Hai người trầm mặt cứ hướng về phía Hô Duyên sơn trang mà đi. Tây Môn Suất điều chỉnh tâm tình, lại bắt đầu nói giỡn:
- Chưởng môn các ngươi cũng không tệ, xinh đẹp động lòng người, lại rất có phong vận. Thế nào, có chút nhớ nhung nào hay không?
- Ta đệt, ngươi thật đúng là nghĩ xa đấy. Chưởng môn với ta còn không đồng lứa, không thể xuất hiện tình cảm được.
- Nhưng nàng rất có mị lực.
Cái này… Lâm Phiền thầm nghĩ lại thấy đúng. Thiên Vũ chân nhân có khí chất thành thục, thứ này lại dễ thu hút mấy cậu bé nhất đấy, thêm việc Thiên Vũ chân nhân cũng không quá nghiêm túc, khi cười rộ lên vô cùng có mị lực. Cho nên đôi khi Lâm Phiền mơ thấy Thiên Vũ chân nhân, sau khi tỉnh lại liền tự chửi mình vô sỉ. Loại mơ mộng đại bất kính này cũng chỉ có thể tự ngẫm lại trong tâm, ngẫu nhiên có thể thưởng thức một chút chứ tuyệt đối không thể kể.
Khoang, sao Tây Môn Suất lại hỏi như vậy? Lâm Phiền đưa mắt nghi ngờ nhìn về phía Tây Môn Suất:
- Chẳng lẽ… cô gái mà ngươi yêu kia… là trưởng bối của ngươi?
Lâm Phiền nói ra vấn đề này giống như đâm một thanh kiếm sắc vào tim Tây Môn Suất, Tây Môn Suất run rẩy cả người hạ xuống, lắc đầu:
- Không phải, mau đi thôi.
- Đúng là vậy mà.
Lâm Phiền chỉ tay, tại một rặng núi chằn chịt cao thấp, ở lưng chừng một đỉnh núi có một công trình kiến trúc bằng gỗ nằm vây quanh ngọn núi.
Hai người bay lại gần, nhìn ngắm hàng rào gỗ bao quanh sơn trang, Tây Môn Suất mở miệng khen:
- Hô Duyên Báo này quả không hổ danh là cao thủ mộc hệ, hiểu rõ đến từng vân gỗ, nhìn thì bình thường nhưng lại có thể đem hàng rào này dung hợp thành một chỉnh thể. Mặc dù đã trải qua mấy trăm năm mưa gió nhưng vẫn không xê dịch gì nhiều, thậm chí vẫn còn tinh xảo như cũ.
Đạo pháp mộc hệ có thể xây nên một căn phòng, tác dụng không kém hơn phòng ở bình thường, thế nhưng căn phòng này không thể tồn tại vĩnh cữu được, đây là pháp thuật. Trừ khi có thể liên tục đưa chân khí duy trì căn phòng này, nếu không thì không sớm thì muộn căn phòng cũng sẽ hóa thành hư không. Nhìn cái hàng rào gỗ này liền biết nó chính là loại gỗ thượng đẳng, tự tay làm thủ công mà tinh chế tạo nên. Thợ mộc dù lành nghề đến đâu cũng không thể làm hoàn mỹ đến vậy.
Thưởng thức thì thưởng thức, Lâm Phiền vẫn không quên chính sự: Sứ giả Quỷ Môn. Lâm Phiền chậm rãi tiến vào trang viên, đã làm thì phải đến nơi đến chốn. Tây Môn Suất vẫn bay cao hơn mười trượng, mình bày cho Lâm Phiền việc này nên mình sẽ không nhún tay vào đâu. Hắn cần một ít thời gian để nhớ, để tưởng niệm một người nào đó. Làm cho hắn ngạc nhiên chính là suốt bốn năm nay, hắn một mực lảng tránh và khắc chế mình không nghĩ đến nàng. Mà lần này trí nhớ ùa về lại mang đến cho bản thân nhiều hạnh phúc và đau thương.
- Phi Hỏa Lưu Tinh.
Tây Môn Suất bừng tỉnh liền nhìn xuống trang viên phía dưới, chỉ thấy Lâm Phiền cùng một nam tử mặc hắc y lại còn che mặt đánh nhau ở mảnh đất trước phòng. Phi Hỏa Lưu Tinh là Lâm Phiền hô, nhưng không phải hắn phóng. Lâm Phiền cũng vạn phần kinh ngạc, lập tức lảng tránh đi.
