Chương 12: Thanh niên tri thức bỏ vợ bỏ con (12)

Yến Chử nói xong một tràng, mặc kệ phản ứng của Giang Đông Lâm, xách túi bánh bao về nhà.

Sau mấy tháng, tiến trình của nhiệm vụ chính đã đạt đến 90%, từ lúc đạt đến con số này, mặc kệ Yến Chử làm gì, thanh tiến trình cũng không tăng một chút nào. Yến Chử cảm thấy, có lẽ cần một cơ hội để giá trị hạnh phúc đạt tối đa.

Về nhiệm vụ phụ 2 xuất hiện lúc sau, anh tạm thời không định phân tinh lực (tình thần và thể lực) đi chấp hành. Anh vốn đợi lúc vợ sinh con xong, rồi mới suy nghĩ cách đối phó với nhà họ Giang, không ngờ kế hoạch không kịp tiến hành, đối phương đã tự tìm đến cửa.

Đừng thấy lúc nãy Yến Chử độ lượng, dường như "không muốn so đo với nhà họ Giang", "từ đây nước giếng không phạm nước sông", "không hề lui tới", thực ra ngay từ đầu anh đã không muốn buông tha nhà họ Giang đơn giản như vậy.

Trong lòng anh rõ ràng, cho dù Giang Đông Lâm hay Giang Thành và Cao Á Cầm phía sau anh ta cũng sẽ không buông tha miếng thịt mỡ nhà họ Yến. Cho nên nếu không có bất ngờ gì xảy ra mà nói, chẳng mấy chốc mà người phụ nữ kia sẽ tìm đến cửa.

Sắc mặt của Yến Chử âm trầm, không phải anh sợ gia đình kia mà hiện tại vợ còn đang mang thai. Một đống ruồi bọ tìm đến cửa, tuy không gây thương tổn đến người, nhưng nghe thấy bọn họ ong ong kêu cũng bực bội.

Xem ra phải nghĩ cách giải quyết bọn họ sớm một chút.

Giang Đông Lâm trơ mắt nhìn Yến Chử rời đi, cổ họng khô khốc, sau lưng đổ mồ hôi, muốn cũng không có dũng khí ngăn người lại.

"Đông Lâm, thằng nhãi đó nói dối đúng không?" Bạn bè cùng tới hỏi Giang Đông Lâm, ánh mắt của họ âm thầm đánh giá.

"Tất nhiên là giả."

Giang Đông Lâm trả lời không suy nghĩ, vì chứng mình mình nói thật, trên mặt anh ta còn lộ ra một nụ cười thả lỏng: "Tình huống nhà mình như thế nào các cậu còn không biết à? Tiền mua phòng hồi đó do bố mình và dì Cao tiết kiệm mấy năm đi làm, hơn nữa lúc trước ông nội mình để lại một số di sản, chuyện vốn không phải như Yến Chử nói."

"Chắc cậu ấy vẫn trách dì Cao với nhà mình nên mới nói không lựa lời như thế. Cậu ấy là em trai mình, dù thế nào mình cũng tha thứ cho cậu ấy."

Bộ dáng của Giang Đông Lâm thể hiện sự khoan dung. Cho dù những người bạn đó của anh ta nghĩ trong lòng thế nào, ở bên ngoài chỉ có thể theo lời anh ta, quyết định sau khi về nhà phải hỏi thăm tình huống nhà họ Giang.

Chơi chung với anh ta đều không phải người đơn giản, ở cùng nhau đa số vì lợi ích gia đình. Theo cuộc nói chuyện vừa rồi, có thể thấy chồng cũ của mẹ kế Giang Đông Lâm không phải là một người đơn giản. Nếu đúng như cậu thanh niên kia nói chỉ sợ hai nhà sẽ kết thù.

Nhà họ Giang tất nhiên sẽ rước họa vào thân, về sau còn qua lại hay không không phải chuyện bọn trẻ con như họ quyết định.

Giang Đông Lâm hiện đang lòng dạ rối bời. Nếu là ngày xưa chắc chắn anh ta có thể phát hiện những thay đổi của bạn mình, tuy nhiên anh ta đang trực chờ về nhà hỏi bố chuyện Yến Chử, không rảnh để nói chuyện với bọn họ.

"Mình phải về nhà báo cho dì Cao chuyện Yến Chử đã trở về, hôm nay tạm thời không thể đi chơi với các cậu rồi. Hôm khác có cơ hội đến chỗ lão Mạc đi, mình mời."

