Chương 13: Lợi ích

"Hứa An Gia!" Người phụ nữ trung niên là người đầu tiên vừa kêu lên, vừa lo lắng chạy vào. Người đàn ông trung niên cũng theo đó mà vào, thuận tiện đóng cửa lại.

Người phụ nữ luống cuống cởi ra nút thắt, gấp đến độ đỏ cả hai mắt: "Rốt cuộc là ai trói con lại như thế này!"

Hứa An Gia nghe được thanh âm quen thuộc của mẹ, lại khóc nấc lên: "Mẹ... mẹ.... giúp con.... con khó chịu quá."

Sau khi Hứa An Gia được cởi trói, cả người cô đều quấn lên người mẹ.

Mẹ của Hứa An Gia ngẩn ra, sau đó nhận thức được là cô bị hạ thuốc! Bà nhanh chóng ôm Hứa An Gia, sau đó nhặt quần áo ở trên đất mặc vào cho cô: "Rốt cuộc là ai chuốc thuốc con thế này! Là cái tên Đinh thiếu chết tiệt kia sao?"

Bố của Hứa An Gia sau khi gọi cấp cứu, tựa hồ có điều suy nghĩ, nói: "Nếu vậy Đinh Tuấn đang ở đâu rồi? Hơn nữa cũng không có dấu vết con gái chúng ta bị xâm phạm." Nói rồi, ông liền nhìn quanh phòng nghỉ, phát hiện phòng tắm vậy mà sáng đèn.

Hứa tổng bước tới, mở cửa ra, phát hiện Đinh Tuấn đang nằm hôn mê trong phòng tắm.

Trên người hắn vẫn còn mặc áo sơ mi quần âu, hai mắt nhằm nghiền, đôi môi trắng bệch run rẩy, nhưng hai má lại đỏ bừng, hiển nhiên cũng bị chuốc thuốc.

Hứa tổng trong nháy mắt kinh sợ, đưa ngón tay tới gần lỗ mũi của Đinh Tuấn, phát hiện hắn vẫn còn thở liền thở phào nhẹ nhõm.

Còn may! Vẫn còn sống! Nếu như Đinh thiếu chết ở nhà bọn họ, bọn họ cũng không biết phải giải thích với Đinh thị tập đoàn như thế nào.

Nhưng Đinh thiếu bị hạ thuốc vậy mà không xuống tay với con gái của ông, lẽ nào mấy cái lời đồn cậu ta háo sắc đều là giả?

Xe cấp cứu rất nhanh liền đến, nhân viên y tế đem theo cáng lên, vận chuyển Hứa An Gia cùng với Đinh Tuấn đi tới phòng cấp cứu.

Khách quan xì xào bàn tán, quần áo trên người của Hứa An Gia còn chỉnh tề, chỉ có Đinh Tuấn là quần áo ướt sũng, không biết trong đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Mọi người ai nấy đều cảm thấy khó hiểu.

Chỉ có duy nhất hai người, một người thì sắc mặt khó coi, một người thì thở phào nhẹ nhõm.

Hứa An Ninh là đại tiểu thư của Hứa gia, thế nhưng lại là con vợ trước. Sau khi mẹ của cô ta mất, bố cô liền cưới người phụ nữ mới về, sau đó sinh ra Hứa An Gia. Từ khi Hứa An Gia sinh ra, Hứa An Ninh vốn vô hình trước người anh cả lại càng vô hình hơn nữa. Trong nhà không có địa vị gì, chỉ chờ để liên hôn rồi gả ra ngoài. Mẹ kế dù không ngược đãi nhưng đối xử với cô ta cũng rất lạnh nhạt. Cha không thương, mẹ không yêu, Hứa An Ninh ngay lập tức đổ lỗi hết cho Hứa An Gia.

Kể từ khi còn nhỏ, cô ta đã rất ghét em gái cùng cha khác mẹ của mình, nó thì có mọi yêu thương, còn bản thân thì không có người quan tâm. Cho nên cô ta lúc nào cũng nhắm vào Hứa An Gia, muốn thiết kế cho Hứa An Gia thân bại danh liệt. Bị Đinh thiếu đào hoa cướp đi lần đầu, mà Đinh thiếu theo lời đồn vốn là một tên tra nam. Hứa An Gia bị ngủ xong sẽ bị vất bỏ, không còn ai thèm.

Kết quả vậy mà không thành công! Không phải bảo Đinh thiếu là một tên háo sắc sao? Tại sao dưới tác dụng của thuốc lại không làm gì Hứa An Gia chứ?

