Lâm Phiền vừa nhìn liền hiểu rõ. Tây Môn Suất nghe nói lão đạo muốn gặp mình vào giờ tý, tên này liền ẩn ẩn nấp nấp mà tiến vào Thái Thanh Thanh sơn, chủ yếu mà muốn nhìn xem có gì kỳ quái hay không. Nhưng thật không ngờ vừa vào Thái Thanh sơn đã gặp mấy lão bất tử của Ẩn Tiên tông, pháp trận khởi động liền đem hắn trói lại cứng ngắc. Tây Môn Suất hổ thẹn nói:
- Thật sự là dọa người mà. Đến cả Ma giáo ta còn có thể trộm ra Khấp Huyết kiếm vậy mà lại bị Vân Thanh sơn các ngươi bắt lại.
Lâm Phiền sững sờ nhìn Tây Môn Suất:
- Không đúng, ngươi làm sao có thể lén đem Khấp Huyết kiếm ra được?
Tây Môn Suất cũng ngây ngẩn cả người:
- Khấp Huyết kiếm vốn là trọng bảo, chẳng lẽ… chẳng lẽ Ma quân cố ý để ta trộm đi Khấp Huyết kiếm?
Lâm Phiền nghĩ nghĩ:
- Có lẽ người ta nghĩ rằng ngươi có trộm ra cũng không làm nên trò chống gì.
Tây Môn Suất nhíu mày:
- Ta ghét phải nghĩ vậy.
- Ta cũng thế.
Tây Môn Suất tạm thời ở lại đây, tuy có rất nhiều cớ nhưng Tây Môn Suất cũng tự biết bản thân sợ cô độc. Cô độc đối với người tu chân thì có thể coi là một loại sinh hoạt, nhưng mà không đồng nghĩa với việc tất cả những ai tu chân đều thích cô độc. Có ít người biết được mình muốn thành công thì phải chịu được cô độc.
Như Cổ Nham vậy, trên cơ bản là hắn không muốn giao lưu với ai, chỉ là bế quan, lĩnh ngộ, tĩnh tâm, đả tọa, tu luyện, hoàn toàn là một con sói đơn độc. Dù là như thế nhưng đôi khi Lâm Phiền và Bạch Mục đi bái phỏng thì hắn cũng không có cảm giác bất mãn.
Đại chiến giữa Tử Tiêu điện và Thanh Bình môn cũng đã chấm dứt, thế nhưng mâu thuẫn trong nội bộ Tử Tiêu điện lại càng ngày càng mãnh liệt. Cũng đã đến mức hiện ra cục diện phân tranh: bảy tông đã hình thành liên minh, mà thậm chí Tử Vân chân nhân cũng không hề phản đối bọn họ rời khỏi Tử Tiêu điện. Nhưng mà hai bên lại chưa thống nhất được ý kiến, tông chủ bảy tông tỏ vẻ có thể rời khỏi Tử Tiêu điện nhưng phải cho họ mang đi một phần tàng thư của Tử Tiêu điện. Tử Vân chân nhân cho rằng bọn họ có thể rời khỏi Tử Tiêu điện mà tự lập nhưng tàng thư tuyệt đối không thể cho.
Sau khi nghe các đại môn phái lý giải, hai bên miễn cưỡng đạt thành nhận thúc chung: Tử Tiêu điện cung cấp đại lượng vật phẩm linh lực cần thiết để tạo thành pháp trận, đồng thời đem cách bày trận pháp trận hộ sơn sao chép ra giao cho bảy tông, tiếp đó đem một phần đạo thư trung giai và một số đạo thư cao giai sao chép lại thành bảy phần. Mà bảy tông rời đến Trung châu cũng không được phá hỏng đại điện, lầu các hiện tại.
