V Uni, ngôi trường có học phí cả chục tỷ một năm, và là vì trường tư thục, cho nên mặc dù nguyên chủ học hành chẳng ra gì nhưng vẫn được bố đút tiền cho học ngôi trường này.
Đinh Tuấn lái xe vào trường, sau đó tìm gara đỗ xe. Bởi vì có biển chỉ dẫn cho nên hắn rất nhanh đã nhanh chóng tìm ra.
Kiếp trước hắn đã từng lái đủ loại xe sang, thế nhưng xe thể thao không phải phong cách của hắn cho nên chưa từng thử. Không nghĩ tới lái lại sướng như vậy. Đinh Tuấn thong dong đỗ xe, chân dài bước xuống cũng thập phần cao quý. Mỗi động tác đều thể hiện sự tiêu sái, cực kì ngầu lòi. Tuy vậy, cái đầu cà chua của hắn đã khiến hắn trở thành một tên trẻ trâu làm dáng chứ không thấy ngầu lòi ở đâu hết.
Đinh Tuấn vuốt vuốt mái tóc nhuộm đến xơ xác của mình, quyết định sau giờ học hôm nay phải đi nhuộm tóc, nếu không hình tượng của hắn sẽ trở thành thế nào?
Hiện tại chưa tìm được cách trở về thế giới cũ, cho nên cứ sống dưới thân phận "Đinh Tuấn" như thế này đã.
Rất xin lỗi chủ nhân của thân thể này, nhưng hắn cũng không có cách nào, hắn cũng không muốn xuyên không. Bởi vì trước đây là tinh anh trong thương nghiệp quen rồi, hiện tại trở thành một tên vô công rồi nghề, không làm mà vẫn muốn ăn, hắn cũng có tự trọng mà...
Còn về cái chết, Đinh Tuấn không dám thử. Lỡ đâu hắn chết thật thì sao...?
Mặc dù rất yêu quý mẹ già ở nhà, nhưng mong mẹ tha thứ cho con, con cũng không phải muốn tới nơi này.
Đinh Tuấn đi lên lớp học hôm nay. May mắn trên mạng xã hội, nguyên chủ có cái gì đăng hết lên, ngay cả lịch học và học phần cũng đều up lên hết. Hắn chỉ cần dùng một tiếng để xem hết đống lịch sử mạng của cậu ta. Bởi vì để tránh mọi người cảm thấy hắn khác thường, cho nên ngay cả bình luận hắn cũng đọc hết.
Hiện tại mọi sự kiện mà cậu ta up lên mạng hắn đều nhớ cả rồi. Ngay cả người bình luận hắn cũng ghi nhớ. Còn đống người like thì hắn chỉ nhớ được một số người để ava người thật còn những ava khác thì hắn đều không nhớ.
Mặc dù Đinh Tuấn nhớ rõ lớp học, thế nhưng đường đi thì hắn không nhớ. Hắn đi lượn một vòng từ tầng này sang tầng khác, mệt bở hơi tai cũng không tìm ra phòng học kia. Biết vậy không nghĩ tới vụ tầng một không có phòng học. Tầng một ắt hẳn sẽ có bản đồ toàn trường, vậy mà hắn lại bỏ qua!
Trước mặt là thư viện, Đinh Tuấn cũng chả quan tâm cái gì mà lớp với chả học nữa, hắn đi thẳng vào thư viện muốn nghỉ ngơi.
Bên trong thư viện có rất nhiều sách, còn có cả hàng dài máy tính tân tiến nhất. Cô thư viện nhìn thấy hắn có phần ngạc nhiên. Thanh niên choai choai tóc đỏ như cậu ta sẽ vào thư viện sao?
Chính là Đinh Tuấn không có quan tâm, hắn vững bước đi vào, muốn tìm một nơi nào vắng vẻ để nghỉ ngơi.
Đi tới góc phòng, một làn gió bay qua mặt. Rèm cửa bay phấp phới. Đinh Tuấn hơi nheo mắt lại để làm quen với ánh sáng của góc phòng. Dường như kiến trúc có phần hơi thiếu, nơi góc phòng bởi vì không có đèn cho nên tràn ngập ánh sáng mặt trời.
