Chương 14: Bệnh

Đinh Tuấn nằm ở bệnh viện ngây ngốc một ngày, sau đó bởi vì không thích ở trong bệnh viện nên hắn xuất viện luôn.

Nằm viện hắn cũng đã xử lý vài việc ở công ty, hắn hôn mê mất một đêm, sau khi thức dậy cả người vô lực, thế nhưng vẫn phải xử lý công việc, bởi vì nếu không xử lý thì ngày mai sẽ chất đống, không xong được mất.

Sáng hôm sau, Đinh Tuấn thức dậy, cảm thấy đầu óc hôn hôn trầm trầm. Mí mắt nặng trĩu, không cách nào mở mắt nổi. Trái tim đập nhanh hơn bình thường, cả người cũng cảm thấy nóng nực.

Hắn sốt! Cũng đúng, ngâm nước lạnh cả một đêm, có thể không ốm được sao?

Đinh Tuấn với lấy điện thoại để trên bàn, gọi cho thím Năm, bảo thím mang nhiệt kế lên.

Thím Năm mở cửa, khuôn mặt tràn đầy lo lắng. Trên khay mang theo cháo, thuốc hạ sốt cùng với nhiệt kế, giọng nói lo lắng: "Đinh thiếu! Thiếu gia không sao chứ!"

Nói rồi, bà đặt khay xuống, cầm nhiệt kế lên, vẩy vẩy vài cái rồi đưa cho Đinh Tuấn. Hắn tiếp nhận lấy rồi kẹp vào nách.

Thím năm mở nước ra, rót vào cốc, sau đó nói: "Thím đã gọi bác sĩ gia đình tới, bác sĩ sẽ tới kê đơn cho thiếu gia, thím cũng tiện thể gọi cho ba của thiếu gia luôn rồi, có lẽ buổi tối ngài ấy sẽ bay đến thăm thiếu gia."

"À." Đinh Tuấn mặt vô biểu tình đáp lại. Cha hờ sẽ đến thăm hắn sao? Đinh Tuấn vốn cũng không có quá nhiều cảm tình với ông cha hờ này, bất quá hắn cũng muốn gặp gỡ một chút chủ tịch Đinh thị tập đoàn. Bởi vì gia chủ là Đinh lão, trong quyển sách hắn đọc có nhắc tới.

Hắn lấy nhiệt kế ra, hơi nheo mắt lại muốn xem bao nhiêu độ. Hắn nhíu nhíu mày, nói: "Ba tám độ năm...." Lúc này hắn mới phát hiện ra giọng nói của mình khản đặc.

Thím Năm sốt sắng: "Tới, thiếu gia, ăn cháo rồi uống hạ sốt đi!"

Đinh Tuấn gắng gượng ngồi dậy, tiếp nhận bát cháo từ tay thím Năm rồi vô cảm húp hết. Căn bản là bởi vì hắn ăn gì cũng không thấy ngon, vị giác hoàn toàn không cảm nhận được vị gì.

Ăn xong, Đinh Tuấn uống thuốc hạ sốt mà thím Năm đã pha sẵn, sau đó nằm xuống ngủ một giấc.

Thím Năm rất là tận tâm, giặt khăn lạnh rồi để lên trán giúp cho hắn dễ chịu hơn phần nào.

Lúc Đinh Tuấn tỉnh dậy, cũng vừa lúc bác sĩ gia đình tới. Bác sĩ khám cho hắn, sau đó kê đơn thuốc để thím Năm đi mua. Đinh Tuấn chợt nghĩ nghĩ điều gì, chụp đơn thuốc sau đó đăng lên mạng xã hội.

Mặc dù hắn không muốn, nhưng việc đăng lên mạng vẫn phải làm thường xuyên. Bất quá, ngày thường hắn đều đăng sau đó để đấy, dù sao nguyên chủ cũng không có thói quen trả lời bình luận.

Thím Năm cầm theo đơn thuốc xuống dưới, sau đó chuông điện thoại bàn reo lên.

Là Hồ Ngu Minh, bạn thân của thiếu gia. Thân là một người giúp việc lâu năm tại Đinh gia, "Đinh Tuấn" lớn lên dưới sự chăm sóc của thím Năm, cho nên thím Năm cũng phần nào biết được bạn bè của "Đinh Tuấn". Hơn nữa bà chăm sóc hắn cũng có cảm tình, hoàn toàn coi hắn là cháu trai của mình mà chăm sóc.

