Chương 105: Bản tính

Thiên Vũ chân nhân vô cùng uy nghiêm, lại nghe thằng nhãi kia kêu nàng bằng chưởng môn đấy, thế nên Văn Khanh vội vã lên tiếng:

- Tiên trưởng.

Lúc này mà cứ giữ cái dạng thà làm đầu gà, không làm cánh phượng, có chết cũng không khuất phục thì dù người ta có tốt đẹp hay uy vũ gì gì đi nữa, tám chín phần mười xà yêu sẽ thành con rắn chết đấy.

Thiên Vũ chân nhân hỏi:

- Tại sao lại đi thư viện Vân Thanh?

Văn Khanh trả lời:

- Ta muốn trừ đi thú tính. Cho nên mới đi tìm đạo thư chỉ dẫn cách thanh tâm quả dục, muốn tu hành một lần.

- Trừ?

Thiên Vũ chân nhân cười:

- Cái này ngay cả Bồng Lai cũng không thể trừ đi bản tính con người, vậy mà ngươi lại tìm tới Vân Thanh sơn của ta tìm sách để trừ? Thôi thì các ngươi dù sao cũng không ai bị thương, Lâm Phiền cũng đã nói qua với các ngươi rồi, ngươi phải dẫn tiểu hồ ly, rời hỏi trăm dặm Vân Thanh môn.

Văn Khanh thấy thái độ Thiên Vũ chân nhân không được vui, liền lập tức bước lên một bước:

- Tiên trưởng, ta tuy là xà yêu, nhưng biết phân biệt bản tính. Phàm nhân gia nhập Vân Thanh sơn có thể đạt đến thanh tâm quả dục, tuy rằng ta chưa xóa đi được bản tính nhưng mà…

Thiên Vũ chân nhân khoát tay, ý bảo rằng mình hiểu ý tứ của Văn Khanh. Nàng nghĩ thầm, xà yêu bản tính dâm dục, vậy mà tiểu xà năm trăm năm này lại vẫn còn băng thanh ngọc khiết, hiển nhiên là tận lực khắc chế bản tính trời sinh. Nhưng mà mắt nàng lại mang theo mị sắc, về lâu dài lại khó có thể áp chế được bản tính. Thiên Vũ chân nhân chậm rãi nói:

- Có một phương pháp, có thể phá đi bản tính xà tinh.

Văn Khanh mừng rỡ:

- Xin tiên trưởng chỉ điểm.

Thiên Vũ chân nhân nói:

- Đan tại tính nên không thể trừ, vậy thì sau khi ngươi hóa thành hình người, tự hủy nội đan đi. Lúc đó ta sẽ tặng ngươi một quyển Vân Thanh tâm pháp. Tuy phương pháp này có thể trừ đi yêu tính, nhưng mà ngươi lại không khác gì thường nhân, nếu như không thể viên mãn trúc cơ vậy thì chỉ sợ sống không quá hai mươi năm. Dù cho trúc cơ được cũng chỉ sống lâu hơn mấy trăm năm. Còn nếu như ngươi lưu lại nội đan, có thể ngàn năm không lo, nếu như có tạo hóa vậy thì cùng giao long qua lại, chưa hẳn là có thể thành đại đạo.

Văn Khanh lắc đầu.

Thiên Vũ chân nhân hiển nhiên biết rằng Văn Khanh sẽ không đồng ý, nàng liền an ủi:

- Bản tính yêu thú như thế thì cần gì phải để tâm? Xà yêu tâm địa độc ác, dục vọng không dừng, chỉ cần ngươi không hại người, vậy thì Đông châu này sẽ không ai cố ý làm khó dễ ngươi. Cái việc quan hệ này, phàm phu tục tử lại muốn càng nhiều càng tốt đấy, ngươi cứ thân mật qua lại cũng có thể tăng tiến tu vi, không phải là không ổn. Chỉ có điều, cứ ở mãi một chỗ với nhau, chỉ sợ lúc tâm địa độc ác nổi lên, đến lúc đó giết người đoạt sắc vậy thì đừng trách sao Vân Thanh môn ta ra tay độc ác.

Văn Khanh vội vàng dập đầu:

- Xin tiên trưởng chỉ điểm, ta không muốn nhập vào vòng tuần hoàn ấy.

