Chương 104: Thu hoạch

Hai cái này thuộc về năng lực suy nghĩ của nhân loại đấy. Linh khí tuy rằng rất dũng mãnh nhưng lại liên tiếp bại lui về sau, bị chân khí của Lâm Phiền đánh cho phải lùi về bản thể. Mà Lâm Phiền một là không làm, đã làm thì phải làm cho xong, chân khí lại một lần nữa rót vào cây kim. Một khắc này, Lâm Phiền dường đã quên luôn vị trí của bản thân, hình như hắn cũng quên luôn thử yêu và xà yêu mất rồi.

Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc thì Lâm Phiền cũng chuyển bại thành thắng, chân khí lúc này đã có thẻ phản công vào trong Tật Phong châm. Mà Tật Phong châm tuy chống cự rất hung mãnh, nhưng nó hoàn toàn không thể nào theo kịp tiết tấu của Lâm Phiền, nó chỉ có thể liên tục duy trì cách phát ra linh khí. Lâm Phiền ở bên cạnh vừa công kích vừa nghĩ ngợi: Cái này là tâm luyện hay lực luyện ấy nhỉ?

Lực luyện là chỉ cách sử dụng chân khí bá đạo, thậm chí mạnh mẽ hơn bảo vật vô số lần, cường thế chuyển vào, khống chế bảo vật. Mà tâm luyện thì kiểu như dùng nước ấm luộc ếch, dùng chân khí chậm rãi dung hợp với thần thức và linh khí của bảo vật, cuối cùng đạt đến mục đích khống chế nó.

Không có ngoại lực tác động, thời gian trôi qua, Tật Phong châm đột nhiên không còn phản kháng, kệ cho chân khí của Lâm Phiền rót vào liên tục. Lâm Phiền lấy bụng tiêu nhân đo lòng quân tử, hắn còn tưởng Tật Phong châm học được một chút thói xấu của mình nên một mực vẫn đề phòng, chậm rãi rót chân khí vào. Mà thật sự là không ngờ, lần này Tật Phong châm lại không có phản kháng. Ây… Đây hẳn là tâm luyện nhỉ, chân khí của Lâm Phiền lúc đối kháng với Tật Phong châm đã hiểu được phần nào.

Đại khái có thể là do Tật Phong châm thấy mình chịu nhục mà bất mãn, đã nhận nhầm mình là phế vật đấy. Mà lúc Lâm Phiền phát hiện Tật Phong châm khác thường, dùng thần thức dò xét, Tật Phong châm liền nhân cơ hội đó mà đánh tới. Lâm Phiền suy đoán, cái củ nợ này có tám phần là muốn phế đi mình đấy mà, hẳn là nó muốn chờ đợi một chủ nhân khác. Còn hai phần còn lại là Tật Phong châm muốn dùng linh khí của nó mà tăng cường cho chân khí của chủ nhân, đánh bại đối thủ, rửa sạch sỉ nhục, chỉ có điều nó lại không ngờ làm vậy sẽ khiến cho Lâm Phiền trở thành phế vật.

Lâm Phiền mở mắt, Tật Phong châm lóng lánh ánh kim từ trong Càn Khôn giới bay ra, dừng lại trước mặt mình. Hóa ra là sau khi tâm linh tương thông, phải hiểu rõ đặc tính của bảo kiếm. Mà Lâm Phiền lại có Thiên Mang tâm pháp nên có thể giảm bớt cái trình tự này, thoải mái ngự châm. Ấm no sinh dâm dục, Lâm Phiền lại quan sát Vô Ảnh châm, nhưng một điểm dấu hiệu đều không có, yên yên tĩnh trôi nổi trong Càn Khôn giới.

Mà lúc này Lâm Phiền mới cảm giác được có người đang ôm mình, nhìn trái nhìn phải một vòng, đại sảnh vẫn là đại sảnh, chỉ là có thêm một cô nương đang ôm mình, môi nàng và môi hắn tựa hồ dán chung một chỗ… ấy ấy, người ta là ngủ thiếp đi đấy. Lâm Phiền chưa từng tiếp xúc với nữ nhân gần như vậy, lại chưa nhớ lại đoạn thời gian trước, thuận miệng nhắc nhở:

- Cô nương?

