Chương 11: Thanh niên tri thức bỏ vợ bỏ con (11)

"Chú Yến đã về rồi, chuyện lớn như thế mà cậu cũng không báo cho nhà một tiếng."

Dù sao Giang Đông Lâm cũng là Giang Đông Lâm, rất nhanh đã đổi thái độ thành anh trai tốt quan tâm em trai, nhẹ giọng nói: "Tôi chỉ lo cho cậu thôi, cũng bởi mấy ngày nay vẫn không nghe được tin tức gì của cậu. Nếu hiện tại cậu đã trở lại rồi thì khi nào rảnh đến gặp mẹ đi, mấy ngày nay bà ấy sốt ruột lắm. Nếu biết tin cậu đỗ đại học đã trở về chắc chắn sẽ rất vui vẻ."

Anh ta hiểu rõ tình cảm phức tạp mà Yến Chử dành cho Cao Á Cầm. Một đằng hận bà ta không quan tâm đến mình bằng hai em và anh trai kế, một đằng lại vì bà ta là chỗ dựa duy nhất, quấn quít bà ta. Nhưng anh ta có thể khẳng định một điều, chỉ cần anh mang Cao Á Cầm ra dử, Yến Chử chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời, vả lại muốn đối phương kích động thì Cao Á Cầm là vũ khí tốt nhất.

"Còn không phải bố ruột đã trở lại nên chướng mắt người mẹ lúc trước cực khổ nuôi lớn à. Hơn nữa bố của Đông Lâm cũng thật thiệt thòi, tốn công giúp người ta nuôi con trai nhiều năm như thế cũng không có bồi thường gì. Nếu hôm nay chúng mình không tới Yến Kinh tìm bạn học, có khi người ta muốn trốn nhà các cậu cả đời đấy."

Anh em tốt của Giang Đông Lâm tất nhiên bênh bạn, hơn nữa bình thường Giang Đông Lâm có tiếng hào phóng, nghĩa khí. Có thể thấy anh ta lộ vẻ bất mãn với người mẹ kế và cậu em trai này, không cần ám chỉ đã có người thay anh ta xả giận.

"Yến Chử không phải người như vậy đâu. Chỉ là hiểu lầm thôi, có thể do khai giảng bận quá, cậu ấy chưa có thời gian về thăm nhà."

Giang Đông Lâm đang đóng vai anh trai tốt, lúc này đương nhiên phải nói chuyện hộ em trai. Nhưng tuy có vẻ hỗ trợ nhưng thực tế là ngầm châm chọc Yến Chử. Bận khai giảng sao? Đã hai ba tháng sau khai giảng rồi còn bận chỗ nào?

Lúc anh ta nói chuyện vẫn luôn âm thầm quan sát biểu cảm trên gương mặt Yến Chử. Nhìn người thanh niên không có biến hóa, từ đầu đến cuối coi mình như không khí, một người có thể kiềm chế những mưu kế như Giang Đông Lâm cũng không nhịn nổi.

"Nếu tôi nhớ không lầm, trên danh sách phải xuống nông thôn viết tên Giang Đông Lâm anh. Chỉ vì anh không muốn đi nên mẹ tôi mới đau khổ cầu xin tôi. Dưới tình huống tôi không đồng ý vẫn thay tên anh thành tên tôi trong danh sách."

Yến Chử không hiểu tại sao người đàn ông không có kiên nhẫn đối diện có thể bức nguyên thân đến mức đó.

"Không cần giải thích rằng anh không biết. Tối hôm đó anh xin bà ta như thế nào, tôi đều nghe thấy được. Không phải anh dựa vào việc bà ta muốn có thanh danh tốt, bảo bà ta hi sinh đứa con trai bà ta vốn không thích sao?"

Yến Chử ngăn không cho Giang Đông Lâm phản bác, anh chỉ muốn mau chóng giải quyết việc này để về nhà, bố và vợ còn đang chờ anh về nhà nấu cơm, còn bao nhiêu việc trong nhà chưa làm.

"Hai năm ở nông thôn tham gia lao động sản xuất ấy, mấy tháng đầu bà ta chỉ gửi cho tôi một cái áo bông, một ít phiếu vải và phiếu gạo. Đến lúc bà ta hết áy náy rồi thì cũng quên luôn đứa con trai bị chính bà ta đẩy xuống nông thôn này. Cái gọi là quan tâm trong miệng cậu? Xin lỗi, một chút tôi cũng không cảm nhận được."