Thiên Vũ chân nhân nói:

- Một, là ngươi tìm xà yêu mà song tu, vợ chồng ân ái, thế nhưng độc tâm khó trừ, sớm muộn gì cũng sẽ gây họa nhân gian. Hai, ngươi xuất gia, dựa vào phật môn thanh tịnh, ngày đêm tụng kinh niệm phật, thanh tu qua ngày, bất quá ta sợ rằng ngươi không chịu nổi cái khổ này, cái khổ này không dừng lại, vĩnh viện cũng không. Ba, ngươi tìm một chủ nhân, thề làm nô, bất quá phàm nhân chỉ sống có trăm tuổi, người tu chân cũng chỉ mấy trăm năm, sau vài trăm năm thì tâm tính vẫn vậy. Bốn… Độc Long giáo nằm trong Thập Vạn Đại sơn có bí pháp. Một ngàn năm trước, có một con Tri Chu (Nhện) chỉ tu luyện được bảy trăm năm đã có thể trừ đi thú tính, hiện giờ hắn là tuần sơn tổng sử Độc Long giáo, đã từng rời núi bái phỏng Vân Thanh môn chúng ta. Bất quá, Độc Long giáo lại nằm sâu bên trong nơi yêu thú tàn sát bừa bãi, ngươi thân là một con xà yêu năm trăm năm, lại trẻ tuổi xinh đẹp, chỉ sợ còn chưa đến gần Độc Long giáo đã bị rơi vào tay người khác, có thành nô tỳ hay không thì phải xem vận mạng của ngươi. Cho dù ngươi may mắn đến được Độc Long giáo đi nữa, mà yêu thú muốn trừ đi thú tính cũng có vô số, làm sao ngươi có thể đạt đến? Chỉ có bốn cách này, ngươi tự mình chọn đi.

Văn Khanh nói:

- Tiên trưởng có biết về vị Tri chu tổng sử kia hay không? Có thể viết giúp ta một lá thư được hay không? Văn Khanh vô cùng cảm kích.

- Ha ha, ngươi đúng thật là dám nghĩ đấy.

Thiên Vũ chân nhân từ trong túi càn khôn lấy ra một viên bảo thạch màu lam:

- Vật này hắn lưu lại lúc bái phỏng Vân Thanh sơn, ngươi cầm đi đi.

- Đạ tạ tiên trưởng.

Văn Khanh cung kính nhận lấy viên bảo thạch.

- Cứu được tiểu hồ ly rồi thì đi đi thôi.

Thiên Vũ chân nhân quay qua nhìn Lâm Phiền:

- Trong động đùa giỡn nữ tử, phạt tạp dịch mười ngày, tự mình đi tìm chấp pháp trưởng lão chịu phạt đi. Nếu như ngươi đồng dạng với tông chủ của mình, muốn hỏi: Liệu không phạt có được không. Vậy thì chịu thêm mười ngày nữa.

Lâm Phiền cười khổ:

- Vâng, trưởng môn.

- Ừ.

Thiên Vũ chân nhân hất tay áo lên liền rời đi, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm.

Văn Khanh và Lâm Phiền xuất phát, Văn Khanh khách khí nói:

- Tiên trưởng vất vả rồi.

- Tiên trưởng?

Lâm Phiền cười:

- Bà chị à, bà chị còn lớn hơn tổ tông của tổ tông của tổ tông của ta đấy. Gọi ta là Lâm Phiền được rồi. Thực ra thì… ta muốn cảm ơn các ngươi đấy, không có các ngươi thì ta không cách nào có thể thu phục được kim châm.

Cái Tật Phong châm này ngay khi mình bị khi dễ mới có cảm ứng, mà phụ thân hay sư phụ của phụ thân mình đều là người của Bồng Lai, ai dám khi dễ họ đây. Thế nên muốn đánh giá, muốn sử dụng nó cũng có được đâu. Thật ra thì đơn giản vậy thôi hà. Còn cái Vô Ảnh châm này nữa nhỉ? Vô Ảnh châm là cái dạng tính nết gì đây? Lâm Phiền chỉ dám suy nghĩ một chút, chiến đấu với Tật Phong châm đã làm cho hắn sợ hãi đến vậy rồi, vạn nhất cái Vô Ảnh châm còn hung ác hơn Tật Phong châm thì mình chẳng phải trở thành phế vật à.

Nói đến xà yêu lại nhớ ra một câu chuyện, thực ra thì Bạch Tố Trinh nguyên bản và Bạch Tố Trinh qua lời kể của dân gian có khác biệt rất lớn đấy. Nguyên bản thì Bạch Tố Trinh đã kết hôn rồi, tiểu Thanh là cá chứ không phải xà, Bạch Tố Trinh vì hại người mà gả cho Hứa Tiên, Pháp Hải là người tốt. Lâm Phiền thường xuyên xem tiểu thuyết dân gian nên nhận ra, năm trăm năm trước, Bạch Tố Trinh là người xấu, vậy mà năm trăm năm sau lại điên đảo hoàn toàn. Nhớ đến đây, Lâm Phiền có phần hiếu kỳ hỏi:

- Tại sao ngươi lại muốn trừ đi thú tính?

