Chương 2: Trước hết là về thừa kế gia sản

Hỗn loạn. Thực sự hỗn loạn.

Đinh Tuấn chống cằm, làm thế nào để trở về thế giới cũ của hắn bây giờ? Thế giới đó của hắn vẫn còn mẹ già, bỏ mẹ hắn ở lại như vậy, hắn không nỡ. Tiếp theo, là nếu như không tìm được đường về nhà, phải làm thế nào để sống tiếp ở thế giới này đây?

Hắn không chấp nhận bản thân là một kẻ ăn chơi ngồi rồi, cũng không chấp nhận bản thân là kẻ cướp bạn gái người khác.

Chính là Lê Thiên Thảo cũng lừa dối nguyên chủ, rõ ràng đã có bạn trai mà vẫn còn giấu diếm. Đến lúc main tìm tới thì mới nhận ra. Thế nhưng không hiểu sự chung tình nhảy ra từ đâu mà vẫn tiếp tục hẹn hò với cô ả. Thậm chí còn cùng với cô ả đó khinh bỉ main nhà nghèo.

Tư tưởng thực sự khiến hắn phải xem xét lại.

Đinh Tuấn đứng dậy, trước hết phải làm theo những việc nguyên chủ làm hàng ngày đã. Hắn mở tủ quần áo ra, chọn một bộ quần áo đơn giản nhất, áo sơ mi cùng quần âu. mấy thứ phụ kiện linh tinh, mấy bộ đồ nổi bật khác trước hết không cần quan tâm.

Thay quần áo xong, hắn nhìn căn phòng vương vãi bao cao su, đủ để biết đêm qua mãnh liệt như thế nào, mùi hương khó ngửi khiến hắn cảm thấy ghê tởm. Hắn bịt mũi lại, cầm lấy chìa khóa xe cùng ví để trên bàn rồi ra khỏi phòng.

Đinh Tuấn ra khỏi phòng, thấy cô gái lúc sáng vẫn còn ở dưới, hơi nhíu mày. Hắn đi xuống, bên cạnh là dì giúp việc thường trực. Dì giúp việc nhìn thấy hắn, hơi cúi đầu cười: "Thiếu gia."

Đinh Tuấn gật đầu. Bà ấy nhìn vậy thì nói tiếp: "Tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho thiếu gia cùng vị tiểu thư này, hiện giờ có dọn lên luôn không?"

Hắn nhìn cô gái, hỏi: "Tại sao cô vẫn còn ở đây?"

Cô gái lại phóng mị nhãn, quyến rũ mười phần: "Anh chưa đưa quà cho tôi nha." Nói rồi, cô ta tiến tới, dự định nâng cằm hắn lên, bất quá Đinh Tuấn rất nhanh né tránh, khinh bỉ: "Có gì thì nói từ xa, tôi ngại bẩn."

Cô gái tựa như rất tức giận, thế nhưng lại kiềm lại, bĩu môi nói: "Đúng là đàn ông tồi mà, ngủ qua liền trở mặt!"

Đinh Tuấn trầm lặng, im lặng nhìn cô ta, dù sao hắn cũng không phải người ngủ với cổ, lo lắng lương tâm gì chứ?

Bầu không khí im lặng một lúc, Đinh Tuấn mở miệng nói: "Bao nhiêu?"

"Hả?" Vẻ mặt của cô gái ngờ nghệch.

"Tôi hỏi cô muốn bao nhiêu tiền?" Đinh Tuấn nhìn cô, đây là loại hình ngực bự không não hả? Liệu sau này có trong hậu cung của main không đây? Hắn ngủ với hậu cung của main thì sau này có bị trả thù không vậy? Dù sao gia tộc của main cũng rất là to. Còn bởi vì hắn chưa đọc hết truyện nên cũng không biết gia thế của nguyên chủ là như thế nào.

"Tôi không cần nhiều." Cô gái làm bộ thanh cao nói: "Tôi chỉ cần tình yêu của anh."

