- Nửa tháng trước nàng đã tới. Thậm chí có người muốn đến gần, kết quả bị nàng đánh ra một chưởng, bay ra khỏi khách sạn Lạc Nhai.
- A, lợi hại như vậy sao?
- Quan trọng nhất chính là chưởng quỹ đối với điều này lại giống như bịt tai không nghe thấy, không nhìn thấy vậy.
- Có người nói nữ tử này hình như không phải là người của vương quốc Càn Nguyệt.
Đối mặt với tiếng bàn luận của những vị khách nhân, nữ tử áo xanh thờ ơ. Đôi mắt nàng sáng ngời lạnh lùng giống như nước. Ở mi tâm lại có điểm chu sa. Nếu như không nhìn kỹ, rất khó phát hiện.
Thị nữ không ngồi xuống, mà là đứng ở bên cạnh cười hỏi:
- Tiểu thư, có gì cần, ta đi mua cho ngài.
- Không cần, ngồi xuống đi. Gần đây Vương Đô không yên ổn.
Nữ tử áo xanh lắc đầu nói. Nàng nhìn lướt qua tất cả những vị khách ở tầng một, cuối cùng thất vọng thu hồi ánh mắt.
Tiểu nhị vội vàng đi tới. Thị nữ thay thế nữ tử áo xanh gọi món ăn. Nữ tử áo xanh lại không để ý uống trà, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tất cả khôi phục lại sự yên tĩnh. Tuy rằng các tu sĩ còn lại rất tò mò đối với nữ tử áo xanh, nhưng cũng không dám nhìn chằm chằm vào nàng. Bởi vì nữ tử này tu vi cao thâm, lai lịch thần bí.
Khi tiểu nhị bưng thức ăn lênc, khách sạn Lạc Nhai nghênh đón một khách mới. Không ngờ chính là Tần Dự.
Thời khắc này Tần Dự toàn thân mặc áo lam, trong tay phe phẩy một cái quạt giấy, bộ dạng của một công tử phong lưu. Đi theo ở phía sau hắn, còn có Huyết Đao Vương. Huyết Đao Vương cũng thay toàn thân áo đen. Hai người cải trang, rõ ràng tới đây có mục đích mờ ám.
Bọn họ vừa tiến đến, những khách nhân đều quay đầu lại nhìn qua. Ánh mắt bọn họ chủ yếu tập trung ở trên người Huyết Đao Vương.
Người này sát khí quá nặng. Hắn vừa tiến đến liền khiến cho người ta cảm thấy sau lưng ớn lạnh.
Ngay cả nữ tử áo xanh cũng không nhịn được, quay đầu nhìn lại. Ánh mắt của nàng dừng lại ở trên người Huyết Đao Vương một lát liền dời đi. Cuối cùng đôi mắt đẹp rơi vào trên người Tần Dự, nhất thời sáng lên. Nàng thầm nghĩ:
- Còn trẻ như vậy liền đạt được Luyện Khí Cảnh tầng chín. Đúng là thiên tài.
- Chưởng quỹ, nơi này của các ngươi có một vị khách tên là Yến Mạc Bắc hay không?
Tần Dự đi tới trước quầy cười hỏi.
Chưởng quỹ đầu tiên là liếc mắt nhìn Huyết Đao Vương một cái, sau đó lắc đầu nói:
- Khách sạn Lạc Nhai có quy củ của mình, không được tiết lộ tin tức của bất kỳ một vị khách nào. Cho nên ta không biết có hay không.
- Hừ!
Huyết Đao Vương hừ lạnh một tiếng. Khí thế Trúc Cơ Cảnh bạo phát ra, khiến cho bầu không khí tại đại sảnh tầng một trong nháy mắt đông cứng lại.
Không ít vị khách biến sắc. Nhưng có một vài người trên mặt lộ ra vẻ hài hước.
Các tạp dịch trong góc, trong mắt lại lóe lên một cảm giác lạnh lẽo. Sau đó bọn họ đều đi về phía Huyết Đao Vương. Nhưng chưởng quỹ đúng lúc dùng ánh mắt ra hiệu, để cho các tạp dịch đều dừng bước lại.
- Ngũ hoàng tử, lẽ nào ngươi cho rằng dựa vào một tu sĩ Trúc Cơ Cảnh có thể ở khách sạn Lạc Nhai đùa giỡn ngang ngược hay sao?
Chưởng quỹ lạnh lùng nói. Trước đó, trong khách sạn tuy rằng cũng phát sinh mâu thuẫn, nhưng hắn đều giả vờ không nhìn thấy. Chỉ cần không ở bên trong khách sạn tranh đấu là tốt rồi. Tần Quân và nữ tử áo xanh đều xử lý đối thủ trong nháy mắt, cho nên hắn lười nhúng tay.