Đồng thời dưới sự du thuyết của Liệt Hỏa lão tổ, trung tiểu mông phái Trung châu có hai mươi mấy mạng, kể cả tán nhân chỉ hơn năm mươi người thành lập Trung châu minh, đem Tử Tiêu điện thành minh chủ. Dựa theo kế hoạch của Liệt Hỏa lão tổ, Trung châu minh tương lai sẽ khuếch trương đến Vân châu, Thanh châu, Tiểu Đông châu, cuối cùng biến thành Thiên Hạ minh.
Ngày thứ ba Trung châu minh thành lập liền cử hành đại hội luận võ, đệ tử Tử Dương tông đạt được giải nhất. Sau hội minh, Tử Tiêu điện bắt đầu chiêu nạp hài đồng tư chất thương giai trong cả thiên hạ mười hai châu. Liệt Hỏa lão tổ làm cho Liệt Hỏa tông phát triển rất mạnh mẽ, nguyên lai chỉ có hơn hai mươi người nhanh chóng đạt tới hơn trăm người, những kẻ này phần lớn đều là bộ hạ cũ của Liệt Hỏa giáo.
Việc của Tử Tiêu điện cũng coi như là một giai đoạn. Xét theo góc nhìn thực lực thì Tử Tiêu điện mười phần đã mất đi sáu bảy, nhưng mà cơ bản vẫn còn, lại thêm việc thành lập Trung châu minh nên danh vọng không có ảnh hưởng gì quá lớn. Liệt Hỏa giáo từ nơi lạnh khủng khiếp của mênh mông tuyệt địa mà chuyển qua Trung châu, đệ tử lại còn có thể đọc sách vỡ đã mắt, tu vi tăng tiến cực nhanh, có thể nói chính là kẻ thắng lớn nhất. Mà tám tông Tử Tiêu, ngoại trừ Hoàng Y phái thì bảy tông khác cũng đã thoát ly trưởng quản của Tử Tiêu điện, nhưng lại không thể ở lại Trung châu, chỉ có thể rời đi tứ tán. Thanh Bình môn viễn độn Bắc hải, tinh anh đệ tử chết trận nhiều lắm, lại thêm mất đi đồ vật, tổn thất thảm trọng nhất, đả kích nghiêm trọng thực lực Thanh Bình môn.
Giả như Liệt Hỏa tông thật tình có ý trở thành một tông của Tử Tiêu điện, hơn nữa không nề hà gì vậy thì Tử Tiêu điện chính là người thắng, ít nhất thì nhìn từ bên ngoài là thế. Tử Vân chân nhân cũng đã lấy được danh xưng Tử Vân thượng nhân, Liệt Hỏa lão tổ còn tổng hợp lại mọi thứ của Tử Vân chân nhân tạo thành thứ gọi là tinh thần Tử Vân, yêu cầu đệ tử Liệt Hỏa tông học tập theo cho tốt. Tử Vân chân nhân bởi vì Liệt Hỏa lão tổ ra sức củng cố sự thống trị của mình như thế nên có phần cảm động, thế nên hắn đem Liệt Hỏa lão tổ thành người hầu cận, đối đãi với Liệt Hỏa tông ngang hàng với Tử Dương tông. Liệt Hỏa lão tổ ca tụng không ngừng, đệ tử Liệt Hỏa tông đều tỏ vẻ trung thành tuyệt đối.
Còn có một người đã cảm thấy có chút tịch mich, người đó còn ai khác ngoài cựu tân tinh Tử Tiêu, Trương Thông Uyên. Kim Đan ngự kiếm, Trương Thông Uyên từng có vô số người sùng bái. Thế nhưng do Trương Thông Uyên từng ở trước chính ma hội minh chỉ ra điểm đáng nghi làm cho Tử Vân chân nhân xấu hổ. Từ đó hắn bị hạ xuống thành đệ tử bốn đóa tường vân, trở thành Hành Chính tổng hợp sử Tử Dương tông. Cái gọi là Hành Chính tổng hợp sử chính là đi trông coi hậu cần. Hơn trăm người, quần áo hư, nến đốt xong, nhanh dùng xong, cử hỏng… đều nằm dưới chưởng quản của Hành Chính tổng hợp sử, dưới hắn là hai mươi đệ tử, đều là đệ tử lão nhược. Trước khi nhận điều động, Tử Vân chân nhân từng nói chuyện với Trương Thông Uyên: Ngươi còn trẻ, cần phải tôi luyện nhiều. Trương Thông Uyên không hiểu, cái này rốt cuộc là tôi luyện tâm tính của mình hay là tôi luyện phong mang đây.