Cô nàng kia tất nhiên là Văn Khanh rồi, bà lão kia không cho đả thương người, hỏi thì thằng nhãi này lại không trả lời, chỉ có thể một mực mà ôm. Ôm ôm thì phải dùng sức, dùng sức thì phải mệt, thế nên cô nàng ngủ quên mất tiêu. Sau khi bị kêu tỉnh lại, Văn Khanh cũng chưa có nhớ lại ngay, ngẩn đầu nhìn thấy Lâm Phiền liền đỏ mặt. Mà đột nhiên cô nàng nghĩ tới gì đó, lập tức biến ra chân thân, đem Lâm Phiền trói chặt lại lần nữa.

Lâm Phiền thấy mỹ nữ hóa thành rắn cũng nhớ lại vì sao mình ở cái chỗ quỷ này, tay áo liền ném ra một hạt đậu nành, tâm phù khởi động, ngón tay điểm một cái thi triển thuật tát đậu thành binh, sau đó là thay hình đổi vị liền thoải mái thoát khỏi trói buộc của cô nàng kia.

Làm người tốt không bằng làm tặc mà. Lâm Phiền sau khi thoát khốn liền lập tức hối hận, mỹ nữ này nếu là nai, thỏ, hạc mấy loại linh thú này cũng rất ổn, cảm giác kia quả thật không tồi. Dù cho không phải thì hồ ly cũng được, hồ ly có linh thú cũng có yêu thú. Mà xà thì… Xà thì không được đâu, xà bản tính là độc, dâm, cho dù bây giờ nàng vẫn là cô nương tốt, thế nhưng theo thời gian nhất định thú tính cũng sẽ bộc phát thôi hà. Bởi vì xà chỉ có thể áp chế thú tính, mà các loại linh thú lại không có thú tính đi đả thương người khác đấy. Áp chế thú tính sẽ làm thú tính tích lũy qua ngày tháng, kiểu kiểu như trị thủy vậy, chắc chắn không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra vấn đề. Nhưng thú tính và nước lại không giống nhau, một khi thú tính phát tác thì nhất định sẽ vô cùng kịch liệt. Cũng không thể trách yêu thú không thể khống chế thú tính, có lẽ đây cũng là một dạng thiên đạo.

Bất quá, xà yêu cũng khá, không có dạng thú tính đi chủ động đả thương người khác. Độc, ý là ngoan độc ấy, giống như ngươi lấy đi đồ đạc của nàng, nàng có khả năng sẽ giết ngươi mà lấy lại vật bị mất chứ không phải đi ăn trộm là lấy lại. Điểm ấy thì Thử yêu lại không có, tính cách của thử yêu chính là nhiều một việc không bằng bớt đi một việc, tận lực không đả thương người khác, quen với việc lén lút. Dâm, ý là dâm dục vô cùng vô tận, chính bản thân cũng khó lòng khống chế. Nếu so với mị lực của hồ ly lại bất đồng, mị lực chỉ là đẳng cấp cao của dục thôi.

Bò cạp yêu thì mang thù, hổ yêu thì hung hãn… yêu thú đều có đặc điểm, mà túm lại là liên quan trực tiếp tới thú tính của bọn họ.

- Dừng tay.

Bà lão thấy Văn Khanh muốn đánh liền ngăn cản lại, sau đó đi đến trước mặt Lâm Phiền khom người:

- Thỉnh tiền bối bỏ qua cho chúng ta.

Lâm Phiền nghi hoặc:

- Hả?

- Tiên trưởng bế quan ba ngày, chúng ta không dám quấy rầy chút nào, cũng không có làm hại tiên trưởng, thỉnh tiên trưởng thả chúng ta đi, chúng ta tất nhiên sẽ không dám quấy rầy Vân Thanh sơn nữa.

Bà lão hoàn toàn dùng thái độ khẩn cầu mà nói, trong đó cũng có nói rõ nhân tình, ba ngày nay ta chưa hề thương hại ngươi.

Văn Khanh tựa hồ hiểu rõ tính cách của lão bà:

- Bà nội, chúng ta không cầu hắn.