Tới lúc Đinh Tuấn làm quen với ánh sáng, thì trước mặt hắn là khung cảnh khiến hắn phải ngẩn ngơ.
Nữ sinh có mái tóc đen dài mềm mại, khuôn mặt trắng nõn mượt mà, gần như không thấy lỗ chân lông. Mắt hai mí to tròn, dường như chứa cả bầu trời sao. Mũi nhỏ, đôi môi đỏ mọng được bôi son hoàn chỉnh. Khoảnh khắc nữ sinh liếc nhìn qua đây, Đinh Tuấn cảm thấy trái tim của mình lỡ một nhịp.
Đẹp quá! Trước giờ hắn chưa từng thấy ai đẹp như thế. Lẽ nào đây chính là sắc đẹp vô thực trong tiểu thuyết sao?
Nhưng Đinh Tuấn rất nhanh bình tĩnh lại, đẹp đến mức như vậy, chắc chắn nữ sinh này là một trong số những cô gái yêu main. Hắn cảm thấy yêu main chính là đứng ở một bên chiến tuyến khác với bên của hắn rồi.
Nữ sinh dường như cũng chẳng có ấn tượng tốt gì với hắn cho cam. Hơi nhíu mày, sau đó cầm theo quyển sách đang đọc muốn rời đi.
Theo thiết lập của nhân vật "Đinh Tuấn", khoảnh khắc này cậu ta gặp mỹ nữ sẽ làm ra hành động giữ cô ấy lại và hỏi tên. Đinh Tuấn rất không muốn, làm như thế khác nào hạ thấp giá trị còn người thật của hắn? Hơn nữa quanh đây cũng không có ai là người quen, hắn không nhất thiết phải làm vậy.
Đinh Tuấn hất cằm, sự xinh đẹp kinh diễm một thoáng qua là đủ rồi, trái tim hắn cũng đã đập bình ổn trở lại. Hắn thản nhiên đi qua nữ sinh xinh đẹp, sau đó đi chọn một quyển sách giới thiệu về trường, ngồi vào bàn sách đó bắt đầu mở ra đọc.
Nữ sinh thấy hắn không gọi lại, cảm thấy nghi ngờ. Không phải nói Đinh thiếu là hoa hoa công tử, gặp nữ sinh xinh đẹp thì sẽ tán tỉnh mời gọi sao? Lẽ nào có bạn gái cho nên thay đổi tâm tính rồi?
Nữ sinh đứng tại chỗ do dự một lúc, dựa vào cái gì cô phải rời đi chứ? Hay là do cô không đủ hấp dẫn hoa hoa công tử như anh ta? Rõ ràng cô rất xinh đẹp, tại sao không gọi cô lại! Nữ sinh cảm thấy sự sinh đẹp của bản thân bị vũ nhục, ôm sách quay lại chỗ ngồi vừa nãy.
Đinh Tuấn ngay cả mặt cũng không ngẩng lên, tiếp tục xem sách giới thiệu.
Sau khi đọc hết, hắn đã nắm được đại khái đường đi, lần này có lẽ sẽ tìm được đường thôi. Tuy vậy nhìn đồng hồ thì cũng đã hết tiết hai. Dù sao nguyên chủ cũng không học tập thật sự tử tế, cho nên cúp một tiết có lẽ cũng không sao.
Đinh Tuấn vươn vai đứng dậy, đặt trả quyển sách lại chỗ cũ sau đó rời đi. Trong lòng cảm khái, ôi cuộc sống học đường.
Nữ sinh bị bỏ lại mặt đỏ lên vì tức giận. Cô không sinh đẹp sao? Cô không có sức quyến rũ sao? Rốt cuộc vì sao Đinh thiếu không chịu để ý tới cô?
Mặc dù cô không có thích Đinh thiếu, thậm chí có chút chán ghét loại công tử đào hoa như hắn, thế nhưng ai được hắn để mắt tới chứng tỏ là rất xinh đẹp. Chẳng lẽ cô không có đẹp sao?