Hồ Ngu Minh rõ ràng là đã xem được bài đăng của Đinh Tuấn, hỏi Thím Năm có tiện không nếu như cậu ta đi tới thăm. Thím Năm cười nói: "Đương nhiên có thể, bạn bè đến, thiếu gia ắt hẳn sẽ rất vui."

Sau khi hỏi thăm xong, thím Năm mới ra ngoài đi mua thuốc.

Trong khi đó, Đinh Tuấn nhắn cho Giảng Vãn bảo cô đem văn kiện lại đây. Tranh thủ lúc hắn hạ sốt thì làm việc một chút, để việc tồn đọng lại thì không ổn cho lắm. Nếu như tồn đọng, ngày mai hắn sẽ phải thức đêm để làm, cho nên hắn không nghĩ nghỉ ngơi.

Giảng Vãn nhận được tin nhắn ngay lập tức cầm theo văn kiện đi đến nhà của Đinh Tuấn. Cô là thư ký cho nên biết rõ Đinh Tuấn sống ở đâu, bởi vì trước đó hắn đã đưa địa chỉ nhà cho cô phòng khi có việc gì xảy ra.

Đến nơi, vừa lúc gặp thím Năm đi mua thuốc về. Giảng Vãn lễ phép chào, thím Năm cười nói: "Cháu là thư kí của thiếu gia à? Mau vào mau vào!"

Thím Năm mở cửa cho Giảng Vãn, sau đó lại đi nấu cháo buổi trưa cho Đinh Tuấn. Giảng Vãn đã hỏi được phòng của hắn, cho nên gõ cửa vài cái liền nghe được giọng nói trầm khàn đặc nói: "Mời vào.", khiến cho Giảng Vãn không hiểu sao mà đỏ mặt.

Giảng Vãn là thanh khống, có niềm đặc biệt ưa thích đối với âm thanh. Giọng nói của Đinh Tuấn ngày thường cũng rất hay, nhưng gu của cô là giọng trầm khàn, giọng nói của hắn khi đang bị ốm khiến cô không khỏi nóng mặt.

Bất quá Giảng Vãn rất nhanh ổn định lại tinh thần, khôi phục dáng vẻ tinh anh ngày thường, cầm theo văn kiện vào phòng, đưa cho Đinh Tuấn.

Đinh Tuấn sau khi nhuộm tóc, bớt đi vài phần trẻ trâu ăn chơi, thêm vài phần thành thục và trưởng thành, mái tóc đen rối tung tạo cảm giác lười biếng. Dung nhan của hắn có hơi tiều tụy do bị ốm, thế nhưng vẫn đẹp trai bức người. Giảng Vãn mặc dù là thanh khống thế nhưng vẫn không khỏi líu lưỡi trước nhan sắc này.

Từ sau khi chia tay bạn trai, Giảng Vãn lại bắt đầu xuân tâm nhộn nhạo.

Nhắc tới bạn trai cũ, trong lòng của cô không khỏi trùng xuống.

Đinh Tuấn nhấp môi khô khốc, vừa phê duyệt văn kiện vừa uống một ngụm nước, Giảng Vãn ngồi ở bên giường bắt đầu báo cáo công việc.

Người tiếp theo đến nhà hắn, không phải một người mà là hai người. Hồ Ngu Minh và Ngô Thanh Thủy.

Đinh Tuấn đặt văn kiện sang một bên, hàn huyên với hai người họ.

"Hai người không cần đi học à?" Hắn nhìn nhìn trên lưng vẫn còn đeo cặp sách, tò mò hỏi.

Hồ Ngu Minh đáp: "Lát nữa mới có tiết, tới thăm Đinh thiếu một chút rồi mới đi."

Ngô Thanh Thủy thì im lặng không nói gì, đôi mắt to tròn của cô đối diện với cửa sổ, cho nên có phần trong trẻo, nhìn thẳng vào Đinh Tuấn. Đinh Tuấn bị ánh mắt nóng rực như lửa nhìn có phần hơi mất tự nhiên. Nữ chính số 2 đây là bị cái gì vậy? Không phải là bị hắn mê hoặc rồi đó chứ?

Đinh Tuấn trong lòng lo lắng, tốt nhất là không nên như vậy, mặc dù hắn tự tin thực lực của bản thân hơn nam chính rất nhiều, nhưng là nam chính có bàn tay vàng, không biết chắc được cho nên hắn không muốn đắc tội với sinh vật tên nam chính này đâu.

Hắn ái ngại nhìn lại Ngô Thanh Thủy, lúc này cô mới thu hồi tầm mắt, chậm rãi nói: "Hôm nay không có tiết, tôi sẽ ở đây chăm sóc cho anh."