Hứa An Ninh cắn cắn môi, rốt cuộc là tại sao! Ngay cả Đinh thiếu cũng thương tiếc cái con bé đó, không đụng vào nó?

Trong khi đó, người thở phào nhẹ nhõm chính là Trần Nam Thành.

Khoảnh khắc anh ta gặp được Hứa An Gia liền nhất kiến chung tình, nhất định phải có cô tới tay. Quá xinh đẹp, so với Lê Thiên Thảo đúng là thiên nga với cóc ghẻ.

Trần Nam Thành thích cô từ cái nhìn đầu tiên, muốn có được cô, muốn chăm sóc cô, muốn đối tốt với cô.

May mắn, may mắn cô không có ngủ cùng với Đinh Tuấn.

Trần Nam Thành từ khi đồng ý tiếp nhận tiền của gia tộc, cũng có tìm hiểu một chút về giới thượng lưu, lời đồn về Đinh Tuấn đương nhiên cũng tới tai anh ta. Anh ta âm thầm khinh bỉ, chẳng qua chỉ là một tên ngu ngốc ăn chơi đàn đúm, nếu như lần này tên đó thật sự ngủ với Hứa An Gia liền đợi anh ta làm thịt đi!

Đinh Tuấn vào viện, Giảng Vãn đương nhiên cũng nghe được tin, nhanh chóng chạy đến.

Lúc tới đã thấy một thanh niên vẻ ngoài không tệ cùng với một cô gái xinh đẹp đang đứng ở trước phòng bệnh, nói chuyện với nhị thiếu gia Tô gia - Tô Hâm.

Giảng Vãn cũng không có lại gần, chỉ đứng từ xa nhìn. Dù sao cũng là bạn bè của Đinh tổng, cô chỉ là cấp dưới, không tiện gặp mặt.

Kết quả một đôi tay già nua vỗ vai cô.

Giảng Vãn quay lại.

Là một ông cụ tầm tám mươi tuổi, nếp nhăn tượng trưng cho tuổi già xô lại, ông lão cười hiền từ, nói: "Cháu là thư kí của công ty Đinh Gia Luật sao?"

Giảng Vãn trước đây đã xem tư liệu của mấy nhà giới thượng lưu, cũng biết ông cụ trước mặt này là ai, cho nên cô gật đầu lễ phép đáp: "Đúng vậy ạ."

Ông cụ cười cười: "Nếu vậy chúng ta bàn chút chuyện làm ăn nhỉ?"

Sáng hôm sau....

Đinh Tuấn tỉnh dậy, cảm thấy cả người mệt mỏi rã rời.

Cuộc sống này thật quá khó khăn. Cứ tưởng chỉ tới dự một hồi tiệc, kết quả bản thân bị thuốc kích dục hành tới nỗi phải vào viện.

Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, là Hồ Ngu Minh.

"Đinh thiếu!" Cậu ta cầm theo giỏ hoa quả, lải nhải: "Không nghĩ tới Đinh thiếu lại là chính nhân quân tử như vậy, mỹ nhân trước mặt, bị chuốc thuốc vậy mà kiềm chế lại!"

Đinh Tuấn nhìn nhìn, sau đó hỏi: "Hôm nay cậu không đi học à?"

Hồ Ngu Minh lắc đầu, gọt táo: "Anh em tốt vào viện thì còn học hành cái gì? Tôi cũng biết thiệt hơn chứ."

Đinh Tuấn cười cười, Hồ Ngu Minh đúng là anh bạn nhỏ tri kỉ của hắn mà.

Ngay lúc Đinh Tuấn đang định cảm động thì cậu ta nói tiếp: "Việc học đương nhiên quan trọng hơn, chẳng qua sáng nay không có tiết nên tới thăm cậu. Sao nào? Có cảm động không?"

Đinh Tuấn: "..." Muốn đánh người có được không?

Hắn tiếp nhận quả táo từ trong tay của của Hồ Ngu Minh, cắn một miếng, sau đó hỏi: "Sao rồi? Một tuần không có tôi ở trường có cô đơn không?"

Hồ Ngu Minh ngay lập tức phóng đại: "Quá cô đơn! Đinh thiếu không ở bên cạnh cảm giác như trái tim thiếu mất một mảnh vậy!"

Đinh Tuấn bị cậu ta ghê tởm, nhăn mặt: "Nếu thế thì cậu đã sớm chết rồi, không thể ở đây mà nói hươu nói vượn đâu!"