Yến Chử thật sự không hiểu nổi, chẳng lẽ anh không phải con trai của Cao Á Cầm sao? Tại sao bà yêu thương đôi long phượng thai ấy như thế mà đối với đứa con trai như anh lại coi như không thấy.

"Yến Chử, cậu hiểu lầm rồi."

Giang Đông Lâm nhìn ánh mắt khác thường của người bên cạnh, bao gồm cả anh em tốt của anh ta, nhanh chóng giải thích: "Lúc đó trên danh sách thanh niên trí thức viết chính là tên của cậu, sao tôi có thể làm cậu đi thay mình được?"

"Vả lại, tiền của bố mẹ đều do họ cực khổ kiếm được. Mấy năm nay không để chúng ta thiếu ăn thiếu mặc. Sao cậu có thể chỉ vì lúc xuống nông thôn dì Cao gửi thiếu đồ cho cậu mà trách móc? Thực tế mấy năm nay nhà chúng ta sinh hoạt cũng khó khăn. Em gái với em trai đang tuổi ăn tuổi lớn, chi tiêu trong nhà cũng nhiều nên làm cậu thiệt thòi. Tôi rất xin lỗi."

Giang Đông Lâm miệng lưỡi lươn lẹo, vẻ mặt của anh ta chính trực, nói chuyện rất có sức thuyết phục. Người bên cạnh nghe xong lại dao động.

Ở thế giới này, những thanh niên thành phố năm đó bị đưa xuống nông thôn đếm không xuể. Đặc biệt trong số những học sinh ở đây cũng có không ít người bị chọn trong số anh chị em trong gia đình trải qua cuộc sống làm ruộng ở nông thôn.

Nhà nào điều kiện tốt, thỉnh thoảng sẽ gửi chút đồ đến, điều kiện kém thì đừng nói tiếp viện, ở những năm lương thực khan hiếm ấy, người trong nhà còn mong bọn họ gửi chút gì đó về nhà nữa.

Nên suy ra, dường như lời Giang Đông Lâm nói cũng không phải không có lý, dù gì nhà họ Giang cũng nuôi Yến Chử từng ấy năm, không thể vì cho ít đồ mà Yến Chử oán trách nhà họ Giang và cậu anh trai kia được.

"Giang Thành không nói cho cậu biết đúng không?"

Dường như Yến Chử không nghe thấy người khác bàn tán, ánh mắt híp lại, nhìn Giang Đông Lâm hỏi.

"Gì cơ? Yến Chử, dù gì bố tôi cũng là cha kế của cậu, mặc dù cậu không muốn gọi ông ấy một tiếng bố, cũng nên gọi là chú Giang chứ."

Bộ dáng của Giang Đông Lâm khẩn thiết, trong lòng vui tưởng chừng nở hoa, quả nhiên bất luận thế nào, Yến Chử vẫn là đứa không có đầu óc, chọc một cái đã phát giận. Anh hi vọng nó có thể phối hợp làm xấu đi thanh danh của nó thì càng tốt, lỗi càng lớn thì không có gì tốt hơn.

"Xem ra đúng là Giang Thành chưa nói với cậu rồi. Cũng phải, ông ấy làm gì có mặt mà nói chứ."

Yến Chử cười nói: "Hồi đó trước khi bố tôi rời đi đã đưa cho mẹ tôi một hộp vàng thỏi. Kể cả tính theo tỉ số hối đoái năm ấy thì cũng đổi được hơn mười vạn (hơn ba trăm triệu đồng). Khi đó tôi chỉ mới bảy tuổi, bố tôi để lại cho mẹ tôi mấy thứ kia chỉ để bà ấy nuôi tôi lớn thật tốt. Số tiền lớn như vậy, lúc ấy đừng nói chỉ nuôi tôi, kể cả chi tiêu của một gia đình nhỏ, ăn ngon uống tốt cũng đủ dùng cả đời."

Mười năm trước, còn chưa xuất hiện từ "vạn nguyên hộ" [1] đâu, tiền tiết kiệm của một gia đình có thể có một ngàn đã rất giàu có.

