Vào thời kỳ chiến quốc, Lỗ Quốc có ra một chính sách. Nếu có người ở ngoài cứu được người nước Lỗ đang chết đuối thì khi trở về có thể hướng tới Lỗ quốc mà lấy thù lao. Khổng Tử có một đệ tử tên gọi Tử Cống, ông cứu người nhưng lại không cần thù lao. Khổng Tử nói: Ngươi nếu cứ làm như vậy, từ nay về sau sẽ không có ai cứu người nữa, bởi vì mọi người đều không có nhiều tiền như quốc gia, mà sau khi cứu người rồi lấy tiền thì lại cảm thấy phẩm đức thấp. Khổng Tử còn có một người đệ tử tên gọi Tử Lộ, sau khi cứu được một người té xuống nước còn nhận một con trâu của họ, Khổng Tử lúc này thật cao hứng nói: Từ nây về sau, người nước Lỗ sẽ dũng cảm cứu người.
Lâm Phiền lâm vào xấu hổ, đi cứu người thì rất là phù hợp với quy tắc chính đạo, nhưng mà yêu cầu tạ ơn lại làm trái quy tắc chính đạo. Chẳng qua, nếu không có lễ vật thì hắn cũng sẽ không bốc đồng mà đi đến nơi nguy hiểm đến vậy để cứu người. Tây Môn Suất rất có ý tứ nhìn Lâm Phiền:
- Thiên lao của Huyết Ảnh giáo nằm ở một vị trí đặc thù. Mặc dù gọi là Thiên lao nhưng kỳ thật thì người bên trong không nhiều lắm, phần lớn đều là đệ tử Huyết Ảnh giáo vi phạm môn quy. Trông coi sơ sài không nói, ta còn có thể nắm chắc việc mua chuộc ngục tốt Thiên lao. Chúng ta chỉ cần ở ngoài Thiên lao tiếp người, sau đó đem người tới Mặc Gia Thanh Châu là được rồi.
- Huyết Ảnh giáo ở tại Tuyệt địa mênh mông. Chỗ này ra vào nào có đơn giản vậy.
Tây Môn Suất gật đầu:
- Đúng thật là như thế, nguy hiểm là tất nhiên.
Lâm Phiền do dự hồi lâu:
- Hay là ta không đi, đi đến chỗ nguy hiểm vậy lại không có lợi lộc nào.
Tam Tam chân nhân có nói, lễ có thể khiêm lại không thể khiêm đấy. Nhưng mà cứu người chính đạo xong lại thu phi thuyền của người ta, phần lễ vật nặng đến vậy thì có phần… đây là vấn đề nguyên tắc. Nói sao đi nữa, Tây Môn Suất nhất định sẽ đàm phán trước, cho phi thuyền thì cứu người, không thì mặc kệ. Loại sự tình như vậy mình không thể mặt dày làm theo được, da mìn còn mỏng lắm nớ.
- Ta rất thất vọng với ngươi đấy, nghĩ chút mới được, ta nên đi tìm Trương Thông Uyên hay Tuyệt Sắc đây…
Tây Môn Suất nói đến đây liền nói tiếp:
- A, đúng rồi, lúc ta tới có gặp qua sứ giả Quỷ Môn.
- Hả?
Người thườ ng được giáo chủ ban ân cho đầu lâu, sau đó dựa theo tà pháp mà giết người bôi máu. Luyện chế đầu lâu thành oan hồn phiên, mà những kẻ này đa số là người thường, nhiều nhất cũng chỉ đi qua thị trấn. Bọn họ làm sao có thể lấy được đầu lâu? Thêm cái nữa, làm sao giáo chủ Quỷ Môn có thể biết những tên này đều là kẻ hận đời? Vậy chỉ có một giải thích, đó chính là sứ giả Quỷ Môn mang theo đầu lâu du ngoạn khắp mười hai châu, tìm kiếm người thích hợp.
Theo cách nhìn của Thiên Vũ chân nhân, Quỷ Môn đang thăm dò thái độ của tất cả các tu chân đại phái đối với chúng, cho nên Đông Châu phải trùng kích Quỷ Môn, làm do Quỷ Môn đoạn tuyệt ý nghĩ có thể nảy mầm.
Tìm kiếm sứ giả Quỷ Môn chính là công việc chủ yếu mấy tháng nay của Vân Thanh môn, nghe đồn Thiên Âm tự đã bắt được một tên sứ giả Quỷ Môn, sứ giả nhất định không lộ ra bất kỳ chi tiết nào, Thiên Âm tự cũng vô lực bởi vì không thể sử dụng cực hình. Thế nhưng chỉ mấy ngày sau khi bị bắt, tên sứ giả này đã tử vong bắc đắc kỳ tử trong nơi giam giữ của Thiên Âm tự.
