Tiếp theo là trống rỗng, một mảng hư không trắng tinh như giấy. Lâm Phiền chỉ có thể nhìn thấy một mảng trắng xóa, ngoài ra không có gì cả.
- Ngươi là ai?
Một âm thanh hỏi.
Lâm Phiền ngó qua ngó lại một chút, sau đó trả lời:
- Ta tên là Lâm Phiền, người là Lâm Huyết Ca?
Âm thanh trả lời:
- Ta là Hồng Liên.
Hồng Liên? Cái này không phải tên của thanh bảo kiếm kia hay sao nhở? Kỳ quái, không lẽ Hồng Liên là thượng cổ thần binh, nghe đồn thượng cổ thần binh có khả năng có thể câu thông một chút với chủ nhân đó nha.
Hồng Liên tựa hồ hiểu rõ suy nghĩ của Lâm Phiền:
- Ta và Hà Thải cùng nhau chiếm giữ thần thức của hắn, mượn nhờ thần thức của hắn câu thông với ngươi, ta không làm vậy thì hắn đã điên từ lâu rồi.
Lâm Phiền kinh ngạc:
- Ý ngươi chính là Lâm Huyết Ca không phải là Thanh tu giả, chỉ là một người… ngu ngốc?
- Đúng vậy, thần thức của hắn đã tan, chúng ta chỉ là không nỡ để hắn như vậy. Ngươi muốn tìm cái gì?
Lâm Phiền hỏi:
- Vì sao các ngươi có thể nói chuyện?
- Không phải nói chuyện mà là linh thức câu thông.
Lâm Phiền gật đầu:
- Ta đang tìm Thần Lôi.
- Vì sao?
Vì sao à? Lâm Phiền nghĩ một lát nói:
- Bởi vì ta nghĩ rằng mình muốn mạnh lên, mạnh lên rồi sẽ bảo vệ được rất nhiều người.
- Hắn cũng như ngươi, cũng nghĩ rằng bản thân phải càng mạnh mẽ, để bảo vệ môn phái, để bảo vệ người mình yêu. Chính vì hắn trở nên mạnh mẽ nên mới không có tinh lực và thời gian quan tâm đến môn phái và người yêu của hắn. Cuối cùng người hắn yêu gả cho người khác, hắn cũng không cống hiến một phần lực nào cho môn phái.
Lâm Phiền hỏi tiếp:
- Vậy ngươi có thể dạy ta Thần Lôi hay không?
- Không thể.
- Ừ, vậy quấy rầy ngươi rồi.
Lâm Phiền rất bất dĩ.
- Nhưng ngươi có thể tự mình xem.
Hình ảnh lóe lên, biển rộng mênh mông, trên đỉnh đầu là mây thiên kiếp phủ kín cả bầy trời. Một lão đạo khoảng năm mươi tuổi đang đối kháng thiên kiếp. Lâm Huyết Ca hét lên một tiếng, Nhân Kiếm Hợp Nhất xông vào bên trong kiếp vân, kiếp vân tụ lại rồi tán đi, tán đi rồi lại tụ, vô cùng vô tận không thể nào hết. Mà thân thể Lâm Huyết Ca bị vô số Thần Lôi oanh tạc, càng đánh càng hăng.
Lão đạo thở dài:
- Hiền đệ, cần gì phải vậy. Ta chạy trời không khỏi nắng.
Lâm Huyết Ca quát:
- Thiên đạo vô tình, ta phải nghịch thiên cải mệnh. Thiên kiếp thì thế nào?
Kiếp vân một mảng hóa thành hồng quang, Lâm Huyết Ca mưu đồ xé tan kiếp vân ra làm hai, chỉ tiếc rằng đây là kiếp vân của lão đạo chứ không phải kiếp vân của hắn. Tuy Lâm Huyết Ca suýt chút nữa đã bị Thần Lôi đánh trúng đến mức hồn phi phách tán, thế nhưng hắn vẫn không cách nào giảm bớt áp lực cho lão đạo.
Lão đạo chậm rãi nói:
- Đệ tử Vân Thanh đều thuận theo thiên hòa. Lúc ngươi tu luyện đều là hòa thuận lòng trời, mà lúc này lại muốn nghịch thiên cải mệnh hay sao? Hiền đệ, ta đi trước đây, ngươi bảo trọng.
Lão đạo hóa thành bột phấn, kiếm vân cũng theo đó mà nhanh chóng biến mất. Lâm Huyết Ca không cam lòng truy kích mảng kiếp vân cuối cùng, cho đến khi kiếp vân hoàn toàn biến mất mới đáp xuống vị trí của lão đạo. Hai thanh bảo kiếm bảo vệ xung quanh, hắn ngây người yên lặng đứng tại chỗ không nói gì. Qua rất lâu sau, Lâm Huyết Ca ném ra một khỏa Thần Lôi đánh cho khối nham thạch phải nát bấy. Lâm Huyết Ca nói:
- Hồng nhan dễ kiếm, tri kỷ khó tìm. Bởi vì cái chết của ngươi ta mới ngộ được Thần Lôi, ngươi xem, ta làm sao có thể đối mặt với ngươi?
