Chương 9: Tứ khiếu phong hồn

Chương 9: Tứ khiếu phong hồn



“Hổ Tử?”

Tuy rằng chỉ là một bóng dáng mơ hồ, nhưng tôi và Hổ Tử cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đừng nói là một bên mông lộ ra, cho dù cậu ta có hóa thành tro tôi cũng có thể nhận ra được.

Hơn nữa, mông bên phải của cậu ta có một vết bớt, cho nên người nọ chắc chắn chính là Hổ Tử không sai đi đâu được.

Chỉ là trời đã tối thế này, sao cậu ta còn cởi truồng chạy linh tinh thế này, lại còn ôm lấy con chó rồi cắn cổ nó?

Lòng tôi nhảy dựng lên, thầm nghĩ chẳng lẽ là chồn vàng tới trả thù?

Sao lại tới nhanh như thế được?

Chính vào lúc tôi đang suy nghĩ miên man, giọng nói run rẩy của quả phụ Vương lại vang lên: “Thiên Du, Thiên Du, thằng nhóc Hổ Tử hình như là… Bị trúng tà rồi.”

Rõ ràng quả bị Vương bị dọa cho sợ hãi, sau khi nhìn thấy tôi thì lập tức túm chặt lấy cánh tay tôi, rồi lại tiếp tục núp sau lưng tôi.

Dì ấy mặc áo ngủ bằng lụa, chất liệu vải này vốn mềm mại mỏng manh, bên trong áo ngủ dường như không mặc nội y, hiện tại dì ấy vừa mới dựa vào người tôi, tôi đã lập tức cảm nhận hai đỉnh núi mềm mại cọ vào lưng mình, lòng tôi nhảy dựng lên, gương mặt lập tức đỏ bừng.

“Dì Vương, không sao đâu, dì buông cháu ra trước đã, cháu đi xem Hổ Tử.” Tôi nhịn lại cảm giác muốn nhìn trộm ngực của quả phụ Vương lại, sau tiếp lại dùng giọng điệu bình tĩnh nói.

“Vậy cháu cẩn thận một chút.” Quả phụ Vương cũng cũng không cố chấp, nghe vậy lập tức buông tay tôi ra, dì như con thỏ bị hoảng sợ, núp sau cánh cổng lớn, chổng mông quay đầu về phía trong nhà.

Tôi hít sâu một hơi, tay phải siết chặt trảm linh đao, tay trái nắm lấy bùa trừ tà, sau đó chậm rãi đi tới gần Hổ Tử.

Vừa mới tới gần tôi đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm xộc thẳng vào mũi, khiến tôi không nhịn được nhíu mày, tôi đứng cách Hổ Tử 3 mét, nhẹ nhàng kêu tên cậu ta.

Hổ Tử không đáp lại, cậu ta như không nghe được lời tôi nói, vẫn ôm lấy con chó há miệng cắn cổ nó.

Tôi nheo nheo mắt, sau đó lập tức phát hiện ra làn da Hổ Tử hơi phát sáng, tuy rằng ánh sáng đó rất ảm đạm nhưng tôi vẫn nhìn ra được.

Phía trên đỉnh đầu cậu ta còn quanh quẫn một luồng khí đen.

Luồng khí đó tuy mờ nhạt nhưng mãi không tiêu tán, du tẩu trên không trung cách đỉnh đầu Hổ Tử ba thước.

Từ nhỏ sư phụ đã nói với tôi, trên người có ba ngọn đèn, hai cái ở hai bả vai và cái cuối cùng ở trên đỉnh đầu.

Hai cái đèn ở hai bả hai là hồn đèn và phách đèn, còn cái trên đỉnh đầu tên là mệnh đèn.

Ba ngọn đèn này cực kỳ quan trọng, chỉ cần ngọn đèn nào bị thổi tắt cũng có thể khiến người đó bị quỷ nhập.

Mà giờ phút này, mệnh đèn phía trên đỉnh đầu Hổ Tử bị một luồng khí đen bao quanh, rất rõ ràng cậu ta bị trúng tà, mà đạo hạnh của tà vật kia cũng không hề thấp, như vậy có nghĩa là không bao lâu sau tà vật kia sẽ hoàn toàn thổi tắt mệnh đèn của Hổ Tử.

Mệnh đèn tắt, thân thể chết, tới lúc đó hồn phách không có thân thể chứa đựng sẽ tiêu tán, thậm chí hoàn toàn có khả năng biến thành cô hồn dã quỷ.

Lòng tôi run lên, thầm nghĩ con chồn vàng này quả nhiên rất ác độc, đây rõ ràng là muốn mạng của Hổ Tử!

“Ực ực ực ực”, âm thanh nhấm nuốt đột nhiên vang lên, Hổ Tử như một con quỷ đói không ngừng uống máu con chó kia, chỉ trong chốc lát, con chó đã bị cậu ta gặp tới mức máu thịt mơ hồ, máu chó mực khiến thần trí Hổ Tử càng thêm điên cuồng.

Tôi biết con chó này, đây là con chó do quả phụ Vương nuôi, quả phụ Vương vừa mới lấy chồng mấy năm thì chồng chết, sau đó dì ấy cũng không đi bước nữa, nhưng vì nổi tiếng xinh đẹp cho nên cũng không ít kẻ có ý đồ với dì ấy, thậm chí có người nửa đêm còn trèo tường vào, gõ cửa nhà dì ấy.

Quả phụ Vương không còn cách nào đành phải nuôi vài con chó canh nhà, mà giờ phút này, mấy con chó khác cũng không biết đã chạy đi đâu, chỉ còn lại một con cũng đã bị Hổ Tử cắn chết.

Máu chó có thể trừ tà, tuy rằng đây không phải chó mực nhưng máu của nó cũng có thể khiến tà vật e dè.

Thế mà tà vật này vì muốn hại Hổ Tử mà ngay cả máu chó cũng không sợ?

“Tình huống này thì nên dùng bùa gì đây?”

Trên người tôi có ba loại bùa, một lá bùa trừ tà, một lá bùa đuổi yêu, một lá là bùa sát sinh.

Bùa sát sinh chắc chắn không thể dùng được, mà bùa đuổi yêu là dùng để đuổi yêu diệt quỷ, còn bùa trừ tà có công dụng xua đuổi tà ma.

Tôi cau mày phân vân suy nghĩ, cuối cùng cắn chặt răng, lòng nói mặc kệ, cứ dùng bùa trừ tà trước rồi tính sau.

Nhưng mà chính vào giây phút tôi vừa hạ quyết dùng bùa trừ tà, chuẩn bị lấy nó ra để thử một phen thì Hổ Tử vốn đang ngồi xổm trên mặt đất lại ném thi thể con chó qua một bên, sau đó đột nhiên đứng phắt dậy.