Vân Thanh môn sẽ không cổ hủ giống như Thiên Âm tự, bắt được người nhất định sẽ sử dụng cực hình, có thể coi như là thái độ Vân Thanh môn vậy. Một mực không nghe tin tức Đông Châu có sứ giả Quỷ Môn, thế nhưng tại Đông Châu cũng đã phát sinh ra vài sự kiện liên quan đến Oan Hồn Phiên. Vừa nghe Tây Môn Suất nói đến sứ giả Quỷ Môn, Lâm Phiền lập tức hứng thú:
- Ở đâu?
- Đối với Quỷ Môn để ý nhiều làm gì?
Tây Môn Suất chỉ tiếc rèn sắc không thành thép:
- Quỷ Môn nhất định không thể nào phát triển an toàn được, bất kể là Vân Thanh môn các ngươi hay là Thiên Âm tự, cơ hồ tất cả mọi người đều gặp Quỷ Môn liền lập tức tiêu diệt, chưa từng thấy thái độ không diệt trừ. Vì sao à? Bởi vì bọn hắn hiểu được một đạo lý, bất kể là Phật, Đạo, Ma, Tà, thậm chí là Yêu cũng sẽ không dễ dàng buông tha Quỷ Môn. Quỷ Môn một khi có thế lực sẽ tập tức bị tiễn trừ.
Lâm Phiền cười:
- Thoạt nhìn chúng ta rất ngu?
- Chính xác là như thế.
- Nhưng mà ta hỏi ngươi, giả thuyết, một cái chính đạo, một cái tà phái có thực lực tương đương. Lúc này Quỷ Môn ở giữa phát triển an toàn. Vậy ngươi nói xem là chính đạo hay tà phái đi tiêu diệt đây?
Lâm Phiền nói tiếp:
- Ý của chưởng môn ta là, Vân Thanh môn chúng ta trông nom không được chuyện thiên hạ thì trông nom Đông Châu, khiến cho Đông Châu không có Quỷ Môn.
- Hóa ra Vân Thanh môn suy nghĩ cho lê dân bá tánh.
Tây Môn Suất kính nể gật gật đầu. Rồi sau đó hỏi:
- Ta không phải người Đông Châu, ta có lợi lộc gì?
Lâm Phiền cắn răng:
- Ngươi muốn chỗ tốt nào?
- Cùng ta đem Mặc Gia đại sư thoát khỏi Thiên lao.
Tây Môn Suất nhất định cắn chặt không chịu buông bỏ cái vấn đề kia.
- Đậu xanh, ngươi vô sỉ thật. Đây là chuyện tình của toàn bộ Đông Châu, nợ nhân tình ngươi thì nhiều nhưng sao ta phải một mình gánh đây chớ? Hơn nữa, Ma Giáo đối với Quỷ Môn cũng là thái độ tiêu diệt đó nha.
- Được rồi được rồi, ở Hô Duyên sơn trang.
Tây Môn Suất trả lời.
- Hô Duyên sơn trang?
Lâm Phiền hỏi lại. Chủ nhân của Hô Duyên sơn trang gọi là Hô Duyên Báo, là một tán nhân cũng khá có danh tiếng, am hiểu pháp thuật mộc hệ. Ba trăm năm trước cùng thê tử Bách Hoa Uyển hợp thể xong tu, cùng nhau xây dựng Hô Duyên sơn trang. Hai người không con không cái, song song vũ hóa, sau đó Hô Duyên sơn trang liền trở nên hoang phế. Bốn năm trước Lâm Phiền có đi qua một lần, có một con lệ quỷ trốn vào Hô Duyên sơn trang, Lâm Phiền lập tức đuổi theo, cuối cùng siêu độ con lệ quỷ này. Chỗ kia cách thôn trang rất xa, sớm đã không có người ở, phòng ốc vẫn còn nhưng đình viện đã đầy cỏ dại. Lâm Phiền nói:
- Chúng ta đi nhìn xem.
Tây Môn Suất trả lời:
- Ta không có hứng thú.
- Ngươi không có hứng thú ta liền cáo tri trưởng môn, Huyết Ảnh giáo nhốt Mặc Gia đại sư.
Lâm Phiền hung ác nói. Tây Môn Suất bất ngờ:
- Oa… ngươi thật vô sỉ nha. Được rồi, ta cũng nghỉ tạm tư ở Đông Châu, cũng không muốn gặp cái Quỷ Môn kia. Cùng nhau đi thôi.
