Uy Ninh Hầu phu nhân không có ý muốn ly gián Phó Nguyên Trạch và sinh mẫu Trương thị của hắn ta, nhưng tự bản thân Phó Nguyên Trạch không muốn qua lại thân cận với sinh mẫu Trương di nương của mình.
Nguyên nhân thì rất đơn giản, thái độ của phụ thân Uy Ninh Hầu làm cho hắn ta biết được chênh lệch giữa dòng chính và dòng thứ lớn thế nào, không chỉ ở trong Uy Ninh Hầu phủ như thế, mà tất cả mọi nhà đều sẽ như vậy, dòng thứ không bao giờ có thể qua nổi dòng chính. Dù cho có là nam chính đi nữa, người ngoài cũng sẽ vẫn xem thường dòng thứ.
Thế nên Phó Nguyên Trạch dùng trăm phương ngàn kế để nịnh nọt đích mẫu, chỉ cần được ghi nhớ dưới danh nghĩa của đích mẫu, cho dù không thể so được với đại ca là con trai trưởng chính thống, nhưng cũng có thể có được danh dòng chính, sau này mà làm quan cũng dễ dàng hơn.
Đáng tiếc, hắn ta nịnh nọt đích mẫu bao nhiêu năm như vậy, đích mẫu vẫn lạnh nhạt với hắn ta.
Phó Nguyên Trạch cũng không mặt dày đến nỗi cứ sống chết muốn ở lại, hắn ta dựa theo sự sắp xếp của Uy Ninh Hầu phu nhân mà đi gặp Trương di nương.
Trước dung mạo khoan thai xinh đẹp của Uy Ninh Hầu phu nhân mà Trương di nương vẫn còn có thể nhận được sự sủng ái của Uy Ninh Hầu, sinh được một nam một nữ, vậy thì tướng mạo của Trương di nương tuyệt đối cũng không tầm thường.
Chỉ là so với sự kiều diễm, lộng lẫy đến chói mắt của Uy Ninh Hầu phu nhân thì nàng ta lại thanh nhã, ôn nhu hơn, kiểu Uy Ninh Hầu thích lại chính là sự ôn nhu này của nàng ta.
Trương di nương nhìn thấy con trai đến, trên mặt lại không tỏ vẻ vui mừng gì, lông mày cau lại: “Phu nhân không gọi con lại ăn sáng à?”
Phó Nguyên Trạch bình tĩnh nói: “Mẫu thân vẫn luôn không để ý đến con, điều này di nương không phải không biết. Cho dù trời còn chưa sáng ta đã đứng ngoài đợi, thì cũng không quan trọng bằng chuyện con trai của nàng ta ngủ không ngon.”
Ngữ khí của Trương di nương không tốt lắm: “Muốn trách cũng chỉ có thể trách con không có bản lĩnh sống trong bụng của phu nhân, ngược lại còn phải trở thành con ruột của vợ lẽ!”
Mặc dù Trương di nương cũng hy vọng con trai mình có thể ghi danh trong dòng chính, những thứ khác không nói, tối thiểu cũng phải nâng lên đẳng cấp khác, có thể khiến cho Hầu gia quan tâm con trai hơn, sau này tiền đồ của con trai cũng tốt.
Nhưng nàng ta dù sao cũng là mẫu thân, hiến kế để con trai mình nghĩ trăm phương ngàn kế quen biết nữ nhân khác, trong lòng nàng ta làm sao có thể chịu được?
Nhất là trong phương diện này, Phó Nguyên Trạch cũng không miễn cưỡng với thân nương như nàng ta, ngược lại còn vô cùng tích cực tính kế muốn ghi danh dưới thân phận dòng chính, điều này khiến cho Trương di nương có cảm giác như bị con trai vứt bỏ.
Chỉ là trong lòng nàng ta vẫn yêu con mà nóng lòng, toàn tâm toàn ý giúp đỡ con trai tính kế. Nhưng trong lòng chung quy cũng khó chịu, nên ngữ khí mới không tốt lắm.
“Con vẫn nên cố gắng học hành thì hơn, con biểu hiện tốt rồi thì Hầu gia tự nhiên sẽ coi trọng con thôi!”