Hắn là người tùy tiện, thế nên không hiểu, cần gì phải cố gắng áp chế hành vi tính cách của mình chớ.

Văn Khanh không trả lời, chỉ lắc đầu:

- Ba mươi năm trước, lúc đó ta rất khó có thể khắc chế tâm tính, bạo động bất an. Thậm chí, ta từng nghĩ đến việc muốn hạ độc trong giếng tại một trấn nhỏ, muốn xem sẽ chết bao nhiêu người. Rồi bà nội tặng ta một quyển Vân Thanh tâm pháp, sau khi ta tu luyện liền có hiệu quả. Nhưng sau khi tu vi tăng lên lại bộc phát thú tính, vì vậy ta mới phải đi trộm đạo thư của Vân Thanh môn.

Lâm Phiền hừ nhẹ:

- Nói một đằng, trả lời một nẻo.

Văn Khanh nghĩ một lát:

- Lúc ta còn là một tiểu xà, mùa đông liền bị đông cứng, một hòa thượng dùng thân thể của hắn sưởi ấm cứu ta. Nhưng mà sau khi ta tỉnh lại liền cắn chết hắn. Trước khi chết hắn có nói với ta, nếu như sau này ta hại người, vậy thì bởi vì hắn cứu ta nên hắn nhất định sẽ sa vào vô gian địa ngục. Lúc ấy ta không rõ, mãi về sau tu luyện được nội đan mới hiểu rõ ý tứ của hắn, một mực nhớ kỹ lời hắn nói lúc đó.

Lâm Phiền nghĩ nghĩ rồi đáp:

- Hết thảy theo tạo hóa đi, đừng tự trách quá khứ. Tính cách của ngươi đã như thế, cần gì… ây, nói sao đi nữa thì chưởng môn của ta nói chưa chắc đúng hết đâu. Bất quá, nàng nói một câu khẳng định rất đúng đấy, chỉ cần ngươi hại người, chúng ta nhất định sẽ diệt trừ ngươi.

- Sẽ không đâu.

Văn Khanh vội vàng xua xua tay:

- Ta nhất định sẽ không hại người.

- Ta tin ngươi.

Lâm Phiền nói:

- Đến sơn môn rồi, ngươi đợi một lát, ta đi bắt hồ ly.

Văn Khanh hơi có chút áy náy, cúi đầu nói:

- Kỳ thật ta không muốn mình trở nên dâm tiện, cho nên ta mới cố gắng khắc chế chính mình.

Lâm Phiền vỗ vỗ vai Văn Khanh:

- Lừa gạt hay không cũng là bản tính nha, ta hiểu, ta cũng tin tưởng ngươi. Ngươi chờ một lát.

Ngươi có gạt ta thì ta cũng có mất miếng thịt nào đâu mà. Lâm Phiền hiện tại tuy có chút khó chịu, thế nhưng mà nhờ cô nàng nên hắn mới thu phục được Tật Phong châm, thế nên nhìn Văn Khanh cũng hết sức thuận mắt. Nhưng mà Lâm Phiền lại không nghĩ đến lời nói của mình vậy mà làm cho Văn Khanh vô cùng xúc động. Sự tin tưởng này đối với Văn Khanh lại có cảm giác vô cùng trọng đại, Văn Khanh mặc dù chưa từng hại người, nhưng yêu tính bản thân lại âm ỉ, nối dối cũng là bản tính đấy. Không giải thích được cũng như không muốn nói lời thật lòng. Mà khi nàng nói với Thiên Vũ chân nhân cũng không phải là nói thật, nàng đi trộm thư không phải thì thanh tâm mà là muốn nghiên cứu đạo pháp kim hệ và thủy hệ.

- Hồ ly đâu?

Lâm Phiền chất vấn trên điện.

Phía dưới có một đám tiểu hài tử, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng đều nhìn về phía một đứa nhỏ khoảng chín tuổi. Thằng bé tội nghiệp này òa khóc tại đương trường:

- Các ngươi đều chơi, sao lại chỉ nhìn ta?

- Hồ ly, hồ ly đâu hử?

Lâm Phiền không nhịn được nói.

Oánh Oánh vô cùng hiểu chuyện, nàng lập tức dẫn đứa nhỏ đi sương phòng, rồi từ bên trong đem hồ ly ra. Con hồ ly này tinh thần uể oải, bốn vuốt có máu tươi, trên cổ nó còn có một cái vòng trang sức, có vài đạo bùa nhét vào bên trong vòng trang sức đó.

Lâm Phiền cầm con tiểu hồ ly lên, cơ mặt giật giật:

- Cái củ nợ gì đây?

