Chương 8: Bị quỷ ám (2)
Bây giờ đã là 6 giờ chiều, trời đã hơi tối, thôn Quách cách thôn Trương của chúng tôi chừng 30km, nếu tôi đi xe đạp thì cả đi cả về nhanh nhất cũng mất hai giờ, cái chính là sư phụ đi chủ trì tang lễ cho người ta, cho dù tôi đi thì sợ rằng sư phụ cũng không thể bỏ việc rời đi được.
Thôn nào có quy tắc của thôn đó, người chủ trì tang lễ chỉ cần nhận việc này thì không thể bỏ đó mà đi được, dù sao quy tắc làm việc của người chủ trì tang lễ không ai giống ai, nếu ông làm một nửa liền bỏ đấy, vậy thì người khác làm sao có thể làm tiếp được.
Nghĩ tới đây, tôi cắn chặt răng, lòng nói “mặc kệ”, cùng lắm thì chút nữa tôi đi tìm Hổ Tử, đêm nay ngủ cùng cậu ta, nếu con chồn kia thật sự dám đến trả thù vậy thì chỉ có thể gặp chiêu nào phá chiêu đó.
Tôi đứng dậy đi đến dưới mái hiên, tiếp đó cầm thanh đoản đao được treo trên mái hiên xuống.
Đoản đao này là bảo bối của sư phụ, ông thường xuyên lau chùi nó, còn hay nói với tôi là đây là thanh bảo đao trảm quỷ diệt hồn, tinh quái bình thường chẳng cần đao xuất vỏ, chỉ cần cảm nhận được hơi thở của cây đao này là sẽ đi đường vòng rồi.
Vào năm tôi mười tuổi đó, sư phụ treo đoản đao này dưới mái hiên, từ đó về sau tôi liền ít khi thấy những thứ không sạch sẽ đó nữa rồi.
Tôi cẩn thận quan sát đoản đao, đao dài 60cm, rộng bằng hai ngón tay, vỏ đao màu đau, cảm giác lạnh lẽo kèm một chút âm u.
Hai bên thanh đao một bên khắc rồng, một bên khắc phượng.
Chuôi đao còn được khắc hai chữ nhỏ, chính là: Trảm linh.
“Trảm linh? Là tên của cây đao này sao?” Tôi khẽ vuốt thân đao, không biết vì sao, khi ngón tay tôi chạm vào vỏ đao, dường như tôi cảm nhận được thân đao hơi run lên, cái loại cảm giác này giống như một con mèo đang ngủ say bị người ta đánh thức vậy.
Vẻ mặt tôi đầy sự kinh ngạc, lại đưa tay sờ thử lần nữa, lần này không xuất hiện cảm giác ấy nữa.
Tôi lắc đầu xua tan cảm giác kỳ quái ấy đi, sau đó đi vào trong nhà cầm bút mực cùng chu sa của sư phụ lên, tiếp đó lại cắt mấy tờ giấy vàng rồi bắt đầu vẽ phù chú.
Từ năm tôi năm tuổi, luyện võ vẽ bùa chính là môn học bắt buộc hằng ngày của tôi, mười ba năm như một, chưa ngày nào là không vẽ.
Hiện tại, tôi đã nắm giữ được cách vẽ cùng cách dùng của hơn trăm loại bùa chú khác nhau, mà loại bùa hiện tại tôi cần vẽ chính là bùa trừ tà, bùa đuổi yêu cùng bùa sát sinh.
Bùa trừ tà có tác dụng trừ tà, bùa đuổi yêu có tác dụng đuổi yêu. Bùa sát sinh thì khác hơn một chút, trong các loại bùa mà tôi vẽ được, nó cũng xem như là một loại bùa có uy lực khá lớn dùng để giết yêu diệt quỷ.
Quá trình vẽ bùa cực kỳ hao phí tinh lực, nét vẽ phải liền mạch lưu loát, khi vẽ tới bùa sát sinh, trên trán tôi đã rịn một tầng mồ hôi mỏng, mà sau khi nét bút cuối cùng của bùa sát sinh kết thúc, cảm giác đè nặng ở lồng ngực tôi mới chậm rãi biến mất.
Tôi ngã ngồi trên ghế, rất lâu sau mới trở lại bình thường. Sau khi gom bùa chú lại xong tôi định đi tìm Hổ Tử ngay, nhưng bụng lại “ọt ọt” biểu tình, tận lúc này tôi mới nhớ ra, từ chiều tới giờ, đừng nói là một miếng cơm, ngay cả một ngụm nước tôi cũng chưa uống.
Tôi nấu một bát mì đơn giản, sau khi ăn xong cũng đã 8 giờ tối, tôi cũng không rảnh lo dọn dẹp bát đũa mà vội vàng nắm lấy trảm linh đao, chạy tới nhà Hổ Tử với tâm trạng lo lắng cực kỳ.
Nhưng mới vừa đi một nửa đường tôi đã nghe thấy tiếng huýt sáo vang lên, tiếng huýt sáo không ngừng truyền ra bên ngoài, mà trong lúc tiếng huýt sáo vang lên đó, tôi còn nghe được tiếng thét chói tai của phụ nữ.
“Là quả phụ Vương ư?” Tôi sửng sốt, nhà Hổ Tử là hàng xóm với nhà quả phụ Vương, hai nhà cách nhau một bức tường đất, chẳng lẽ là Hổ Tử đã xảy ra chuyện, khiến cho quả phụ Vương hoảng sợ?
Nghĩ tới đây tôi lập tức chạy về phía nhà quả phụ Vương, chỉ là khi tôi đi vào cánh cổng nhà dì ấy, cảnh tượng diễn ra phía sau sân lại làm tôi ngẩn cả người.
“Dì Vương, dì đây là…”
Nương theo ánh trăng, tôi nhìn thấy một người phụ nữ nở nang mặc một cái ngủ mỏng, đang đứng run bần bật trong sân, đôi mắt người phụ nữ trừng lớn, đáy mắt đầy sự hoảng sợ, một bàn tay che miệng còn một bàn tay khác thì chỉ về phía góc tường.
Tôi nương theo ngón tay dì ấy nhìn lại, sau khi thấy rõ cảnh tượng trong góc tôi cũng giật mình không thôi.
Chỉ nhìn thấy một người cả người trần truồng, ngồi xổm trong góc, đôi tay mạnh mẽ bóp cổ một con chó, người đó mở miệng cắn lên cổ con chó.
“Hổ… Hổ Tử?”
Dịch Giả : vietanh 1766
P / s : Hic dịch tới chương 70 ban đêm không dám đi vệ sinh hic.