Hóa ra Thần Lôi phải lĩnh ngộ từ bên trong Thiên Kiếp chứ không phải tu luyện mà được. Bất quá, xét từ lời nói thì Lâm Huyết Ca này có vài phần xem nữ nhân như quần áo, huynh đệ như tay chân. Hồng Liên cũng nói hắn không có quan tâm người yêu của mình, kết quả là nàng phải gả cho người khác. Lâm Huyết Ca mặc dù có khí anh hùng nhưng lại vô cùng tự phụ. Còn vị chấp pháp trưởng lão sư phụ của hắn, lúc bị hắn chặt đi đầu vẫn từ ái như cũ. Anh hùng như thế không làm cũng được.
Còn có thái độ của Tam Tam chân nhân đối với Lâm Huyết Ca nữa, hắn giận không phải do Lâm Huyết Ca giết sư phụ mình mà là hắn đã nhìn thấy Lâm Huyết Ca chỉ xem trọng bản thân. Ngao du tứ hải, kết giao bằng hữu, tầm bảo luyện công, hắn làm mọi thứ nhưng lại không vì Vân Thanh môn làm bất kỳ chuyện gì, thậm chí cũng không có thời gian làm bạn với người yêu hắn. Nhưng mà… anh hùng luôn là thế, luôn hào hiệp, luôn xem nhẹ hồng nhan trọng nghĩa khí.
Hồng Liên nói:
- Đây là Thần Lôi.
- Cáo từ.
- Cảm ơn.
Lúc Lâm Phiền rời khỏi ảo cảnh thì mặt trời đã lên cao. Lão đạo đứng một bên liền hỏi thăm:
- Tìm được Thần Lôi không?
Lâm Phiền gật đầu:
- So với Thần Lôi thì ta lại nghĩ ta đạt được nhiều hơn. Lâm Huyết Ca là anh hùng thiên hạ nhưng không phải là anh hùng của Vân Thanh môn, càng không phải là anh hùng của người yêu hắn.
Lão đạo không nói lời nào. Lúc Lâm Huyết Ca còn trẻ có tu vi cực cao, đợi một thời gian nữa thì phi thăng có thể có hy vọng. Nhưng mà sau khi tu hành thành công lại gần như không trở về núi, hơn nữa còn cự tuyệt bất cứ chức vụ gì, thậm chí là nhân tuyển cho chức chưởng môn Vân Thanh môn. Hắn nói chí của hắn là ở bên ngoài, không thể để tâm đến việc của Vân Thanh môn. Hắn hy vọng rằng mỗi ngày sống đều không trùng lập, mỗi ngày đều có đặc sắc mà không phải như Thiên Vũ chân nhân hiện tại, phòng thủ đại điện, vì việc của Vân Thanh môn mà đau đầu hại não. Cái này là đúng hay sai? Vân Thanh môn gần đây không có bó buộc đệ tử phải phục vụ môn phái, thế nên Lâm Huyết Ca không sai. Thế nhưng nói hắn đúng cũng không chính xác, Vân Thanh môn có công nuôi dưỡng hắn, hắn lại không nguyện ý đảm nhiệm bất kỳ chức vụ gì.
Lão đạo nói:
- Thế gian không có đúng sai. Giống như việc tà phái tiến công mười hai châu, bọn họ cũng chỉ là muốn tìm cho mình một mảng tiên sơn phúc địa mà thôi. Bọn họ nghĩ rằng chính đạo có thể chiếm được một gian sơn quá tốt mà họ chỉ có thể ở nơi lạnh khủng khiếp. Bọn họ muốn tranh đoạt, cường giả vi vương, có gì là không thể? Lâm Huyết Ca còn có tính nghĩa hiệp, cũng rất nhiều lần trừ bạo giúp kẻ yếu, lại còn cứu không ít người. Bản tính ngươi là tùy ý, có thể cảm thấy được hắn làm không đúng hay sao?
Lâm Phiền đáp:
- Làm con, phải có hiếu với cha mẹ. Làm cha, phải có trách nhiệm giáo dục con cái. Làm chồng, phải có trách nhiệm với gia đình. Lâm Huyết Ca có trách nhiệm trong lòng hay không thì không biết, nhưng mà hắn là đồ đệ, lại không nhìn sư phụ hắn. Hắn làm đệ tử, lại không về sơn môn. Hắn trừ bạo giúp kẻ yếu là bởi vì thích thú mà làm chứ không phải vì hắn là cao thủ mà phải làm. Hơn nữa, nộ huyết Tam Tà môn là vì tư tình chứ không phải vì tà môn gây họa cho thế nhân. Ta là đệ tử Vân Thanh môn, ta cho rằng Thiên Vũ chưởng môn mới là anh hùng.