Không! Nhất định là do hắn ta mắt mù!
Đinh - mắt mù -Tuấn cuối cùng cũng tìm được đường tới phòng học. Đang là giờ giải lao cho nên căn phòng ồn ào. Khoảnh khắc Đinh Tuấn mở cửa ra, căn phòng lặng ngắt như tờ.
Nam sinh nhuộm một đầu màu đỏ cà chua, khuôn mặt đẹp trai tinh xảo. Lông mày rậm tràn đầy anh khí. Hôm nay hắn mặc áo sơ mi trắng quần âu, khác hẳn với phong cách nổi bật ngày thường. Trông giản dị mà cũng cao quý đến lạ. Đôi mắt đen láy của hắn nhìn xung quanh một lượt, sau đó cười cười.
Ngay sau đó lớp học lại ồn ào hẳn lên :"Đinh thiếu!"
Bởi vì "Đinh Tuấn" ngày ngày đều đi học, nếu không bố già sẽ khóa lại thẻ của nguyên chủ, cho nên cậu ta không còn cách nào khác là phải đi học.
Ngày nào cũng thấy cậu ta chụp ảnh than vãn ngày nào cũng phải đi học đăng lên mạng cho nên hôm nay Đinh Tuấn mới tới trường.
Đinh Tuấn nhìn người vừa mới hét tên hắn, đây là anh bạn nhỏ thân thiết của "Đinh Tuấn". Khác hẳn với lũ bạn tồi mà nguyên chủ hay đi cùng. Lúc "Đinh Tuấn" gặp khó khăn do nhân vật chính gây ra, anh bạn nhỏ này chính là người đã chạy đây đó giúp đỡ nguyên chủ.
Hắn mỉm cười đáp lại: "Hồ Ngu Minh!"
Nam sinh nhỏ gầy vẫy tay, cậu ta là học sinh ba tốt, người duy nhất nhận được học bổng toàn phần của trường. Mặc dù nhà cũng thuộc loại khá giả nhưng vẫn rất cố gắng phấn đấu học tập. Đinh Tuấn tiến đến ngồi cạnh cậu ta, lúc này mới nhìn rõ dung nhan giống như trên avatar mà hắn ghi nhớ. Khuôn mặt cậu ta cũng không tệ, chỉ là đặt cạnh hắn khiến cậu ta có phần bình thường.
Hồ Ngu Minh nói: "Đinh thiếu hôm nay đến muộn quá, không sợ bị khóa thẻ sao?" Vì là bạn thân nhất nên đương nhiên biết vụ này. Còn mấy người bạn xấu, "Đinh Tuấn" vì giữ mặt mũi mà không hề nhắc đến vụ này với họ.
Hắn tùy ý trả lời :"Hôm nay có chút việc bận cho nên tới muộn."
Hồ Ngu Minh ghé sát vào người hắn, liếc nhìn xung quanh, mặt đỏ bừng: "Do đêm hôm qua sung sức quá hả?"
Đinh Tuấn dơ tay định đánh cậu ta, Hồ Ngu Minh cười ngu giảng hòa: "Ấy, Đinh Thiếu bình tĩnh, tôi cũng chỉ là nói đùa thôi mà."
Cậu ta dừng một lúc rồi nói tiếp: "Nhưng ngủ với gái như thế, không sợ bạn gái cậu ghen sao? Tôi còn tưởng lần này cậu nghiêm túc đó."
Đinh Tuấn lại nhớ tới Lê Thiên Thảo, mối nguy này cần phải giải quyết sớm, cần phải chia tay với cô ta thôi. Nếu không rước họa vào thân mệt hết cả người: "Tôi dự định chia tay với cô ta, cho nên không cần thiết phải sợ."
----------------------------------------------------
Mới check lại thấy hai chap trước có sai chính tả với đánh sai tên nhân vật chính. Hiện tại đã fix rồi, xin lỗi mọi người nha!
Thấy các bình luận của các bạn, mình rất vui! Hy vọng các bạn thích tác phẩm này!
Chiều nay và tối nay còn có hai chương, mong mọi người đón đọc ^^