Chương 4: Con trai trưởng của Hầu phủ (2.2)

Nguyên Gia nhìn thấy một màn này, trong lòng cũng mơ hồ biết được thái độ của Uy Ninh Hầu dành cho hai đứa con trai.

Đối với đích trưởng tử là người thừa kế, Uy Ninh Hầu chờ mong và coi trọng, thế nên biểu hiện coi trọng của hắn ta chính là thường xuyên kiểm tra và hỏi thăm thành tích, cũng dùng nhiều tâm tư nhất, phần lớn tài nguyên của gia tộc đều đặt lên trên người thừa kế.

Điều này rất bình thường, dù sao đối với một gia tộc mà nói, đặt tài nguyên vào người thừa kế là cuộc chính trị đúng đắn.

Uy Ninh Hầu không phải là không thèm quan tâm đến Phó Nguyên Trạch, chỉ là yêu cầu đối với thứ tử không nghiêm khắc nhiều như đối với đích trưởng tử là người thừa kế tương lai của cả gia nghiệp, ý là muốn mặc kể chỉ cần không đi lệch hướng là được rồi.

Nhưng dưới góc nhìn của Phó Nguyên Trạch, trong mắt Uy Ninh Hầu lại chỉ nhìn thấy đích huynh mà bỏ qua hắn ta, thời gian lâu dài trong lòng không cam tâm nên oán giận ngày càng nhiều. Quan hệ giữa hai huynh đệ lại càng không thể tốt lên nổi.

Nguyên Gia không muốn chủ động tạo quan hệ tốt với nam chính như Phó Nguyên Trạch, cũng không phải là huynh đệ do cùng mẫu thân sinh ra, quan hệ tốt mới là lạ, không đi tới bước huynh đệ tương tàn trở mặt thành thù, cứ giữ vững tình trạng nước sông không phạm nước giếng như bây giờ là đã không tồi rồi.

Hầu môn nhiều quy củ, sau khi hỏi xong tình trạng học hành của hai đứa con trai, Uy Ninh Hầu liền bắt đầu gọi món lên. Khi dùng bữa không được nói chuyện, yên tĩnh đến mức âm thanh bát đũa va chạm đều không có trong bầu không khí trầm mặc này, bữa trưa kết thúc.

Sau khi dùng xong bữa trưa, Uy Ninh Hầu gọi cả Gia Nguyên vào thư phòng.

Phó Nguyên Trạch nhìn bóng lưng phụ thân và đại ca rời đi, ánh mắt hơi chút ảm đạm, lập tức hành lễ xin cáo từ với Uy Ninh Hầu phu nhân rồi đi đến học đường đọc sách.

Hắn ta cùng tuổi với Phó Nguyên Gia, nhưng bây giờ Phó Nguyên Gia đã thi lên cử nhân rồi, hắn ta vẫn chỉ là tú tài, lần trước cùng thi hương với lại Phó Nguyên Gia, Phó Nguyên Gia là thủ khoa, hắn ta lại rớt hạng.

Điều này khiến cho Phó Nguyên Trạch phải chịu sự đả kích rất lớn, thế nên gần đây hắn ta dành rất nhiều thời gian đến học đường đọc sách, đi sớm hơn các đồng môn khác.

Uy Ninh Hầu phu nhân bận rộn chuẩn bị hôn sự cho con trai, về phần đích tử Phó Nguyên Trạch cùng tuổi với con trai nàng ta đương nhiên chỉ đành đợi trước.

Nàng ta chọn đi chọn lại, chọn trúng đích nữ La Tình của La gia. Chủ yếu là nhìn trúng La lão gia tử đã nghỉ hưu của La gia.

La lão gia tử là Đại nho, đệ tử rất nhiều, bạn cũ khắp nơi. Đáng tiếc lại sinh ra thằng con trai không tích cực tranh giành, thiên phú đọc sách lại không đủ, chỉ có thể thi đồng tiến sĩ, dùng thân phận đồng tiến sĩ này mà nhập sĩ, dựa vào dư âm của La lão gia tử để lại miễn cưỡng trèo lên được vị trí Tứ phẩm này đã là cố lắm rồi.