- Ta mặc dù không đồng ý với ngươi, nhưng ngươi có thể nói ra những lời giải thích này quả thật đã vượt khỏi ý liệu của ta rồi.
Lão đạo dừng đôi chút rồi nói tiếp:
- Thần Lôi thì sao?
Lâm Phiền lắc đầu:
- Ta không biết.
Lão đạo nghi hoặc:
- Ngươi vừa rồi đã gật đầu.
Lâm Phiền đáp:
- Ta biết được phương pháp tu luyện Thần Lôi, cũng lĩnh ngộ một chút ít nhưng muốn lĩnh hội cần phải có tạo hóa.
- Hửm?
Lâm Phiền đem tràng cảnh Lâm Huyết Ca đấu với kiếp vân nói ra, hơn nữa còn kể luôn việc mình gặp phải thiên kiếp giao long. Lâm Phiền có thể nhận là mình đã lĩnh ngộ được pháp môn tu luyện Thần Lôi, nhưng muốn lĩnh hội Thần Lôi cần phải lịch luyện trong thiên kiếp.
Lão đạo hỏi:
- Lúc ngươi thấy thiên kiếp giao long, ngươi đã nhận ra điều gì à?
Lâm Phiền gật đầu:
- Thiên kiếp giao long hung ác hơn rất nhiều nếu so với thiên kiếp tiểu thừa của tri kỷ Lâm Huyết Ca. Thiên uy mênh mông, do dù giao long trăm trượng cũng như muối bỏ biển… Tiền bối, nếu như ngươi muốn độ kiếp thì nói với ta một tiếng.
- Kiếp cái đầu ngươi, lão đạo ta đây còn chưa sống đủ.
Lão đạo cười mắng một câu, rồi sau đó trịnh trọng nói:
- Lâm Huyết Ca có Hồng Liên, Hà Thải hai thanh bảo kiếm, bản thân lại viên mãn Nguyên Anh, đạt đến tiểu thừa chi cảnh, tu hành tám mệnh hai tính, tu vi như thế trong kiếp vân cũng chỉ như một chiếc thuyền lá nhỏ giữa nộ hải mênh mông. Ngươi chỉ mới Kim Đan trung kỳ, lại không có tiên khí bảo kiếm thì dù có gặp được thiên kiếp cũng đừng đi nếm thử. Mặc khác, cái pháp môn tu luyện này chỉ cần ngươi nhớ là được, đừng có đi rêu rao khắp nơi.
Lâm Phiền sững sờ hỏi:
- Vì sao hỉ?
Lão đạo đáp:
- Mọi người đều biết, một khi nhìn thấy kiếp vân đều lao đến… Đặc biệt là Ma Giáo, bọn họ nhân định thắng thiên, lời này của người vừa ra thì chỉ sợ tu chân giới sẽ giảm đi một nửa. Cho nên ngươi nói Lâm Huyết Ca không phải anh hùng cũng không hẳn. Chưa chắc hắn sẽ không muốn để lại phương pháp tu hành Thần Lôi cho Vân Thanh môn, chỉ có điều hắn biết rõ phương pháp tu luyện này vô cùng hung tàn, thập tử nhất sinh. Có lẽ vì thế nên hắn mới không để môn phái trên lưng, lưu lạc thiên nhai.
- Vâng.
Lão đạo gật đầu nói tiếp:
- Trước kia Lâm Huyết Ca thường về sơn môn. Thế nhưng sau khi hắn học được Thần Lôi, chưởng môn, Ẩn Tiên tông mấy lão bất tử trong đó có cả ta đều đối với hắn hiểu thì dùng tình, động thì dùng lý, hy vọng rằng hắn có thể đem phương pháp tu luyện Thần Lôi lưu lại. Lâm Huyết Ca một mực cự tuyệt, thế nên sau khi hắn bị một ít chỉ trích liền không về núi nữa. Chúng ta quả thật không hề biết tu luyện Thần Lôi hung hiểm như vậy. Cho nên ta không đồng ý cách nhìn của ngươi về Lâm Huyết Ca. Ngươi phải nhớ kỹ, giáo huấn hắn chỉ có một chút, hắn đối đãi với người yêu cũng không đổi… Nhưng mà… người yêu của hắn mặc dù hắn có khinh mạn thật, nhưng trong đó cũng có nguyên nhân là do chúng ta cản trở.