"Không cần." Đinh Tuấn từ chối: "Ở đây có thím Năm cùng thư kí của tôi rồi, cô về đi học đi." Rõ ràng cặp sách vẫn còn đeo, láo nháo cái gì. Hơn nữa hắn cảm thấy Ngô Thanh Thủy có phần khác lạ, cho nên hắn muốn giữ khoảng cách.

Ngô Thanh Thủy kiên định nói: "Tôi muốn ở đây chăm sóc cho anh."

Đinh Tuấn lạnh lùng: "Không cần, đi về đi."

Bởi vì hắn đã tỏ thái độ như thế, cho nên Ngô Thanh Thủy sắc mặt khó coi nhìn Giảng Vãn rời đi, Hồ Ngu Minh ở lại trò chuyện với hắn cho đến khi có tiết mới rời khỏi.

Thím Năm mang theo cháo cùng thuốc lên. Đinh Tuấn ăn trưa sau đó uống thuốc, uống xong lại cảm thấy cả người mệt mỏi. Hơn nữa, Giảng Vãn cũng đã báo cáo xong rồi, cho nên hắn bảo cô trở về công ty: "Về công ty đi, buổi chiều bảo mọi người mở họp online."

Đinh Tuấn ngủ một giấc tới chiều, ngồi mở họp, bàn bạc tiếp về dự án. Sau khi các trưởng ban báo cáo đâu vào đó, Đinh Tuấn mới giao việc cho mọi người sau đó kết thúc cuộc họp.

Vừa lúc, nữ chính đến, Hứa An Gia.

Hứa An Gia mặc một chiếc váy dài thướt tha, dường như cô đã hoàn toàn bình phục, cầm theo một giỏ trái cây tới thăm Đinh Tuấn.

Mạng lưới của thế gia rất rộng, cho nên muốn biết số điện thoại bàn của nhà nào thì chỉ cần tra một chút là ra. Hứa An Gia cũng vậy, cô tới là muốn cảm ơn Đinh Tuấn.

Đinh Tuấn nhìn cô gái hắn chưa nói chuyện lần nào, có phần cảm thấy kì lạ. Rốt cuộc là tại sao mấy nữ chính đều có vẻ liên quan đến hắn thế nhỉ?

Hứa An Gia nhẹ mỉm cười, cầm theo giỏ hoa quả nói: "Cảm ơn Đinh thiếu về ngày hôm đó, nếu như không phải Đinh thiếu....có lẽ ngày đó tôi đã thất thân, thân thể này cũng bị làm bẩn."

Đinh Tuấn nghe vậy thì hơi cau mày, hắn nói: "Không cần nói bản thân như vậy, cô cần biết quý trọng chính mình. Thế giới hiện đại bình đẳng giới, quan trọng gì tấm màng trinh tiết đó? Còn cái gì mà làm bẩn với không làm bẩn? Mất màng trinh không có nghĩa là cô mất đi giá trị, cô vẫn là người đẹp nhất Hạ thành đấy thôi."

Hứa An Gia ngẩn ra, trước giờ không có ai từng nói như vậy với cô. Dựa theo giáo dục của thế gia, trinh tiết rất quan trọng, mất đi trinh tiết cũng là mất đi giá trị liên hôn. Cô muốn nói lại thôi, chính là không cách nào mở miệng.

Đinh Tuấn thở dài: "Không cần cảm ơn tôi, đó là điều tôi phải làm, đổi lại là người... cô gái khác tôi cũng sẽ làm như vậy." Đổi lại là nam chính, có lẽ Hứa An Gia đã bị cậu ta ăn không chừa mảnh xương nào, sau đó chỉ có cách là kết hôn với cậu ta.

Khuôn mặt của Hứa An Gia tươi cười, chính là không phải mỉm cười xã giao như lúc nãy mà là chân thật mỉm cười. Đinh Tuấn nhìn vậy cũng không khỏi vui vẻ theo.

Câu nói của hắn, có lẽ Hứa An Gia sẽ về ngẫm nghĩ xem sao. Tốt nhất không nên cảm thấy trinh tiết là một thứ quan trọng. Chỉ là tấm màng trinh thôi mà, có thể nói lên được điều gì về cô gái đó sao? Đinh Tuấn không cho là đúng nghĩ. Chỉ mong các cô gái trao thân cho những người mình thích và mình muốn, chứ không phải bị cưỡng ép, hiếp dâm. Cho nên Đinh Tuấn đối với vụ bỏ thuốc này rất là phản cảm, đó căn bản chính là vi phạm pháp luật. Không hiểu sao Hứa gia lại không muốn hắn điều tra sâu vào chuyện này.

