến cho cảnh giới khó có thể đề cao, tu vi từ đó mà dừng lại.
Bạch Mục theo bên cạnh, trả lời:
- Không thể trách nàng được, nghe nói Tuyết Cơ có Thiên tiên khiếm khuyết, tay trái không thể nào điều khiển tự nhiên được. Nếu như không đi đường tắt thì thật không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể khống chế được nhiều trúc kiếm như vậy. Lâm Phiền, bị tạc mấy lần đấy?
- Bảy lần.
Lâm Phiền có chút kỳ quái:
- Hình như so với trước thì đỡ hơn nhiều.
Bạch Mục cười:
- Là hộ thể chân khí của ngươi mạnh lên rồi.
Có người chuyên môn tu luyện hộ thể chân khí, ví dụ như Nam Cung Vô Hận, hộ thể chân khí thậm chí có thể biến ảo đả thương địch thủ. Có vài người tu luyện hộ thể chân khí đơn thuần là phòng ngự hộ thân, tránh cho thương tổn lớn bởi các loại pháp thuật. Có vài người có thể dùng hộ thể chân khí phối hợp với thần thức cảm ứng nhất cử nhất động trên chiến trường. Bất luận là loại nào đều cần phối hợp với đạo thuật tương ứng. Chân khí hộ thể của Lâm Phiền là loại hình phòng ngự, so với loại hộ thể chân khí thô thiển Vân Thanh Hỗn Nguyên thì loại chân khí hộ thể này phòng ngự lôi thuật rất tốt, thế nhưng lực phòng ngự binh khí, đạo thuật vẫn còn kém rất nhiều.
Đáng tiếc, vô luận là công hay thủ thì uy lực của hộ thể chân khí đều có hạn, thủ đoạn hộ thể chân khí chính thức lợi hại chính là bảo kiếm, pháp bảo các loại. Chỉ dựa vào hộ thể chân khí phòng ngự chỉ có thể là giảm bớt trình độ bị thương mà thôi.
Diệp Vô Song mặt đen sẫm:
- Vì cái gì không cho ta lên? Vì cái gì không cho ta giúp? Ta cam đoan không cần Phích Lịch Chấn Quang Quyết, ta cam đoan đấy.
À, là cam đoan đấy. Lâm Phiền lười biếng nói:
- Vô Song, còn rất nhiều cơ hội.
- Hừ!
Cổ Nham nhẹ nhíu mày, dẫn theo một phần sát khí.
Diệp Vô Song còn chưa hiểu nhìn về phía Bạch Mục, Bạch Mục giải thích:
- Tuyết Cơ tất nhiên có mưu đồ, coi như là sáu năm trước Tuyết Cơ cũng không có khả năng dùng lực lượng một mình nàng mà cản chúng ta.
Lâm Phiền nói:
- Đáng tiếc cho Trúc Kiếm đường, Huyết Ảnh giáo nổi danh nhất là Huyết Ảnh Đại Pháp, mà Trúc Kiếm đường lại không tu luyện môn pháp thuật này.
Bạch Mục lắc đầu:
- Là do không được đầy đủ đấy. Huyết Ảnh Đại Pháp xác thực là rất lợi hại, dơ bẩn pháp bảo, phá hộ thể chân khí, huyết độn, hiệu dụng vô cùng. Nhưng huyết tức là tinh, đây cơ bản là môn công pháp tự tổn thương. Nghe đồn Huyết Ảnh giáo đang nghiên cứu Hấp Huyết Chi Pháp, mượn máu huyết của địch để mình sử dụng, nhưng mà có điều không giải thích được, có người có thể mượn máu, có người không thể mượn, một khi mượn sai người sẽ lập tức tẩu hỏa nhập ma, mặt khác còn có thể mượn máu huyết của người chí thân, hẳn là pháp thuật của cái chết đấy.
Lâm Phiền ngẫm lại nói:
- Có lẽ máu của mỗi người đều không giống nhau.
Bạch Mục gật đầu:
- Đúng vậy, đây cũng là ý nghĩ của Huyết Ảnh giáo, Cổ Nham sư huynh, ngươi không cần phải quá chú ý.
Cổ Nham lắc đầu:
- Ta và ngươi đều biết, việc này tám chín phần là hướng về ta mà đến. Cho nên ta phản đối việc tạm trở về Vân Thanh môn, tạm thời xem hắn muốn làm gì.
…
Một đường không lo tiến qua Đại Độ hà, tiến vào cảnh nội Tiểu Đông Châu thì gặp được vài tên đệ tử của Tử Tiêu điện Hoàn Y Tông, bây giờ là Hoàn Y môn. Hoàn Y môn ngụ tại Tiểu Đông Châu, chưởng môn tự mình đi đến Vân Thanh môn. Chưởng môn đến thăm tiếp là một quy cách phi thường cao quý, hơn nữa Hoàng Y môn là địa phái có hơn ba trăm người, loại kính ý này làm cho Thiên Vũ chân nhân có chút không chịu nổi.
Chưởng môn Hoàng Y môn cùng những tông chủ khác của Tử Tiêu điện rất khác biệt, hắn không tranh danh đoạt lợi, mâu thuẩn tông phái đều là có thái độ trung lập. Đối với Thiên Vũ chân nhân phi thường khách khí, thậm chí còn đưa lên lễ vật. Chỉ cầu Thiên Vũ chân nhân cho mượn trăm khối hàn thiết, trong vòng một năm sẽ trả lại. Thiên Vũ chân nhân tự nhiên đáp ứng, một năm sau Hoàng Y môn trả về trăm khối thạch anh, tác dụng của nó không khác với hàn thiết nhưng phẩm chất lại cao hơn một bậc. Rồi sau đó song phương thường xuyên lui tới, tại Tiểu Đông Châu cũng coi như là đại phái hạng nhất, không chỉ giao hảo tốt với Vân Thanh môn mà còn cùng tất cả các tiểu môn phái, tán nhân, thậm chí là Thiên Âm tự có quan hệ không tồi. Chưởng môn hắn có một câu nói: Dùng lễ đối hữu, hữu gấp bội. Dùng kế đối hữu, thiên hạ chẳng nhìn.
Đáng tiếc chính là Hoàng Y môn không lấy được bất kỳ đạo thư nào từ tàng thư điện Tử Tiêu điện, nội tình tương đối mỏng, may mắn là toàn môn cao thấp một lòng, có lẽ trăm năm nữa Hoàng Y môn có thể trở thành một trong năm môn phái đứng đầu thiên hạ mười hai châu.
Ngoại trừ đệ tử Hoàng Y môn, Lâm Phiền còn gặp được vũ tăng Thiên Âm tự, tuy mấy năm qua Quỷ Môn biệt tích nhưng vũ tăng Thiên Âm tự vẫn nhận việc tuần tra cảnh nội như trước. Cùng với Vân Thanh môn có chút không giống chính là nhóm của Vân Thanh môn phần lớn đều là đệ tử có thực lực không chênh lệch nhiều lắm. Ví dụ như tổ của Lâm Phiền này vậy, mà Thiên Âm tự vũ tăng năm người một tổ, một lão tứ tiểu, một lão hòa thượng mang theo bốn tên tiểu hòa thượng.