Giang Đông Lâm là con cả của Giang Thành, cũng là đứa con trai ông coi trọng, đối với anh ta rất hào phóng, nên trong tay Giang Đông Lâm không thiếu tiền, vì lôi kéo quan hệ, mời khách là chuyện bình thường.

"Vậy được, cậu về trước đi."

Bạn bè của anh ta cười vẫy tay, trong lòng thì tin nhiều hơn đối với những lời Yến Chử mới nói.

Nhà họ Giang chỉ có Giang Thành có một ít bản lĩnh nhưng cũng chỉ lĩnh tiền lương cố định. Mấy năm nay không thể so với ngày trước, ít vụ béo bở. Giang Đông Lâm vẫn có thể hào phóng mời khách, còn đi ăn tiệm cơm Tây của lão Mạc xa hoa như vậy, chắc chắn là vì có một khoản tiền ngoài ý muốn mà Yến Chử vừa nói rồi.

Nghĩ như vậy, thái độ của những người bạn đó đối với Giang Đông Lâm không tránh được lạnh nhạt hơn.

"Đinh Đinh, anh đã về rồi này." Yến Chử bị đám người của Giang Đông Lâm dây dưa mất thời gian, bình thường giờ này người trong nhà đã ăn cơm rồi.

Lúc anh về, Lâm Đinh Đinh còn đang đứng ở cửa nhìn xung quanh. Cô mặc một chiếc váy liền thân hoa nhí thanh khiết, chiều dài của váy đến bắp chân, trên người khoác áo khoác dệt kim màu gạo trắng. Cô nương xinh xắn một tay đỡ cái bụng đã lộ rõ năm tháng, sau khi nhìn thấy Yến Chử thì cười vẫy tay với anh, cuối cùng đã yên tâm.

"Con gái của bố hôm nay có ngoan không nào?" Yến Chử ngồi xổm xuống ghé sát vào bụng Lâm Đinh Đinh hỏi.

"Vẫn đang ở ngoài cửa đấy."

Mặc dù đã kết hôn mang thai, nhưng mỗi khi đối diện với động tác thân mật như vậy của Yến Chử, Lâm Đinh Đinh vẫn hơi thẹn thùng, cô vỗ vai Yến Chử, bảo anh buông đôi tay đang ôm lấy eo mình ra.

"Bà Bảy, thím Lan Hoa, đang xào rau ạ?"

Yến Chử cũng không ầm ĩ với Lâm Đinh Đinh lâu, nhanh chóng nghe lời đứng lên, chào hỏi hàng xóm láng giềng.

"Đúng vậy, chúng tôi không may mắn như Đinh Đinh, có một người chồng săn sóc, cái gì cũng giúp vợ làm tốt giống cậu." Ở chung mấy tháng, người chung quanh đã biết căn nhà mấy năm không có ai ở cuối cùng đã nghênh đón chủ nhà về.

Đặc biệt là bà Bảy được coi như nhìn Yến Chử từ lúc sinh ra, có quan hệ rất tốt với thế hệ trước của nhà họ Yến, thấy thế hệ sau của nhà họ Yến đã trở lại khỏi phải nói rất vui mừng.

Đa số ở chỗ này là người quen cũ, quan hệ rất nhanh đã thân thiện. Hơn nữa người nhà họ Yến làm người rất tốt, quan hệ làng xóm tôi cho bà một đấu ngó sen, bà cho tôi một mâm sủi cảo, tình cảm cứ thế đắp nặn dần.

"Ông Bảy với chú Đại Trụ không phải đang vội kiếm tiền cho nhà sao ạ. Nơi này của chúng ta, ai không hâm mộ bà Bảy có người chồng chịu khó như ông Bảy, có người con trai hiếu thuận như chú Đại Trụ đâu ạ. Hơn nữa thím Lan Hoa à, chú Đại Trụ đường xa trở về còn mang cho thím cái khăn lụa thím đang đeo trên cổ kìa, thế mà còn bảo chú ấy không biết thương vợ, chú mà biết sẽ đau lòng mà khóc mất."

Lâm Đinh Đinh cũng chỉ hơi ngượng ngùng với Yến Chử thôi. Tính cách của cô nương nông thôn đều rất hoạt bát cởi mở, vả lại bây giờ cô được chồng chiều chuộng yêu thương, được bố chồng nâng như nâng trứng, chưa bao giờ phải chịu lo lắng buồn phiền, tầm mắt càng rộng mở, lại có cái miệng ngọt ngào biết nói chuyện. Làng xóm xung quanh đều biết cô là người vợ Yến Chử cưới lúc ở nông thôn nhưng không có ai vì cô hộ khẩu ở nông thôn mà khinh thường cả.