Tây Môn Suất cũng kinh ngạc không kém, người bịt mặt vậy mà có thể xuất ra được hỗn hợp lôi tam hành, nhị hành lôi thì dễ bởi vì cả hai có thể tương sinh. Tam hành thì khác, trong đó nhất định có hai hành tương khắc. Vài chục tia sét như sao băng tại một phương viên nhỏ bay tán loạn, nó đụng đất không tạc, đụng đá không diệt, đụng mộc không hủy, duy nhất chỉ có thời điểm đánh trúng người Lâm Phiền liền nổ mạnh.
- Được không?
Tây Môn Suất có chút ngứa tay, đây chính là cao thủ lôi thuật đó.
- Tạm ổn.
Lâm Phiền sau khi bị đánh trúng một chiêu liền bay nhảy trong lôi trận, mặc cho lưu tinh hỗn loạn nhưng hoàn toàn không đụng đến một sợi tóc của hắn.
Người bịt mặt nhìn một hồi, sau đó bắt đầu im lặng niệm khẩu quyết. Ngón tay trên tay phải của hắn rất nhanh đã vẽ xong một loại phù chú, tam hành lôi toàn bộ biến mất, sau đó là lôi quang, vô số lôi quang xuất hiện. Hai cái lôi quang đụng nhau liền hợp lại làm một, càng ngày càng bành trướng, thế nhưng đột nhiên nó lại phân một ra làm hai. Lâm Phiền lần đầu gặp phải loại lôi thuật này, không ngờ lại bị trúng chiêu, một tia chớp kim lôi bổ trúng, toàn thân lập tức bị định trụ, mấy tia chớp nhỏ lập tức xếp hàng mà phóng đến. Cách đó không xa, một quả cầu tia chớp bắt đầu ngưng tụ. Người bịt mặt không ngừng vẽ phù, lôi quang trong trận liên tiếp được bổ sung.
Mắt thấy quả cầu tia chớp muốn phóng ra, toàn thân lại không thể nhún nhích, Lâm Phiền lập tức quát:
- Xuất.
Chín cây Tật Phong châm từ trong cát phóng lên, trog nháy mắt bắn thủng người bịt mặt. Người bịt mặt cúi đầu nhìn, chín lỗ máu lập tức phun ra. Người bịt mặt giận dữ, chân khí hộ thể tăng vọt ba phần, miệng vết thương liền lành lại, tay trái đẩy một cái, quả cầu tia chớp lập tức bay về phía Lâm Phiền. Lâm Phiền thừa dịp hắn dừng tay trong nháy mắt ấy cũng đã khôi phục được tự do, không thèm nói nhảm liền trốn vào trong đất.
Súc Thiên Tiểu Địa, Lâm Phiền xuất trận trong nháy mắt, chín cây Tật Phong châm một lần nữa xuyên phá người bịt mặt. Như Lâm Phiền suy nghĩ, cái này thời gian tâm luyện tương đối ngắn, năng lực Tật Phong châm còn chưa phát huy được một phần mười. Ngoại trừ xuyên thấu thì không thấy có năng lực nào khác, mà cũng có vẻ như không có năng lực nào nữa thì phải. Loại xuyên thủng này đối với người tu chân thì tạo thành thương tổn rất chi là có hạn, chân khí vận chuyển liền đem miệng vết thương khép lại, thế nên đây mới chính là nguyên nhân vì sao Thiên Ma Khấp Huyết trận đáng sợ. Binh khí, pháp bảo, đạo thuật một khi phá chân khí hộ thể liền dễ dàng làm cho kẻ địch bị ngoại thương, bất quá chân khí vận chuyển liền có thể khôi phục ngoại thương.
Tu chân chia làm tinh khí thần, vậy khi đối địch có nói đến phá khí chém thần, phá khí chính là phá đi chân khí của đối phương, trực tiếp công kích bản thể trúc cơ, kim đan, nguyên anh hoặc là quấy rầy chân khí ngươi vận chuyển, làm cho ngươi thiếu đi chân khí phòng hộ trong một khoảng thời gian nhất định, như vậy liền có thể công kích trực tiếp thần. Thần chính là ba hồn bảy vía, ba hồn bảy vía tồn tại trong thân thể, một khi chỗ yếu hại của thân thể bị chia cắt, ví dụ như đầu bị chặt khỏi thân hoặc bị chém ngang người, ba hồn bảy vía này liền rời khỏi thân thể, trực tiếp tử vong.