Lâm Phiền kinh ngạc hỏi:
- Vì cái gì?
Lão đạo thở dài:
- Bởi vì cô gái kia chính là nữ nhi của giáo chủ Độc Long giáo, Độc Long giáo phái sứ giả đến Vân Thanh môn chúng ta nói rõ, bọn họ sớm đã cùng tà phái Thiên Cương môn ước định hôn nhân, mong chúng ta ước thúc Lâm Huyết Ca một chút. Về sau nàng lấy con của chưởng môn Thiên Cương môn xa tít tắp, tam tà phái bởi vì trả thù Thiên Cương môn mà đem cô gái đó bắt đi, hành hạ nàng cho đến chết, đến nỗi Lâm Huyết Ca phải nộ huyết tam tà phái.
Độc Long giáo nửa chính nửa tà, mà bọn họ giống như Thiên Cương môn đều là nghiên cứu độc vật tu chân hệ. Hai phái có quan hệ không tệ, chưởng môn kết bái huynh đệ, môn hạ cũng tới lui thường xuyên, thế nên mới có chuyện chỉ ước giao hôn. Về sau Lâm Huyết Ca xuất hiện, Độc Long giáo cũng vô cùng do dự, Lâm Huyết Ca dù sao cũng là lương tế tốt nhất, hai bên cũng có thâm tình, vốn dĩ đã chuẩn bị đính hôn. Thế nhưng trước khi đính hôn một ngày thì Lâm Huyết Ca nhận được phi kiếm truyền thư, trong thư nói rằng anh em kết nghĩa của hắn muốn qua tiểu thừa chi kiếp, chỉ là muốn nhắc nhở hắn một ít hậu sự. Nhưng mà Lâm Huyết Ca lại rời khỏi Độc Long giáo gần như ngay lập tức.
Loại hành vi này đối với Độc Long giáo là đại sỉ nhục, vì vậy bọn họ quyết định đem con gái gả cho Thiên Cương môn, sau khi Lâm Huyết Ca trở về liền hướng về phía cô gái đó và cha của nàng xin một năm, một năm ấy Lâm Huyết Ca muốn bế quan tu luyện Thần Lôi. Thế nhưng không ngờ, một lần tu luyện lên đến hai năm, đợi đến khi Lâm Huyết Ca đến Độc Long giáo thì nàng đã lấy chồng ở xa. Lâm Huyết Ca chạy tới Thiên Cương môn muốn đem nàng rời khỏi đó. Thiên Cương môn tuy là tà phái nhưng không có ân oán gì với Vân Thanh môn, hơn nữa cũng biết Lâm Huyết Ca có hai thanh thần binh lợi hại, thế nên họ cố gắng không động võ. Nhưng mà bởi vì Lâm Huyết Ca đến nên làm cho trượng phu nàng không còn tin tưởng nàng, cuối cùng sứ giả Độc Long giáo đi đến Vân Thanh môn, mời Vân Thanh môn ước thúc Lâm Huyết Ca. Lâm Huyết Ca vì muốn tốt cho nàng nên rời đi tuyệt địa mênh mông.
Nếu như không có Vân Thanh môn ước thúc Lâm Huyết Ca, hoặc là Lâm Huyết Ca không quan tâm Vân Thanh môn vậy thì với cá tính của hắn, hắn nhất định sẽ cưỡng chế đem cô gái đó mang đi. Về phần có thể đánh bại Thiên Cương môn hay không thì đó không phải là vấn đề mà hắn lo lắng.
Lâm Phiền nghe xong liền bái phục:
- Hóa ra không chỉ không thể tin tưởng dự đoán của mình, mà dù cho mắt thấy tai nghe cũng chưa chắc là đúng. Sự tình còn có ẩn tình như vậy.
Lão đạo gật đầu:
- Cho nên ngày mai nói dối chưa hẳn đã biết được nhân tâm. Bạn của ngươi ở chân núi Thái Thanh sơn, ngươi đem hắn đi đi.
Hả? Lâm Phiền sững sờ, đợi lão đạo rời đi liền bay đến sơn môn Thái Thanh sơn. Hóa ra Tây Môn Suất bị một sợi dây thừng không phải vàng không phải bạc trói cứng ngắc, ngoại trừ hai đệ tử thủ vệ còn có vị đạo sĩ Huyễn Vân trận mà Lâm Phiền đã nhìn thấy trong Ẩn Tiên tông. Ngón tay đạo sĩ vừa động thì dây thừng liền bị thu hồi, hắn gật đầu một cái rồi rời đi.
- Ha ha!
Lâm Phiền ngó Tây Môn Suất ngã trên mặt đất mà cười lớn.
- Ha ha.
Tây Môn Suất cười đáp lại.