Thanh Nguyên tông không cần rời núi đã biết chuyện thiên hạ, Bạch Mục nói:
- Nghe đồn Trương Thông Uyên cam chịu, liên tục một tháng chơi bời lêu lổng trong kỹ viện.
Lâm Phiền hỏi:
- Kết quả thế nào?
Bạch Mục trả lời:
- Không ai để ý đến hắn. Trước kia đệ tử đều muốn kề cận hắn không kịp, nhưng mà Trương Thông Uyên lại động trúng nghịch lân, mọi người liền hiểu rằng hắn sẽ rơi xuống hạ phong. Nói ra cũng kỳ lạ, Trương Thông Uyên dù sao cũng là cao thủ, nếu nguyện ý cúi đầu nhận sai, cúi đầu nghe theo thì vẫn có thể đông sơn tái khởi như cũ. Nhưng mà hắn lại đá bể luôn chén cơm, trốn tránh mọi thứ. Nghe nói hắn biết lộn nhào, vì muốn một nụ cười của danh kỹ mà nhảy lộn một trăm tám mươi cái.
Tây Môn Suất khinh thường:
- Vốn dĩ ta xem Trương Thông Uyên như là một hảo hán, thế nào lại thành cái tính tình này? Còn Tử Tiêu điện, tại sao không ai đi quản hắn?
Bạch Mục nói:
- Sau cuộc chiến Thanh Bình, do lúc trước can gián Tử Vân chân nhân không nên chiến nên ngay cả sư đệ Thiên Vũ chân nhân, tả hữu hộ pháp Tử Tiêu điện đều biến mất. Sư đệ của hắn giờ trở thành Hộ sơn chân nhân, có trách nhiệm tuần binh quanh Tử Tiêu sơn trăm dặm. Bất quá thì ta thấy đây chẳng qua là khiển trách hắn mà thôi, nhưng hành động này của Trương Thông Uyên lại làm cho Tử Vân chân nhân vô cùng thất vọng. Nếu không thì chắc sẽ không để mặc hắn làm chuyện mây gió, không phái chấp pháp trưởng lão đi bắt hắn lại.
Ba người nói chuyện phiếm một hồi, đệ tử truyền lệnh đại điện tiến đến:
- A, Bạch Mục ngươi cũng ở đây à. Truyền Bạch Mục, Lâm Phiền, Liễu Oánh Oánh đi đến Ẩn Tiên tông.
Lâm Phiền và đệ tử truyền lệnh có chút quen thuộc liền hỏi:
- Đồ Đồ muội, có chuyện gì vậy?
Nữ đệ tử tên Đồ Đồ đáp:
- Mười hai vị cung phụng Ẩn Tiên tông muốn chọn đồ đệ, những ai trên mười tuổi, dưới bốn mươi, chưa bái sư là đệ tử Vân Thanh môn đều đã đưa đến Ẩn Tiên tông, có cả danh sách đây.
Bạch Mục cảm khái:
- Một bước lên trời.