Thiên Ma Khấp Huyết trận thì nhằm vào tinh, một khi có ngoại thương thì máu sẽ lập tức phun ra, máu chính là tinh, tinh diệt người vong. Tật Phong châm của Lâm Phiền không có khả năng phá khí gây hao tổn tinh thần, chỉ có thể xuyên thấu chân khí hộ thể cùng bản thể, khiến cho đối phương bị ngoại thương. Nhưng mà… lỗ kim thật sự quá nhỏ, lực thương tổn thật bi ai.
Bất quá Thiên Mang tâm pháp chính là dùng nhiều thủ thắng, một lần chính lỗ ngươi có thể nhanh chóng bổ sung, một lần chín mươi lỗ máu thì sao? Cho dù ngươi có thể bổ sung thì chín mươi lỗ máu cùng đổ một lúc, việc này phi thường tổn hại đến tinh huyết, nhiều thêm mấy lần thần tiên cũng khó cứu. Từ xưa chỉ có phương pháp cố thần bổ khí, chưa có phương pháp bổ huyết.
Đây chính là chỗ đáng sợ của Thiên Ma Khấp Huyết trận, con mắt Tây Môn Suất nhìn thẳng, Lâm Phiền, nhất định phải tóm thằng nhãi này vào lòng bàn tay. Ai dám công kích Ma Giáo của ta? Người đến liền bị xuyên thủng, sau đó Khấp Huyết trận vận chuyển, máu tươi lập tức tuông ra, hơn nữa ở trong trận còn không thể tự lành vết thương được. Coi như là Tà Hoàng tự mình thân chính đến thì sao, ngươi cho ta một vết thương, ta cho ngươi một cỗ thi thể. Quá hoàn mỹ rồi, cái kim châm này thật xứng đôi với Thiên Ma Khấp Huyết trận mà, quả thật là ông trời tác hợp đó nha. Kim châm nhỏ mà mảnh, chân khí hộ thể không cách nào năng cản được nó xuyên qua, trừ khi có thần binh, pháp bảo hộ thân… Không được, hắn phải luyện nhiều hơn, nhiều đến độ Càn Khôn quyển của mình không tiếp nổi mới được. Bất quá cái Càn Khôn quyển này khi hộ chủ, chỉ cần nó không bị diệt thì mình cũng không bị thương. Ài… còn có chỗ thiếu hụt.
Tây Môn Suất thân thiết nói:
- Tiểu Phiền, cần ta hỗ trợ thì không nên khách khí.
Tiểu Phiền? Lâm Phiền lạnh run, suýt chút nữa đã bị quả cầu tia chớp đánh trúng. Lúc này quả cầu tia chớp đã có bảy cái, mà Lâm Phiền hiện giờ đang cùng người bịt mặt thi chạy, cũng chưa từng nghĩ qua việc tiếp một chiêu này. Uy lực bao nhiêu không biết, nhưng mà Lâm Phiền tuyệt đối không đi thử.
Lâm Phiền thủ được, người bịt mặt có khổ tự mình hiểu. Tuy chỉ có chín lỗ máu nhỏ nhưng mà chín lại thêm chín, hắn một mực phân tâm đi vận chuyển chân khí trị dứt, hơn nữa, mỗi lần chín cái đều vơi đi một nửa lượng máu tươi, đánh tiếp như vậy thì mình hẳn phải chết không nghi ngờ. Thêm việc còn có một cao thủ lượt trận ở phụ cận…
Người bịt mặt tâm niệm vừa động liền hướng về phía kiến trúc phía trên sơn lâm mà chạy. Lâm Phiền lập tức truy kích, đồng thời cũng nổi lên cảm giác đề phòng. Đối phương rõ ràng còn chưa rơi vào hoàn cảnh xấu liền bỏ chạy, nhất định có trá.
Tây Môn Suất ở một bên liên tục nghĩ đến Khấp Huyết trận, chỉ nghe thấy Lâm Phiền kêu to một tiếng, sau đó lại thấy thằng nhãi này từ trong rừng cây thi triển Súc Thiên Tiểu Địa cấp tốc bỏ chạy. Một cái tay khổng lồ bằng gỗ một mực truy bắt Lâm Phiền. Tây Môn Suất ném Càn Khôn Quyển ra chém lên trên cánh tay, chỉ nghe thấy trầm đục một tiếng, Càn Khôn Quyển lập tức bị bắn ngược trở về, cánh tay kia lại hoàn toàn không chút tổn hại mà tiếp tục truy kích Lâm Phiền. Đồng thời cánh tay trường ra một cái tay mới, chụp đến Tây Môn Suất.
- Cái gì đây?