Biểu tình của Đinh Tuấn ngay lập tức nhăn nhó, cô gái này không phải là xem nhiều phim quá rồi đó chứ? Lời thoại buồn nôn như vậy mà cũng nói ra được?

Khoan đã liệu cô ta có phải là nhân vật quan trọng nào đấy không? Đinh Tuấn nhìn nhìn, sau đó hỏi: "Cô tên gì?"

Cô gái vui vẻ: "Sao vậy, anh đồng ý cho tôi tình yêu sao! Tên tôi là Vương Nhã nha!"

Vương Nhã...? Một nhân vật không có tên trong tiểu thuyết. Đặng Tuấn thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy phiến phức. Hắn xoa xoa mi tâm, mệt mỏi nói: "Tôi không có thời gian chơi đùa với cô. Nói ra số tiền đi."

Vương Nhã bĩu môi: "Ba triệu, có thể chứ?"

"Có thể." Đinh Tuấn lôi ví ra, rút ra sáu tờ năm trăm rồi đưa cho cô ta: "Đi đi. Sau này không hẹn ngày gặp lại."

Vương Nhã cầm tiền, xách theo túi xách đi ra ngoài.

Đinh Tuấn hất tay, thím giúp việc đem đồ ăn sáng dọn lên bàn. Hắn nhìn thức ăn kiểu tây trước mặt, ăn vào thật không tệ. Hắn lau miệng, sau đó nói với thím giúp việc: "Lát nữa thím vào dọn phòng cho cháu nhé."

Thím giúp việc gật đầu, sau đó có phần ngại ngùng mà nói: "Thiếu gia, chuyện là ông chủ mới gọi điện hỏi cậu dạo này thế nào. Thím Năm cũng không biết phải trả lời ra sao. Nếu không khi nào có thời gian rảnh, thiếu gia gọi điện tâm sự với ông chủ một chút..."

Đinh Tuấn gật đầu nói: "Cháu biết rồi, thím Năm." Hắn còn đang suy nghĩ nên gọi thím giúp việc là gì bây giờ, may mắn bà ấy đã nói ra trước.

Nói rồi hắn cầm chìa khóa xe đi tới Gara. Tìm gara có hơi mất thời gian, hắn phải lượn vài vòng quanh nhà mới thấy được chỗ để xe.

Đinh Tuấn tung chìa khóa lên, tiêu sái bắt lại rồi nhấn mở ô tô. Sau đó đi tới hướng phát ra âm thanh. Trước mặt hắn là một chiếc xe đời mới nhất. Trước đây hắn từng thấy qua trên tạp chí. Không phải cứ có tiền là mua được. Bởi đây là chiếc xe giới hạn. Trên thế giới chỉ có ba chiếc duy nhất. Không hiểu ông bố nhà giàu của hắn làm thế nào lấy được.

Hắn không định gọi điện cho ông. Bởi vì hắn không biết hai cha con họ qua lại như thế nào. Nếu là người khác còn có thể lừa gạt qua loa. Chính là đây là người thân, chắc chắn có thể nhìn ra sự khác lạ trong lời nói.

Đinh Tuấn cảm thấy đau đầu. Bởi vì cửa ải phụ huynh này nhất định phải qua.

Lo ngắn còn hơn lo dài, Đặng Tuấn lấy điện thoại ra, nhìn thấy danh bạ có lưu số là "ông già". Trên mạng xã hội cũng không thấy nhắc tới ông, mà trong Album ảnh càng không có. Chỉ duy nhất có tấm hình ở trên bàn. Chứng tỏ quan hệ giữa hai cha con cũng không có tốt lắm.

Đinh Tuấn suy nghĩ một chút, sau đó quyết đoán nhấn nút gọi điện. Tiếng chuông điện thoại kêu tút tút từng tiếng, sau đó giọng của một người đàn ông trung niên cất lên: "Alo."