Sau khi Hồ Ngu Minh đi, Tô Hâm cùng với mấy người bạn xấu đến thăm hắn. Lại mang tới một đống hoa quả. Đinh Tuấn hàn huyên với họ đôi ba câu rồi họ lại đi về.

Kì thực hắn nghĩ đám bạn này cũng không quá tệ. Đại khái trong truyện không giúp nguyên chủ là vì sợ liên lụy đi. Con người mà, ai cũng sợ cường quyền mà thôi.

Người tới tiếp theo là Ngô Thanh Thủy. Hôm nay cô mặc một chiếc váy lụa trắng, thoạt nhìn giống như tiên nữ. Bất quá, Đinh Tuấn đối với nhan sắc này đã miễn dịch, cho nên cũng không có kinh ngạc gì, chỉ cười một cái rồi chào.

Ngô Thanh Thủy không tiếng động nhìn hắn, sau đó nói: "Đinh thiếu có vẻ như là....thay đổi."

Trái tim của Đinh Tuấn nhảy lên, thế nhưng hắn vẫn giữ nguyên biểu cảm, sau đó hỏi: "Cô nói gì vậy? Tôi không hiểu?"

"Tựa hồ thay đổi thành một người khác." Ngô Thanh Thủy nói sau đó cô che miệng cười cười: "Có vẻ hoang đường nhỉ, Đinh thiếu chẳng qua là khác so với lời đồn mà thôi."

Đinh Tuấn gật gật đầu, không đáp lời. Nếu như đáp lại có lẽ sẽ có sơ hở.

Ngô Thanh Thủy suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Tại bữa tiệc trường tháng sau, tôi muốn anh làm bạn nhảy của tôi."

Đinh Tuấn cũng biết bản thân hiện tại không có gì để giúp cô về mấy vấn đề khác, cho nên liền đáp ứng. Dù sao cũng không mất tiền, hắn hiện tại còn đang rất nghèo mà.

Người tiếp theo tới là Giảng Vãn, cô đưa cho hắn một tập tài liệu, sau đó báo cáo về mấy vấn đề ở công ty. Đinh Tuấn trước hết nói về vấn đề ở công ty trước, sau đó mới mở văn kiện ra.

"Hợp đồng vật liệu xây dựng với Hứa thị?" Đinh Tuấn ngạc nhiên.

Giảng Vãn đáp: "Đúng vậy, hôm qua Hứa chủ tịch có tìm tôi nói về vấn đề này, mọi vật liệu đều bán với giá thị trường, không hề bị tăng giá, hoàn toàn là ưu đãi tốt nhất cho chúng ta. Luật sư của công ty cũng đã xem qua, không có vấn đề gì về mặt pháp lý."

Đinh Tuấn ngẩng đầu lên: "Nhưng là tại sao ông ta lại muốn bàn kế hoạch với chúng ta?" Hôm qua hắn muốn bắt chuyện còn không được kìa.

"Đại khái là muốn xin lỗi vì trải nghiệm không mấy tốt đẹp của Đinh tổng tại bữa tiệc nhà bọn họ, đồng thời cảm ơn vì không đụng tới Hứa An Gia. Thêm nữa..." Giảng Vãn dừng lại một lúc, sau đó nói: "Không muốn Đinh tổng truy cứu ai là người hạ dược."

Đinh Tuấn suy nghĩ một lúc, sau đó nói: "Được. Không truy cứu." Mặc dù hắn không muốn buông tha cho người tính kế hắn, thế nhưng đứng trước lợi ích, hắn cũng chấp nhận thỏa hiệp.

Đinh Tuấn lại đọc lại hợp đồng một lần nữa, sau đó kí tên rồi đóng dấu vân tay vào.

Không tệ! Bước đầu coi như thành công!

Đúng lúc này, điện thoại của hắn đổ chuông. Là bố già gọi tới.

Không kịp để hắn mở miệng, bố hắn trực tiếp nói: "Nghe nói con bị hạ dược? Sau đó còn không có đụng vào con gái nhà người ta mà ở trong phòng tắm ngâm nước lạnh mấy tiếng?"

Không đợi hắn trả lời, bố hắn lại cười to: "Há há há! Con cũng đủ thảm đi Đinh Tuấn! Ha ha! Ôi mắc cười chết mất." Sau đó liền cúp máy.

Đinh Tuấn nhìn điện thoại hồi lâu: "..." Đây là bố ruột sao?

---------------------------------------------------------------------

Hôm nay chỉ có một chương, cảm ơn mọi người đã ủng hộ!