Nhưng Huyết Đao Vương này làm vậy, không thể nghi ngờ là muốn khiêu chiến với quyền uy của khách sạn Lạc Nhai.
Đồng tử của Tần Dự hơi co lại, sau đó xua tay cười nói:
- Không được vô lễ!
Huyết Đao Vương gật đầu, sau đó thu lại khí thế. Đồng thời ánh mắt hắn lặng lẽ liếc nhìn về phía các ngõ ngách. Trong nháy mắt vừa rồi, hắn cảm giác được vài luồng sát ý kéo tới, khiến cho hắn giống như rơi vào trong hầm băng.
- Khách sạn Lạc Nhai này rốt cuộc có lai lịch thế nào...
Huyết Đao Vương âm thầm kinh hãi nói.
Những vị khách ở đây lại đưa mắt nhìn nhau. Thật không nghĩ tới công tử này lại là ngũ hoàng tử triều đại đương thời.
Ở Vương Đô, có người nào không biết Tần Dự là có hoàng tử khả năng nhất trở thành thái tử?
Duy nhất chỉ có nữ tử áo xanh kia lại lắc đầu. Nàng nhẹ giọng thở dài:
- Ban đầu còn tưởng là một thiên tài. Không nghĩ tới là hoàng tử.
Những lời này có ý nghĩa khác biệt rất lớn. Các vị khách chung quanh đều nghe hiểu được ý của nàng. Thân là hoàng tử, khẳng định có rất nhiều tài nguyên. Cho nên cái danh thiên tài không phù hợp với thực tế.
Khóe miệng Tần Dự giật một cái. Hắn theo bản năng xoay người nhìn về phía nữ tử áo xanh kia. Nhưng hắn chỉ có thể nhìn thấy được bóng lưng của nàng.
- Chưởng quỹ, có thể thu xếp cho con ngựa yêu của ta hay không?
Một âm thanh trung khí mười phần bỗng nhiên từ cửa lớn truyền đến, giống như tiếng sấm. Người tu vi hơi yếu thậm chí có một cảm giác màng tai đau đớn.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn lại. Chỉ thấy một đại hán khôi ngô thân mặc y phục màu xanh lục đi tới. Hắn thân cao chín thước, râu dài hai thước, mắt xếch, lông mày như vẽ, mặt đỏ như trái táo, môi giống như tô son. Hắn giống như một tháp sắt, tản ra khí thế bá đạo nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.
Người tới thình lình là Quan Vũ Quan Thánh Đế do Tần Quân triệu hồi ra!
- Khí phách thật mạnh
Tần Dự nhìn chằm chằm vào Quan Vũ trong lòng kinh ngạc thán phục không thôi. Hắn trà trộn trong hai giới quân chính, khả năng quan sát vô cùng độc đáo. Quan Vũ tuyệt đối không phải là người tầm thường.
Quan Vũ phát ra khí thế bá đạo như vậy, hắn chỉ mới nhìn thấy qua ở trên người một người. Đó chính là đại tướng quân trấn quốc Nam Mãnh!
Hơn nữa Quan Vũ phát ra, cảm giác áp bách này còn mạnh hơn Nam Mãnh!
Không chỉ có hắn, những người khác cũng bị chấn động. Huyết Đao Vương luôn luôn cuồng ngạo nhìn thấy được Quan Vũ nhất thời lại bối rối. Ngay cả nữ tử áo xanh cũng không nhịn được nhíu mày quan sát Quan Vũ.
- Một đại hán tốt!
Chưởng quỹ tán thưởng một tiếng. Hắn vội vàng sai tiểu nhị đi giúp Quan Vũ dẫn ngựa đi.
- Khách quan, ngươi muốn ở lại sao?
Chưởng quỹ thận trọng hỏi. Thân là thương nhân, hắn hiểu rõ người nào có thể chèn ép, người nào không nên đắc tội.
Hắn quen biết bao người, thậm chí cường giả Kim Đan Cảnh mắt cũng từng thấy qua. Nhưng từ trước tới nay, hắn chưa từng gặp phải cường giả khí thế trùng thiên giống như Quan Vũ vậy.
Quan Vũ vuốt râu gật đầu nói:
- Không sai.
Trong khi nói chuyện đôi mắt phượng của hắn nhìn qua một lướt tất cả mọi người ở đó. Ánh mắt hắn đảo qua chỗ nào, không có ai dám nhìn thẳng vào hắn.