…
Hô Duyên sơn trang cách Vân Thanh môn một trăm năm mươi dặm, tọa hạ tại giữa sườn một ngọn núi, vờn quanh lưng núi một vòng, diện tích hơn hai mươi mẫu. Hô Duyên Báo đã dùng mười năm cộng thêm đạo pháp mới xây dựng được chỗ này. Nhưng mà núi này rất bình thường, cũng không phải là tiên sơn phúc địa gì, sau khi Hô Duyên Báo chết thì nơi này không có người tu chân nào vào ở, cho nên mới hoang phế.
Hai người hướng về phía Hô Duyên sơn trang mà đi, Lâm Phiền có chút nghi vấn:
- Sứ giả Quỷ Môn này nhất định là người đã đi nhiều nơi, sao lại biết đến Hô Duyên sơn trang.
Tây Môn Suất nói:
- Không biết, ta gặp phải một tên tín đồ Quỷ Môn, còn chưa kịp luyện Oan Hồn Phiên thì ta đã bắt được, sau đó thuận tay tra tấn. Hắn chịu không nổi liền nói ta biết, người cho hắn đầu lâu, dạy hắn pháp môn hiện đang ở Hô Duyên sơn trang.
Lâm Phiền hỏi tiếp:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó ta có chính sự, liền đi tìm ngươi. Nhưng lại gặp ngay lúc ngươi cùng xà yêu tình chàng ý thiếp.
- Người kia đâu? Giết rồi?
- Còn chưa luyện thành Oan Hồn Phiên thì chỉ là người thường. Người Ma Giáo sao có thể giết phàm nhân được. Ta đem cái đầu lâu kia hủy đi, sau đó ném hắn trước cửa nha môn, nói cho hắn biết, nếu hắn không tự thú thì đích thân ta sẽ cho hắn thêm một lần cực hình nữa.
Tây Môn Suất nói tiếp:
- Lâm Phiền, xà yêu kia đối với ngươi có chút tính nhiệm đấy, nhưng xà tính lại hay thay đổi, lãnh khốc vô tình, ngươi muốn chơi chơi thì có thể, nhưng mà đừng quá để tâm, nên nhớ, bản tính của nó là dâm. Nếu như ngươi động tình thì vạn kiếp bất phục, đầu cắm đầy sừng đó nha. (Nguyên văn là mũ xanh mơn mởn)
- Hở?
Lâm Phiền nghe không hiểu.
Tây Môn Suất cứ như người từng trải hương vị:
- Cái này… nếu muốn tìm yêu tộc thì tìm hồ ly đi. Ngươi nhớ hồ ly mà chúng ta gặp tại Thúy Lục cốc chứ, ân nghĩa lưỡng toàn, trung thành tận tâm, không cầu danh lợi, không chiếm phần hơn.
Lâm Phiền nghĩ một chốc:
- Nuôi chó thì sao?
Móa… Tây Môn Suất một đầu gân xanh, mặc dù chó cũng có thể, nhưng mà… ây, không thể đàm đạo chuyện gió trăng với mấy người như thằng nhãi này được. Hai người trò chuyện lại nói đến Mê Vụ Triểu Trạch, Lâm Phiền lại nhớ tới Vụ Nhi, hỏi chuyện tình của Thứu Vụ, còn có loại tà thuật ác ý trong cơ thể Vụ Nhi. Tây Môn Suất trầm tư hồi lâu nói:
- Ta chỉ có thể nói, lão phụ Thứu Vụ này tu vi phi thường cao. Bà ta không yên lòng, nhưng mà Vụ Nhi trúng tà thuật đối với bà ta có chỗ tốt gì? Ấy? Nghe qua giống như một tiểu cô nương đáng yêu nha, ngươi thích nàng à?
- Thích?
Lâm Phiền sững sờ, oa… cái này rất khó xảy ra đó. Người không tệ, nhưng tướng mạo thì… được rồi, chỉ cần tâm địa thiện lương là được. Nhưng mà thân thể Vụ Nhi có mùi xú uế, mặt lại chảy mủ, hơn nữa toàn thân đều là... Lâm Phiền có chút ớn lạnh.
- Lòng thích cái đẹp mỗi người đều có!
Tây Môn Suất trầm ngâm:
- Cái này có hương vị giống với kiểu đi một đường riêng của Ma giáo. Ma Giáo từng có một cao nhân, hắn nghĩ đến chuyện ma tà song tu nên kết quả bị tẩu hỏa nhập ma. Làm sao bây giờ? Cuối cùng Ma Quân thỉnh một vị cao tăng, cưỡng chế khai quang, quán thâu phật gia tâm pháp.Tuy cuối cùng tu vị bị phế nhưng mà trị tận gốc tẩu hỏa nhập ma. Cơ bản mà nói, bởi vì song tu nên tẩu hỏa nhập ma, hẳn là nên hủy bỏ tu vi, làm theo vị tiền bối đó, đi theo một lối riêng. Cái tà thuật này của Vụ Nhi tựa hồ không muốn bị người khác thân cận, muốn phá tà thuật này vậy thì cứ đi theo một lối riêng thôi.