Giọng nói trầm khàn của một người đàn ông luống tuổi đã trải qua bão táp mưa sa. Hắn đoán ông là người có phần nghiêm túc và không chịu nổi đứa con phản nghịch của mình.

"Bố." Đinh Tuấn nói, giọng nói bình bình. "Thím Năm bảo con gọi cho bố."

" Hừ." Giọng nói có phần đanh thép: "Mày chơi chán chưa?"

Đinh Tuấn nhíu mày, có vẻ như ông đã nghe nói mọi chuyện mà nguyên chủ làm. Hắn lựa chọn im lặng.

Ông bố của nguyên chủ nói tiếp: "Bao giờ mày mới định về thừa kế gia sản? Tao cũng không còn trẻ nữa, gia sản hàng đầu của Đinh gia ai về kế thừa đây?" Ông dừng một chút rồi nói tiếp: "Coi như tao cắn răng cắn cỏ lạy mày, về học tập cho tốt mà thừa kế gia sản đi!"

"Được thôi." Đinh Tuấn thờ ơ nói. Mặc dù thế này có vẻ không phải phong cách của nguyên chủ, nhưng hắn cũng không thể diễn cả đời được. Hơn nữa, đây là nói chuyện điện thoại, có lẽ ông bố sẽ không nhận ra được.

"Hả?" Giọng nói thập phần ngạc nhiên, ông im lặng một chút, sau đó nói: "Thật sự?"

"Thật sự. Con thật sự muốn thay đổi bản thân." Đinh Tuấn nói, giọng nói thập phần đau thương. Vì tình mà thay đổi bản thân, tại sao không? Mặc dù nguyên chủ là hoa hoa công tử, thế nhưng đối với nữ phụ phản diện có lẽ là thật tâm. Bị cô ta lừa không phải nên thương tâm hay sao? Ít nhất trước giờ nguyên chủ chỉ khoe duy nhất cô ả Lê Thiên Thảo lên mạng xã hội mà thôi.

"Tút - tút -tút---"

Đinh Tuấn: "...?" Hắn suy nghĩ một chút, sau đó quyết định không gọi lại mà tra cứu đường đi tới trường.

Tại tầng cao nhất của tập đoàn Đinh gia...

Người đàn ông ngồi trên ghế chủ tịch, nhìn chằm chằm vào điện thoại đầy trầm tư.

Ông cảm thấy kì lạ, rõ ràng giọng nói vẫn là nó, nhưng có gì đó khác biệt. Ông hỏi người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh: "Em cảm thấy thế nào? Vì sao anh cảm thấy đứa nhỏ này không giống ngày thường?"

Người phụ nữ trả lời: "Có lẽ nào... thằng bé thất tình hay không?"

"Thất tình?"

"Người ta thường nói thất tình khiến cho con người ta thay đổi nhiều nhất nha." Người phụ nữ mỉm cười, vuốt vuốt má của ông. Ông nhìn bà đầy thâm tình, nắm lấy bàn tay được bảo dưỡng cẩn thận, khẽ hôn lên đầy tình cảm: "Người trẻ có vấn đề của người trẻ, chúng ta có vấn đề của chúng ta."

Trong đầu ông đã có kế hoạch, trước hết tạo ra mấy cái nhiệm vụ, cho đứa nhỏ thực hành ở công ty con đã! Thằng nhóc này khiến ông đau đầu lâu rồi, hiện tại phải cho nó ra bã!

Đinh - không biết chuyện sắp xảy ra với mình - Tuấn, lái xe vèo vèo tới trường V Uni. Lúc tới nơi, hắn âm thầm cảm khái. Đúng là ngôi trường có học phí đắt nhất, mọi thứ đều thật quá hiện đại và sang trọng!

Đúng là chỉ có người giàu mới có thể học tập ở đây!

-------------------------------------------------------

Hôm nay đến đây thôi, mai lại viết tiếp nha!