Uy Ninh Hầu phu nhân không phải người thiển cận, nàng ta biết phụ thân của La Tình không thích tranh giành, quan chức nhỏ, ca ca của La Tình còn không cả bằng phụ thân của nàng ta, đến nay vẫn không thi lên nổi cử nhân, nhưng đây cũng là ưu thế của La Tình. Phụ thân nàng ta không có đường làm quan, bao nhiêu quan hệ của La lão gia tử như thế mà hắn ta lại không dùng được, để lại tiền đồ cho cháu rể chẳng phải là vừa vặn sao?

Thế nên Uy Ninh Hầu phu nhân không ghét bỏ thứ hạng của La gia không xứng với thứ hạng của Hầu phủ, tìm được ngày thích hợp liền gửi thiếp mời tới cho La phu nhân. Hai nhà cứ như vậy mà lập ra hôn sự.

La phu nhân nhận được thiếp mời của Uy Ninh Hầu phu nhân có chút buồn bực, dù sao nhà mình cũng là thanh lưu, không có tí quan hệ nào với bên phía Huân Quý, nhưng cũng là lời mời của Hầu phu nhân nhất phẩm, bà ta vẫn ham hư vinh mà tới.

Sau khi biết được ý tứ của Uy Ninh Hầu phu nhân là muốn con gái nhà mình gả cho Thế tử của Hầu phủ, La phu nhân vui sướng chết đi được, trở về nhà hưng phấn nói chuyện này cho lão gia nhà mình và cô con gái La Tình.

Phụ thân của La Tình nghe thấy Uy Ninh Hầu phủ muốn kết thông gia với nhà hắn ta, làm sao có thể không đồng ý được chứ, nếu không phải là nhà gái nên dè dặt, hắn ta đã thúc giục phu nhân nhà minh chủ động đến nhắc chuyện hôn sự lâu rồi.

La phụ và La phu nhân đều cảm thấy đây là hôn sự tốt, không ngờ La Tình sau khi biết được lại kịch liệt phản đối: “Không được! Con không muốn gả cho Phó Nguyên Gia!”

La phu nhân vừa tức giận vừa khó hiểu: “Cái con bé này, con nói vớ vẩn cái gì đấy! Đó là Hầu phủ Thế tử, hơn nữa Thế tử còn trẻ như vậy đã đỗ thủ khoa rồi, tiền đồ vô lượng, con gả qua đó sẽ được hưởng phúc!”

La Tình nghe những lời mà mẫu thân nói, trong lòng nhịn không được cười khổ, dù Phó Gia Nguyên có tốt thế nào, cũng không thể chịu được cảnh anh chọc phải đại công chúa, sau này lại còn là tráng niên mất sớm. Nàng ta gả qua đó lẽ nào còn phải lặp lại đời trước, bị công chúa chèn ép cuối cùng phải hoà ly và sống cuộc đời bi thảm sao?

Nhưng lời giải thích này nàng ta không thể nói ra, dù sao ai nhìn cũng thấy Phó Nguyên Gia là hôn phu tuyệt đỉnh được mọi người lựa chọn, dựa vào thân phận của nàng ta mà gả được cho Phó Nguyên Gia thì nhất định là trèo cao.

Nhưng mà cho dù nàng ta không hoà ly với Phó Nguyên Gia, tương lai Phó Nguyên Gia cũng sẽ chết, đến lúc đó người mang tước vị là thừa kế của Hầu phủ chính là Phó Nguyên Trạch, sao nàng ta lại không đổi phu quân cơ chứ?

Còn về phần xuất thân dòng thứ của Phó Nguyên Trạch, La Tình không để ý, dù sao trong tương lai, vị trí người thừa kế trở thành người của Hầu gia vẫn là Phó Nguyên Trạch, vậy thì hắn ta là dòng chính hay dòng thứ đều không còn quan trọng nữa.

Trong lòng La Tình tính toán mà phát ra tiếng pa pa pa, nhưng La phu nhân đã quyết định mất rồi: “Ta đã đồng ý hôn sự này với Hầu phủ, con ngoan ngoãn chờ được gả đi đi, đừng có nghịch ngợm!”

La Tình biết bản thân không thuyết phục được cha mẹ, nên không phản kháng ngoài mặt, nhưng lại bí mật tự mình suy nghĩ làm cách nào đó để quấy nhiễu hôn sự.