Lâm Phiền nghĩ một lát:

- Có thể, bổn tiên trưởng liền làm chủ cho các ngươi. Bất quá hồ ly kia vẫn còn đang ở Vân Thanh sơn, nếu vị cô nương này bằng lòng dùng bản thân đổi lấy hồ ly, phục thị bổn đạo gia, ta đây sẽ… hắc hắc…

- Tiên trưởng khai ân.

Bà lão khẩn cầu.

Văn Khanh nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ta giết ngươi.

Lâm Phiền đáp:

- Giết ta thì tiểu hồ ly kia hẳn phải chết. Một trăm năm, chỉ cần ngươi đáp ứng phục thị ta một trăm năm, sau một trăm năm ta liền thả tiểu hồ ly, cũng không làm khó nhà các ngươi.

Văn Khanh nhìn bà lão, trái lo phải nghĩ hồi lâu:

- Được, ta đáp ứng ngươi, nhưng ngươi phải hướng về tam thanh mà thề.

- Tam thanh, ta thề.

Ha, tam thanh làm quái gì rãnh rỗi đến vậy, Lâm Phiền hướng tay về phía bộ ngực Văn Khanh, Văn Khanh lui về sau một bước sau đó nhắm mắt, bà lão lệ chảy thành hàng, thậm chí là quỳ xuống khẩn cầu.

Lâm Phiền rút tay về, chắp tay:

- Tiểu đạo sĩ vô lễ, vừa rồi chỉ là đùa một chút mà thôi. Các ngươi chờ một lát, ta đem tiểu hồ ly thả ra. Nhưng ta cũng nói trước, ba ngày, ta không dám đảm bảo sống chết của nó.

Xem ra một ít yêu thú cũng có tình có nghĩa, hồ ly báo ân tựa hồ không phải không có khả năng.

- Ta đi với ngươi.

Văn Khanh rõ ràng vẫn chưa tin Lâm Phiền, đa nghi cũng là một dạng tính cách của rắn.

- Tự nhiên.

Văn Khanh lắc lư thân rắn đi theo Lâm Phiền ra khỏi cửa động.

Bầu trời đầy sao, Thiên Vũ chân nhân một mình đứng ngoài động khẩu, ngửa mặt lên trời ngắm sao, cũng không quay đầu lại:

- Rốt cuộc cũng chịu đi ra rồi.

Lâm Phiền chấp tay:

- Chưởng môn… viện quân nơi mô?

Thiên Vũ chân nhân nở nụ cười, quay đầu lại:

- Nếu như ngươi gặp nguy hiểm, ta tất nhiên sẽ cứu ngươi. Nhưng mà các nàng lại không có ý muốn thương hại ngươi, bằng không thì sơn động sớm đã bị san bằng rồi. Ây… thử yêu này cũng thật là gian xảo, biết rõ là ta tới nên một mực dặn dò xà yêu kia không được thương hại ngươi, lại không nói rõ ta ở chỗ này. Ba ngày nay làm gì rồi?

Lâm Phiền hiển nhiên biết rõ chưởng môn đã dùng thần thức tiến hành dò xét, thấy mình ngẩn người nên hiểu rằng mình đã gặp sự tình nào đó. Ngón tay Lâm Phiền di chuyển, một cây kim xuất hiện trên đầu ngón tay, rồi sau đó phất tay, từ một hóa chín, sáng ngời trong đêm như lưu tinh, nó nhanh như điện quang hỏa thạch, trong nháy mắt bắn thủng một cây tùng ngoài trăm trượng, lại trong nháy mắt, từ chín hóa một, trở lại bên người Lâm Phiền, đáp xuống ngón trở, một mực im lặng. Thời gian tâm luyện có hạn, tạm thời chỉ có thể thu phục Tật Phong châm, tiếp theo còn phải có chút trình tự luyện thần, cuối cùng mới đạt tới cảnh giới tâm linh tương thông, người châm hợp nhất.

Thiên Vũ chân nhân gật đầu, uy lực có vẻ không đủ, khó có thể phá được pháp bảo hộ thể, cho dù đả thương được bản thể địch thủ cũng không gây nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mà chỉ cần không phải pháp bảo hay binh khí tà môn thì Thiên Vũ chân nhân sẽ không đi hỏi chi tiết, ngược lại hướng về Văn Khanh sau lưng Lâm Phiền:

- Xà yêu!