[1] Vạn nguyên hộ: Danh từ chỉ nhà giàu có giá trị tài sản hàng vạn nhân dân tệ thập niên 70 Trung Quốc.

"Cậu còn nhớ lúc trước cái nhà nhà cậu ở như thế nào không? Để tôi nhắc cho cậu nhớ, cậu có nhớ căn nhà trệt ba gian miệng hợp khê không? Đó là nhà cũ của nhà họ Giang. Sau khi mẹ tôi và bố cậu kết hôn, nhà các cậu dọn đến ở căn tứ hợp viện đường Tề Lâm. Các cậu được ở phòng chính rộng rãi, mà chỗ tôi ở là hiên nhà. Từ đó về sau, mỗi bữa cơm trong nhà đều có thịt, cậu bắt đầu có rất nhiều đồ chơi mới, cặp xách mới, quần áo mới. Giang Đông Lâm, cậu cho rằng mấy thứ này tự dưng mà có chắc?"

Yến Chử đi từng bước tới gần Giang Đông Lâm, rõ ràng biểu cảm trên mặt vẫn bình tĩnh kiềm chế mà khiến anh ta cảm nhận được áp lực chưa từng có. Anh ta không thể tin mình sẽ cảm nhận được áp lực đến từ người em trai anh ta luôn coi thường này.

"Mẹ tôi, người tôi đã từng tôn kính thương yêu tôi còn không bằng một phần mười các cậu. Nhà các cậu đang ở, quần áo các cậu đang mặc, những món trân tu mỹ thực[2] các cậu ăn, Giang Đông Lâm, cậu đi hỏi hỏi bố của cậu, tất cả những thứ đó, có phải vốn thuộc về tôi hay không?"

[2] Trân tu mỹ thực: Những món ăn hiếm lạ.

Khí thế của Yến Chử bức người, dọa Giang Đông Lâm lui vài bước, mãi đến khi đụng vào thanh niên đứng phía sau, không còn đường lui mới thôi.

"Bố tôi không chấp nhặt vì ông ấy độ lượng, cho dù nhà cậu đã làm cái gì, ít nhất lúc tôi còn nhỏ không trực tiếp mượn cớ cảm mạo sốt cao hại chết tôi. Tôi không chấp nhặt vì tôi còn nhớ rõ, Cao Á Cầm đã từng là mẹ của tôi, tuy rằng người mẹ này đã chết từ năm tôi bảy tuổi rồi."

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, đúng lúc khiến bụi bay vào mắt.

Yến Chử chớp mắt, không chịu được dùng tay xoa khóe mắt.

"Việc đã đến nước này, tôi không muốn nói thêm gì nữa, chỉ mong về sau nước giếng không phạm nước sông, tường an vô sự[3] ."

[3] Tường an vô sự: Sống yên ổn, không chuyện gì với nhau.

Viền mắt của Yến Chử ửng đỏ, bên mắt trái bị bụi bay vào mơ hồ hiện lên nước mắt. Trong mắt người ngoài cuộc, đây là giây phút một người người đàn ông cố gắng kiềm chế, mặc dù bị tổn thương nhiều như vậy nhưng vẫn kiên cường không muốn rơi lệ trước mặt mọi người.

Tương phản với những người giả đáng thương quá lố, không biết tại sao bộ dáng bình tĩnh đến tận cùng của anh khiến tất cả mọi người đều đau lòng thay.

Xét cho cùng thì vẫn do nhìn mặt, những cô nương trẻ tuổi bên cạnh đã đau lòng chết đi được rồi, nghe Yến Chử kể về những chuyện đó, lại nhìn cảnh anh cố nén khóc (lầm to), chỉ muốn thay anh chất vấn gia đình kia có lương tâm không, đặc biệt cái người mẹ ruột kia.

Trong họng Giang Đông Lâm nghẹn một ngụm máu. Chuyện gì đang xảy ra đây? Từ trước đến nay cũng không nghe bố mình nhắc qua. Nhưng nhìn biểu cảm của Yến Chử, trực giác nói cho anh ta đây là sự thật. Chẳng lẽ cái đứa con riêng ăn uống ở nhà bọn họ kia mới là kim chủ[4] lớn nhất của nhà bọn họ sao?

[4] Kim chủ: Chỉ người bỏ tiền, bỏ vốn. Nghĩa bóng là bao nuôi.

Anh ta không muốn tin sự thật này.