Oánh Oánh nói:

- Đại sư huynh, hồ ly nói hắn biết bắt thỏ con, sau đó Vương Bá vẽ mấy đạo phù rồi cả bọn đem nó đi bắt thỏ.

Trả lời thật đơn giản đấy nhỉ, Lâm Phiền khá là đồng tình, mấy đứa tiểu quỷ này chơi hồ ly tới mấy ngày lận nha… Lâm Phiền cười:

- Tiểu Cửu, có từng nghe nói tự gây nghiệt thì khó sống hay chưa?

Hồ ly Tiểu Cửu này khó chịu, đầu nghẻo qua một bên, không sai, là hắn muốn đi dụ dỗ tiểu hài tử, nhân cơ hội mà trốn thoát. Ai ngờ được mấy đứa tiểu quỷ này còn bỏ thêm phù trú trên xích sắt nữa chớ. Kết quả là từng đứa đều xách mình đi bắt thỏ, mình không đi thì mấy đứa tiểu quỷ này lại giở thủ đoạn khi dễ mình.

Lâm Phiền nói:

- Chơi đùa với tiểu hồ ly thì chép phạt một trăm lần, không chơi đùa thì hai trăm.

Oánh Oánh sửng sốt:

- Đại sư huynh, tại sao?

- Bởi vì tiểu hồ ly không có lực phản kháng, cái này là hành vi hà hiếp kẻ yếu đấy. Chúng ta là người tu chân, có thể lấy yếu trừ mạnh, nhưng nếu khi dễ kẻ yếu hơn mình thì tuyệt đối không được.

Hồ ly cảm động, nước mắt nước mũi chảy tè le. Mấy đứa hài tử đều hiểu mà gật đầu, Oánh Oánh hỏi tiếp:

- Vậy tại sao không chơi đùa hồ ly lại chép phạt hai trăm lần?

Lâm Phiền trả lời:

- Cái con hồ ly này lừa gạt mọi người, dĩ nhiên là muốn chạy trối chết rồi đấy. Ta chỉ có thể dùng từ bại hoại từ trong trứng mà diễn tả thôi. Đối đãi với loại bại hoại này, đặc biệt còn là dạng bại hoại muốn lừa gạt đám nhóc các ngươi thì nhất định phải khi dễ bọn họ. Nếu may mắn mà hắn chạy trốn được, chắc chắn hắn sẽ cười các ngươi là ngu ngốc rồi. Các ngươi muốn bị hắn kêu bằng kẻ ngốc hay không?

- Không muốn.

Tiểu hài tử trả lời:

- Vậy thì sau khi chép phạt hai trăm lần rồi thì nhớ kỹ giáo huấn của ta đấy. Từ nay về sau, người khác cho các ngươi chỗ tốt gì thì các ngươi phải suy nghĩ một chút, vì cái gì mà người khác lại cho ngươi chỗ tốt? Trên trời không có rớt bánh, có rớt cũng chỉ là đá cục thôi. Mà có rớt bánh xuống đi nữa cũng không đến lượt các ngươi lấy.

Lâm Phiền nói tiếp:

- Oánh Oánh, ngươi không cần chép, ta giao ngươi giám sát bọn họ.

- Vâng, đại sư huynh.

- Đại sư huynh đi thong thả.

Bầy hài tử phất tay.

Sướng!!! Quá sướng!!! Tuy đều là tiểu hài tử xấu xa, nhưng Lâm Phiền còn có một chút hư vinh trong đó đấy. Hôm nay đem thân phận đại sư huynh của mình ra thể hiện một chút, trừng phạt mấy đứa nhóc này, vậy mà bọn nhóc lại càng tôn kính mình hơn nữa đây này. Mà mình không cho cái đuôi nhỏ Oánh Oánh chép phạt, ngược lại liền ném đám nhóc con này cho nàng. Nếu như mọi người hài lòng thì mình cũng coi như thỏa mãn vậy. Nếu như mọi người oán hận, vậy thì Oánh Oánh không đúng rồi, thế nên lúc đó có thể trừng phạt Oánh Oánh mà đổi lấy dân tâm.

Kỳ thật thì mọi người đều là đệ tử tông môn, Lâm Phiền làm quái gì có cái quyền phạt người chớ. Ấy vậy mà Lâm Phiền tâm tình tốt liền chơi đến nghiện rồi. Rồi sau đó hắn liền chảy mồ hôi lạnh, bố khỉ, cái chuyện này mà tông chủ biết được thì mình ăn nói mần răng. Lâm Phiền chợt bật cười lớn, ném luôn hoài niệm cảm giác hư vinh và thành tựu vừa rồi. Có thể thoải mái đem quyền dục vứt qua một bên cũng coi như là một người có tính bình ổn vậy.