Một bước lên trời đúng thật là có hơi khoa trương, nhưng nếu có thể trở thành quan môn đệ tử của đám cung phụng là một chuyện cực tốt. Lão nhân ở Ẩn Tiên tông thấp nhất cũng là viên mãn Nguyên Anh, nghe đồn trưởng môn đầu tiên của Vân Thanh môn, Vân Thanh thượng nhân thậm chí đã qua tiểu thừa thiên kiếp. Bọn họ đều có kinh nghiệm tu luyện, cách nhìn đối với đại đạo, thậm chí ngươi thích hợp tu luyện đạo thuật gì cũng chỉ cần liếc một cái là nhận ra. Chưa kể còn có mấy trăm năm kiến thức uyên bác và lịch duyệt, đối với đệ tử trẻ tuổi mà nói thì đó chính là một kho vàng khổng lồ.
Nếu như Vân Thanh thượng nhân thu đồ đệ, Vân Thanh thượng nhân là sư công của Thiên Vũ chân nhân, sau khi thu đồ đệ thì người này sẽ không thể trở thành trưởng bối của Thiên Vũ chân nhân mà vẫn dựa theo thời gian nhập môn như trước để bác định bối phận. Bất quá điều này có chút loạn, ví dụ như tông chủ hiện tại của Thanh Nguyên tông là đồ đệ của tông chủ đời trước, nếu như tông chủ thu Bạch Mục thành đồ đệ vậy thì bọn họ sẽ là sư huynh đệ, nhưng mà bối phận thì Bạch Mục vẫn là vãn bối của tông chủ.
Cũng bởi vì vậy mà Ẩn Tiên tông rất hiếm khi thu đồ đệ trẻ tuổi, phần lớn đều là trước khi thành cung phụng thì thu đồ đệ, sau đó những người này mới lấy danh nghĩa đồ đệ mà thay mặt thu đồ đệ đời tiếp theo.
Tây Môn Suất vui vẻ nói:
- Rốt cuộc thì ta cũng có thể nhìn thấy được Vân Thanh thượng nhân, hắn so với sư phụ ta còn phải lớn hơn vài tuổi, sư phụ đối với hắn vẫn luôn tôn sùng.
Lâm Phiền nói:
- Ai tới đây đê, Tây Môn Suất dám chạy khỏi Chính Nhất sơn lập tức báo lên Tây Môn Suất giết người đoạt bảo.
- Vâng, đại sư huynh.
Một hài đồng chín tuổi chăm chú gật đầu. Tuy đánh không lại Tây Môn Suất nhưng cảnh báo vẫn có thể mà.
Tây Môn Suất hừ lạnh:
- Dừng, Lâm Phiền chết tiệt.
Lâm Phiền không để ý đến hắn:
- Oánh Oánh, kêu mấy đứa lên hết đi, tất cả cùng đi thôi.
Mấy đứa chính là đám môn hạ mà Chính Nhất tông mới thu nhận, chỉ cần hơn mười tuổi thì đều có cơ hội như nhau. Chính Nhất tông ngoại trừ Lâm Phiền, Oánh Oánh còn có năm người khác. Trong đó có hai người tư chất không tệ, thế nhưng ba người còn lại thì hoàn toàn vô vọng. Bất quá thì có thể đi Ẩn Tiên tông nhìn một cái coi ra cũng không tệ. Rất nhiều đệ tử cả đời cũng chưa ngó qua được Ẩn Tiên tông chứ đừng nói đến gia nhập. Nhưng mà thằng nhãi Lâm Phiền thì lại nghĩ khác, hắn cảm thấy thật ra Ẩn Tiên tông cũng không có gì đáng để xem, so phong cảnh thì không bằng Thái Thanh sơn, so người thì… một góc cũng không bằng Tử Trúc lâm. Một đám cụ ông cụ bà có gì để ngắm chớ.