Bà Bảy và thím Lan Hoa được Lâm Đinh Đinh khen một hồi rất vui vẻ, có ai không thích người khác khen người đàn ông của mình có tiền đồ đâu. Vừa mới thấy Yến Chử đối xử tốt với vợ, bây giờ nghe cô nói như thế cũng cảm thấy ông nhà mình cũng không kém người ta.

Nhưng là trong lòng mỗi người đều có một cái cân, hai người đàn ông nhà mình lái xe vận tải đường dài, và sinh viên đại học Yến Kinh Yến Chử này, ai có tiền đồ, ai có tiền đồ rộng hơn, mấy người cũng hiểu rõ, Lâm Đinh Đinh khen cũng chỉ để các bà vui vẻ thôi.

"Chị dâu thím mới cho một sọt rau xanh, lát nữa cậu sang lấy một ít đi, Đinh Đinh đang mang thai, nên ăn đồ tươi mới."

Hiện tại tâm trạng của thím Lan Hoa rất tốt, vô cùng hào phóng chia hơn nửa sọt rau chị dâu mới mang đến.

"Cảm ơn thím nha thím Lan Hoa, rau dưa tươi mới này hiện tại đúng là không dễ mua. Mỗi lần con đến chợ đã bị người khác chọn hết mất rồi."

Yến Chử không phải người keo kiệt: "Mấy ngày trước học sinh cũ của bố con mang tặng hai vại sữa mạch nha, ông ấy không thích uống, một vại con cất cho Đinh Đinh, còn một vại cho Tiểu Trụ uống đi. Nó đang tuổi lớn, nên uống nhiều để bồi bổ."

Tiểu Trụ trong miệng anh là con trai của thím Lan Hoa, nhắc đến cũng thú vị, bố tên Đại Trụ, lười nghĩ tên cho con nên đặt luôn Tiểu Trụ, ai không biết còn tưởng là tên hai anh em.

"Thím sao có thể không biết xấu hổ chứ."

Thím Lan Hoa xúc động chà xát tay, chỉ có mấy cái rau xanh thôi mà, giá một vại sữa mạch nha đã đủ mua mấy chục sọt rau rồi.

"Nhà mẹ ruột chị dâu thím ở ngoại thành, mỗi tuần bọn họ đều tới chợ bán rau tươi nhà trồng. Hay là như này đi, về sau hai đứa muốn ăn gì, trước tiên nói cho thím một tiếng, thím nhờ chị dâu để riêng lại cho, bớt công hai đứa đi mua đồ ăn."

Thím Lan Hoa cũng là một người khôn khéo, nghĩ đến câu nói kia của Yến Chử, lập tức nghĩ ra nên trả lại phân tình nghĩa này thế nào.

"Vậy nhờ thím Lan Hoa cả ạ." Yến Chử rất thích nói chuyện với người thông minh, thực tế anh có thể đối xử tốt với làng xóm chung quanh cũng bởi họ làm người chính trực, không phải loại tham lợi, ở chung với những người như vậy vừa thư thái lại yên tâm.

"Không phiền không phiền, tiện tay mà thôi."

Thím Lan Hoa nhanh chóng xua tay, bà cũng biết tính nết người nhà họ Yến, đến lúc chị dâu bà đem đồ ăn tới, bọn họ cũng sẽ không ăn bớt số tiền đó, thực tế chỉ đi thêm một chuyến, đến lúc đó bà lại chia nửa vại sữa cho chị dâu, đảm bảo bà ấy so ai khác cũng càng nguyện ý.

"Chồng em siêu thật đấy."

Vào nhà đóng cửa lại, Lâm Đinh Đinh bội phục nói với Yến Chử, hai mắt lấp lánh những ngôi sao nhỏ.

"Anh siêu như thế thì em mới càng thích anh chứ."

Yến Chử chọc chóp mũi của cô vợ nhỏ, xắn tay áo len, chuẩn bị làm "bà nội trợ" nấu cơm cho gia đình. Mấy cái bánh bao kia lúc này đã sớm lạnh từ lâu, hấp lại mới ăn được.

Lâm Đinh Đinh ngồi bên bàn nhặt đậu giá, nhìn bộ dáng chuyên chú bận rộn của Yến Chử ở phòng bếp, nhất thời có chút ngây dại.

Sao cô lại hạnh phúc như vậy chứ? Gả cho một người đàn ông tốt nhất thế giới.