Tây Môn Suất vừa né tránh vừa hỏi. Lâm Phiền bề bộn đáp:
- Mộc hệ đạo pháp, Vô Lượng Vấn Thiên.
Vô Lượng Vấn Thiên là một môn pháp thuật mộc hệ cao thâm, nghe đồn có thể khiến một thân cây nhỏ sinh trưởng vô hạn, có thể khiến nó thành đại thụ thông thiên, có khi còn là vô tận. Dựa theo lý luận mà nói, cho dù Lâm Phiền có chạy tới Vân Thanh môn thì cái tay này cũng sẽ truy đuổi hắn đến cùng.
Ấy thế mà không có vô lượng, cái tay này bắt đầu dài ra rồi vây chặn cả hai, bức cho Lâm Phiền và Tây Môn Suất phải lui về sau, một mực lui ra khỏi Hô Duyên sơn trang khoảng mười lăm dặm thì cái tay mới bắt đầu co lại.
Tây Môn Suất khen:
- Có ý tứ, thật chưa từng nghe có người tinh thông lôi thuật lại có thể tinh thông luôn mộc pháp, cao nhân phương nào đây?
Lâm Phiền nghêm mặt:
- Có thể sử dụng Vô Lượng Vấn Thiên thì ít nhất cũng phải đến Nguyên Anh kỳ.
Tây Môn Suất nói:
- Đã có Vô Lượng Vấn Thiên, vì cái gì lại chơi lôi thuật với chúng ta?
- Quay lại nhìn.
Địch nhân không có truy đuổi, mình có thể chạy có thể công, lá gan Lâm Phiền liền lớn hơn rất nhiều.
Hai người quay trở lại, giẫm lên trên hàng rào gỗ, vừa chú ý vừa chậm rãi bay đến tòa nhà chủ ở trên rừng cây, đột nhiên rừng cây thổi tới một cơn gió lạ, vô số lá cây lập tức phiêu lãng trong gió. Lâm Phiền hoảng sợ:
- Phiêu Bình? Chạy!
Tây Môn Suất ngây người, một mảnh lá cây đột ngột gia tốc, chỉ trong nháy mắt liền phóng đến, xuy một tiếng liền cắt vỡ chân khí hộ thể của Tây Môn Suất, đồng thời lưu lại trên mặt hắm một đường máu. Lá cây đầy trời đột nhiên cùng nhau gia tốc, giống như từng tia chớp mà hướng về phía hai người cắt đến.
- Hộ thân!
Càn Khôn Quyển biến ảo thành khổng lồ bảo vệ Tây Môn Suất, lá cây đánh lên Càn Khôn Quyển vang vang hữu lực. Mà Càn Khôn Quyển mới đầu còn hùng tráng, lá cây vô tận bay tới bay lui, rất nhanh, Càn Khôn Quyển bắt đầu lay động. Tây Môn Suất không hề do dự giơ lên Thất Phá Kỳ khua múa, gió liền thổi ngược, lá cây bắt đầu không thể điều khiển, Tây Môn Suất nhân cơ hội đó liền trốn thoát.
Bên ngoài mười dặm, hai người ưu tư, Tây Môn Suất hỏi:
- Phiên Bình là cái chi?
- Phiêu Bình chính là đạo thuật thành danh của Hô Duyên Báo, bất quá cái mới nãy lại không giống lắm. Trong sách vở có ghi chép, trong từng lá cây của Phiêu Bình đều bao hàm các loại lôi thuật, có vài lá chứa phong nhận, không chỉ gây vết cắt trên thân thể mà còn có âm kình đánh thẳng vào thể nổi, đạt đến hiệu quả phá khí. Đạo thuật này là do Hô Duyên Báo bước vào tiểu thừa chi cảnh lĩnh ngộ, có thể cuốn sạch phương viên hai mươi dặm. Ta thật sự cảm thấy có chút bất an.
- Đạo pháp này chỉ có một mình Hô Duyên Báo sử dụng được?
Lâm Phiền gật đầu:
- Ừ.
- Được rồi, ta cũng có một dự cảm bất an.
Lâm Phiền lăng không vẽ bùa, một con tiểu ưng xuất hiện trên tay hắn. Lâm Phiền vận dụng chân khí một hồi, tiểu ưng giương cánh hướng về phía Vân Thanh môn mà bay.
- Cắt, có cần gọi viện quân vậy không?
- Ngươi lợi hại, ngươi lên trước đi.
- Ha ha, ta cảm thấy mình không cần đi lên trước, bởi vì hắn rượt theo rồi.