Hôm nay quả thật rất nhiều người tới thăm, buổi chiều Tô Hâm lại tới thăm nữa.

Cậu ta hỏi: "Đinh thiếu lâu rồi không đi chơi với chúng em, khỏi bệnh rồi có muốn đi đua xe không?"

Đinh Tuấn không khỏi nhớ tới thời hắn còn trẻ, cho nên suy nghĩ một chút rồi đáp ứng: "Nếu như công việc hoàn thành sẽ trích ra chút thời gian đua xe với mọi người."

Tô Hâm không khỏi mỉm cười: "Một lời đã định! Thời gian là tối chủ nhật tuần này! Nếu như Đinh thiếu có đi được thì gọi cho em nhá!"

Đinh Tuấn gật đầu đáp ứng rồi.

Buổi tối, hắn cũng không có sốt, bố hờ cũng đã về tới.

Một người đàn ông trung niên đẹp trai. Hốc mắt sâu, trán cao, lông mày rậm, đuôi mắt hẹp dài, hoàn toàn là từ một khuôn đúc ra với nguyên chủ. Nhìn là biết là một người đàn ông thành đạt, âu phục phẳng phiu, đồng hồ mạ vàng, nhẫn vàng cũng đeo trên ngón áp út.

Đinh Tuấn nhướng mày, hắn cũng có một bà mẹ hờ nữa sao?

Bố hờ nhìn thấy hắn, trước tiên là ôm bụng cười: "Không nghĩ tới con cũng có ngày này bị hạ thuốc cảm giác thế nào?"

Hắn vô ngữ nói: " Không cảm thấy thế nào."

Đinh Luật mỉm cười, nếp nhăn ở khóe miệng kéo sâu: "Chính là có phần không giống con."

Đinh Tuấn thót tim, không phải là sẽ bị nhận ra đó chứ?

Đinh Luật vươn tay, tính xoa đầu hắn, chính là Đinh Tuấn phản xạ có điều kiện tránh đi. Đinh Luật cũng không cảm thấy ngượng ngùng, cường thế kéo hắn xoa đầu hắn.

"Nếu có gì khó khăn thì trở về nhà. Không cần thừa kế gia sản cũng được, dù sao trong gia tộc cũng không thiếu người." Đinh Luật nói, hiện ra một mặt dịu dàng của người bố.

Đinh Tuấn hơi sững sờ.

Kiếp trước hắn được mẹ nuôi nhặt về, sau đó chỉ có mình bà chăm sóc cho hắn từ nhỏ đến lớn. Trước giờ trong cuộc đời hắn chưa từng có hình bóng của người cha. Hắn vốn tưởng bản thân có mẹ đã rất tốt rồi, có mẹ là cũng ổn rồi, không cần đến bố cũng được. Chính là hiện tại đột ngột nhận được cảm tình người cha từ người đàn ông trung niên trước mặt, Đinh Tuấn không biết nên tiếp nhận như thế nào.

Hắn im lặng một chút, sau đó mỉm cười, không phải nụ cười thương nghiệp mà hắn thường xuyên bày ra, mà là nụ cười mà hắn thường có khi ở cùng mẹ: "Con không sao. Còn về thừa kế gia sản thì tùy duyên đi. "

Không cần thừa kế hắn cũng có thể sống tốt. Dù sao trước kia, công ty hắn cũng là một tay dựng lên, không có bất cứ sự giúp đỡ nào từ gia tộc hay gì.

Đinh Luật cười cười: "Vậy thì tốt." Sau đó ông nhìn đồng hồ, nói: "Hiện tại bố còn có việc cần đi, khi nào lên thủ đô gặp lại con sau. Nếu như có thể thì cứ làm, còn không thể thì không cần làm nữa. Dù sao gia tộc cũng không để con chết đói."

Đinh Tuấn gật đầu, cười chào bố hờ.

Cả ngày bị sốt mà một đống người tới thăm, cuối cùng cũng được nghỉ. Đinh Tuấn thở dài một hơi.

Ngày mai lại bắt đầu một ngày làm việc mệt mỏi.

------------------------------------------------------------------------------

Ngày thi đầu tiên mạng lag không load đc đề nên phải chuyển sang ngày 23 thi lại.

Cay thật đấy.

Mai thi màu.

Hôm nay chỉ có một chương.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, mình chuẩn bị trở lại rồi đây.