…
Phải nói là lần đầu tiên mà Ẩn Tiên tông náo nhiệt đến vậy, hơn nữa thì đều là đệ tử trẻ tuổi, sung mãn tươi mới. Thiên Vũ chân nhân tại nhậm hai mươi năm, tất cả đệ tử nhập môn nàng đều có dính dáng qua… à, là nàng kiểm tra tư chất, căn cốt của họ. Căn cốt tốt xấu đã được xác định từ sớm rồi. Tu chân yêu cầu căn cốt và tư chất là điều tiên quyết, ngoài ra còn phải có ngộ tính, cái này cũng là tiêu chuẩn hạng nhất để tuyển chọn được nhân tài. Chưởng môn Vân Thanh môn đời thứ năm có một người đệ tử, tuy tu vi không cao nhưng lại tinh thông tâm đắc truyền giáo, kỳ môn có sáu gã đệ tử thì cả sáu đều thành tài, hơn nữa còn có một người là chưởng môn đời thứ sáu. Thiên Lý Mã chạy nhanh hay chậm đều có tại đây, Bá Nhạc có thể tuyển ra được hay không thì phải xem năng lực của Bá Nhạc rồi.
Lão phụ truyền công trưởng lão của Vân Thanh sơn phụ trách tiếp dẫn đám đệ tử, dẫn hơn hai trăm người chỉnh tề tiến vào Ẩn Tiên tông. Đi được khoảng trăm dặm thì đến một bình đài hình thái cực đồ cao khoảng nửa người, trên đài chính là mười hai cung phụng của Vân Thanh sơn. Nhìn bên ngoài thì người trẻ nhất cũng đã đến năm mươi, bối phận của họ thì thấp nhất cũng cao hơn đồng lứa với Thiên Vũ chân nhân. Ngồi ở giữa chính là Vân Thanh thượng nhân, người mà Lâm Phiền từng gặp qua, Thực lão đạo.
Bạch Mục thấp giọng nói:
- Người phụ nữ kia hiệu là Thiên Y chân nhân, tu luyện thần công tên là Thiên Y tâm pháp. Tâm pháp này do chính người lĩnh ngộ từ Thượng Thanh Hỗn Nguyên tâm pháp, tốn hết trăm năm mới nghĩ ra được môn thần công này, người cũng chính là một trong hai cung phụng của Ẩn Tiên tông đã qua tiểu thừa thiên kiếp.
Lâm Phiền nói:
- Có từng nghe qua, nhưng cũng nghe được bà ta chỉ thu nữ đồ đệ.
- Đáng tiếc.
Nhìn ra được Bạch Mục đối với tông chủ đời trước của Thanh Nguyên tông không có hứng thú, ngược lại đối với Thiên Y chân nhân lại có hứng thú khá cao. Truyền thừa và tự nghĩ ra hoàn toàn không thể đánh đồng được. Mấy trăm năm qua, Vân Thanh sơn chỉ có Thiên Y chân nhân học Vân Thanh nhưng lại thoát thai khỏi Vân Thanh, tự mình nghĩ ra một môn thần công.
Lâm Phiền bắt pháp quyết liền biến thành một đạo cô xinh đẹp, hướng về phía Bạch Mục đá mắt:
- Cái này có được tính không?
Người ở phụ cận đều cười rộ lên, truyền công trưởng lão quát:
- Lâm Phiền, trong mắt không có trưởng bối, phạt khổ dịch mười ngày.
- …
Đệ tử truyền lệnh Đồ Đồ ở một bên bắt đầu ghi chép.
- …
Lâm Phiền liền tán đi chướng nhãn pháp, cúi đầu không nói. Truyền công trưởng lão này hung tàn lắm, ngươi muốn cãi lại liền thêm ngươi mười ngày, lại cãi lại thì lại thêm mười ngày. Tam Tam chân nhân từng chịu qua sự khủng bố ấy, lén lút ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà truyền công trưởng lão. Thế mà sau đó gặp lại chỉ là cúi đầu mà không nói lời nào.
Hai đại trưởng lão, truyền công trưởng lão chính là sư thúc của Diệt Tuyệt chân nhân, chấp pháp trưởng lão chính là sư thúc của Thiên Vũ chân nhân, tuy quản lý Vân Thanh môn nhưng thực tê đã có bối phận cung phụng.