Lâm Phiền trầm tư, cái tà thuật này không chỉ vô hại, mà ngược lại còn có lợi cho tu vi rất nhiều, khuyết điểm duy nhất chính là làm cho Vụ Nhi hoàn toàn thay đổi. Tây Môn Suất nói ra cách này cũng không phải là không có lý, tu vi Vụ Nhi càng cao thì không chỉ có người khác giới không muốn tiếp cận mà ngay cả người đồng giới cũng xa lánh. Đi theo một lối riêng… Lâm Phiền gật đầu nói:
- Ta có thể chịu được, cùng nàng làm bằng hữu.
Tây Môn Suất nhíu mày một hồi, nói thật trịnh trọng:
- Lâm Phiền, ta phát hiện có một số việc ngươi cần phải biết. Hay là chúng ta đi một chỗ trước đã.
- Đi đâu?
- Kỹ viện.
- Miễn.
Lâm Phiền nghiêm mặt nói:
- Vạn ác dâm đứng đầu.
- Cái gì gọi là dâm?
Tây Môn Suất hỏi lại.
- À…
Vấn đề này Lâm Phiền còn chưa nghĩ qua.
…
Hai canh giờ sau, Phong Vân Lầu, kỹ viện trứ danh ở Kinh thành Đông Châu, trong một gian phòng ở lầu hai, hau nam hai nữ đang cẩu thả…
Hai người này dĩ nhiên không phải là Lâm Phiền và Tây Môn Suất, bọn họ dán một cái Ẩn Thân phù ngồi ở một bên xem, trận chiến này làm cho Lâm Phiền tim đập chân run, huyết dịch toàn thân chạy tán loạn. Tây Môn Suất tựa hồ đã có kinh nghiệm, bình tĩnh uống trà… Xem một hồi, Tây Môn Suất kéo Lâm Phiền rời khỏi.
- Việc bọn họ vừa làm chính là hợp thể song tu, là tác dụng chủ yếu của tiểu thiếp.
Tây Môn Suất nói một câu, sau đó cùng Lâm Phiền rời đi.
- Thì ra là vậy.
Lâm Phiền bừng tỉnh đại ngộ:
- Ngươi vừa nói tới Vụ Nhi, muốn khu trục tà thuật thì phải dùng biện pháp hợp thể?
Tây Môn Suất chân thành đáp:
- Lâm Phiền, ta chỉ nói biện pháp này có khả năng, ta không cho rằng ngươi có khả năng hoàn thành.
Toàn thân đều là máu mủ, sờ lên người càng thêm máu mủ… Ta đệt…
- Ngươi…
Lâm Phiền ngẫm lại hỏi:
- Thường xuyên làm loại chuyện này à?
- Ừ… Chúng ta đổi chủ đề.
Tây Môn Suất lập tức đánh lảng sang chuyện khác:
- Đi Hô Duyên sơn trang còn bao lâu?
- Hơn một canh giờ… Đệt, chúng ta bay sai hướng rồi.
Lâm Phiền quẹt mồ hôi một cái, sau đó hỏi:
- Ta mới nhìn thấy việc này, mặt đỏ tới mang tai, tâm hoảng ý loạn cũng là chuyện bình thường. Tại sao ngươi cũng vậy?
Tiểu thuyết diễm tình cũng có loại từ ngữ miêu tả chuyện này, Lâm Phiền lúc ấy cảm thấy rất kỳ quái, tại sao lại phải vậy? Hôm nay thử một lần quả nhiên là giống hệt.
Không nghĩ đến, Tây Môn Suất lại nói ra một câu thật thấp:
- Nghĩ đến một việc.
Lâm Phiền hỏi:
- Ngươi đã từng yêu?
- Có thể nói như vậy.
- Hợp thể rồi?
Tây Môn Suất do dự nửa ngày, gật đầu:
- Ừ.
- Nàng thích ngươi?
- Ừ.
- Sao ta chưa gặp, cũng chưa nghe ngươi nhắc tới?
- …
Tây Môn Suất trầm mặc thật lâu đáp:
- Chúng ta yêu nhau là sai, tình của chúng ta không thểbđể cho hậu thế bàn luận.
Lâm Phiền kinh hãi:
- Nàng là nam nhân?
- Móa… Không phải.
Lỗ tai Tây Môn Suất phun ra khói.