Thanh niên mười mấy tuổi luôn hành động theo cảm tính, cũng không thể đồng cảm với thân nương, thế nên Phó Nguyên Trạch nghe Trương di nương nói như vậy liền châm chọc, bộc lộ sự bất mãn mà nói: “Phụ thân chỉ xem trọng đại ca thôi chứ không xem trọng ta, còn không phải là bởi vì đại ca là đích tử1 còn ta là thứ tử 2 hay sao?”
(1)Con trai vợ cả
(2)Con trai vợ lẽ
Mặc dù thân phận của thứ tử không thể bằng được đích tử là lễ pháp bình thường, nhưng đãi ngộ thì khác xa, trong lòng Phó Nguyên Trạch tích góp từng tí một oán khí, đến cả phụ thân Uy Ninh Hầu cũng xem trọng Phó Nguyên Gia hơn, xem ra Phó Nguyên Trạch hoàn toàn bởi vì thân phận đích tử của Phó Nguyên Gia chứ không phải bởi vì sự ưu tú của anh.
Phó Thanh Liên thấy mẫu thân và đại ca cãi nhau, vội vàng khuyên bảo: “Ca ca, di nương cũng vì muốn tốt cho huynh thôi, huynh không cần phải nói mấy lời làm tổn thương đến trái tim di nương như thế.”
Năm nay Phó Nguyên Thanh mười ba tuổi, kém đích nữ Phó Thanh Hà sáu tuổi, thế nên sự đối đãi khác biệt giữa đích nữ và thứ nữ cô bé không thể cảm nhận được. Vì thế cô bé không hiểu nổi tại sao ca ca lại cố chấp với thân phận đích tử mà không tiếc lòng tổn thương mẫu thân đến như thế.
Phó Nguyên Trạch nghe lời của muội muội liền nhíu mày, nhìn thấy sự ưu phiền trên mặt Trương di nương, rốt cuộc cũng không nói thêm gì nữa.
Khi bên phía Phó Nguyên Trạch đang không vui vẻ thì bên nhà chính lại là cảnh mẹ con vui vẻ hoà thuận.
Dùng xong bữa sáng, Uy Ninh Hầu phu nhân nhắc đến hôn sự của Phó Nguyên Gia: “Nguyên Gia, sau này con phải đi thi cử tiến quan rồi, ta và phụ thân của con muốn chọn cho con cô nương của một thế gia Thư Hương, sau này chúng ta cũng bớt cô đơn.”
Tuy nhiên, chuyện hôn sự của thời đại này vẫn luôn là cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, thế nên Uy Ninh Hầu phu nhân chỉ nhắc một câu cho Nguyên Gia, còn cụ thể nàng ta nhìn trúng cô nương nhà nào thì lại không nói.
Trong lòng Nguyên Gia đã nắm chắc, đoán chừng vẫn sẽ là La Tình – đích nữ của La gia, không thèm hỏi, nói: “Mọi thứ cứ để mẫu thân làm chủ!”
Mãi cho đến tận giờ ăn trưa, Nguyên Gia mới nhìn thấy phụ thân Uy Ninh Hầu của nguyên chủ.
Tướng mạo của Uy Ninh Hầu rất tuấn lãng, là một nam nhân thanh chính, nghiêm túc, khi đối mặt với nữ nhân trên mặt không có ý cười, là nghiêm phụ tiêu chuẩn của thời đại này.
Uy Ninh Hầu nhìn thấy Nguyên Gia liền kiểm tra bài tập của anh, tuy Uy Ninh Hầu không am hiểu đọc sách nên chỉ có thể nói một câu để Nguyên Gia tiếp câu sau, nhưng đây đã là sự xem trọng nhất của Uy Ninh Hầu rồi.
Đối với thứ tử như Phó Nguyên Trạch, Uy Ninh Hầu chỉ hỏi đúng một câu: “Tháng này thành tích của ngươi ở học đường như thế nào?”
Trong lòng Phó Nguyên Trạch mơ hồ chờ mong mà trả lời: “Phụ thân, thành tích của con đứng đầu ạ.”
Uy Ninh Hầu nhàn nhạt gật gật đầu: “Ừ.” Sau đó không còn gì nữa.
Sự kiểm tra và lời khích lệ Phó Nguyên Trạch chờ đợi đều không có, hy vọng lại lần nữa thất bại.