Tốc độ này...
Cùng lúc đó, Tần Quân vừa mở mắt liền phát hiện hắn đã đi tới bên trong Vương Đô. Hắn và Đát Kỷ đang đứng ở trong một hẻm nhỏ. Bên ngoài đường truyền tới những tiếng ồn ào khiến cho Tần Quân giống như bừng tỉnh giấc mộng.
Sau khi hoàn toàn dung hợp với thân thể, trí nhớ của đời trước tương đương với hắn sống lâu mười sáu năm, đối với toàn bộ Vương Đô, hắn đều có loại cảm giác thân thiết.
Hai người đi ra khỏi hẻm nhỏ. Hai bên đường phố là các loại tiểu thương, tửu lâu, thương lâu, xe ngựa và bách tính không ngừng qua lại trên đường phố, náo nhiệt phồn hoa. Đi phía trái nhìn lại chính là cửa thành. Đám người Yến Mạc Bắc mới vừa ở chỗ thành vệ đăng ký thân phận, đang đi về phía bọn họ.
- Vương Đô, ta lại trở về. Tất cả mọi thứ nơi đây nhất định thuộc về ta!
Tần Quân xoay người nhìn về phía trung tâm của Vương Đô. Nơi đó mơ hồ có thể nhìn thấy được đường viền của hoàng cung nổi lên ở phía xa xa.
Tần Quân trở lại Vương Đô, chuyện thứ nhất không phải là trực tiếp tiến vào hoàng cung, mà là tìm khách sạn!
Tuy rằng hắn nắm chắc có thể dựa vào cái đầu của Hạ Hầu Ân loại bỏ lửa đianạ của phụ hoàng tiện nghi. Nhưng hắn cần phải chọn được một thời gian thích hợp. Hắn phải làm được việc ở trước mặt bách tính trong toàn thành, đường đường chính chính khôi phục lại thân phận hoàng tử!
Mà không lâu sau đó, đặc sứ của vương quốc Thương Lam thăm hỏi Vương Đô.
Vương quốc Thương Lam ở vào bên cạnh vương quốc Càn Nguyệt. Hai nước ngoài mặt là minh hữu, kì thực tranh đấu gay gắt.
Cách năm năm, hai nước đều sẽ phái sứ giả tiến hành giao lưu với nhau. Năm năm trước là vương quốc Càn Nguyệt phái người đi tới vương quốc Thương Lam. Dựa theo ký ức Tần Quân, lần thăm hỏi kia vương quốc Càn Nguyệt hình như chịu thiệt rất lớn. Quan viên cũng không dám nói.
Cái gọi là vương quốc giao lưu, làm trò mở màn liền là cao thủ quyết đấu.
Áp dụng chế độ một đấu cuộc ba cuộc thắng hai. Sau khi quyết đấu kết thúc mới đàm luận quốc sự. Cao thủ quyết đấu đưa đến tác dụng chính là chấn áp.
Phe thua trong lúc bàn luận quốc sự rất dễ dàng rơi vào tình thế bị động!
Bởi vì quyết đấu phái ra đều là chiến tướng mạnh nhất của hai nước, tương đương với chiến lực cao nhất quyết đấu!
Mỗi lần quyết đấu đều là ở trước mặt bách tính Vương Đô của các quốc gia, công khai quyết đấu. Phe thua sẽ rất mất mặt.
Tần Quân dự định đến lúc đó sẽ chặn ngang một bước, để cho Đát Kỷ xuất chiến, vì nước vẻ vang. Đến lúc đó phụ hoàng tiện nghi khẳng định sẽ thay đổi ấn tượng đối với hắn. Cho dù Tần Dự muốn làm khó dễ cũng không có cách nào. Đồng thời mượn Đát Kỷ chấn áp triều đình và bách tính, khiến cho bọn họ hiểu rõ, Tần Quân hắn cường thế trở về!
- Chúng ta lại ở khách sạn này đi. Tuy rằng không tính là khách sạn tốt nhất ở Vương Đô, nhưng ở đây ngư long hỗn tạp. Ngũ hoàng tử muốn bắt chúng ta đoán chừng phải suy nghĩ một chút.
Yến Mạc Bắc chỉ vào một khách sạn lớn ở phía trước nói. Tần Quân theo phương hướng hắn chỉ thị nhìn lại. Khách sạn này tên là khách sạn Lạc Nhai. Trong trí nhớ của Tần Quân cũng có tin tức liên quan tới khách sạn Lạc Nhai.
Có người nói khách sạn Lạc Nhai lai lịch không cạn. Đứng sau lưng một vị quái vật khổng lồ. Bách tính bình thường sẽ không vào ở khách sạn Lạc Nhai. Bởi vì khách bên trong phần lớn đều là tu sĩ. Hơn nữa bản thân khách sạn Lạc Nhai lại có chi dụng cao hơn so với khách sạn khác, khiến cho người phàm phải chùn bước.
- Có thể.
Tần Quân không có ý kiến. Dù sao không phải hắn bỏ tiền.
Đoàn người trực tiếp đi vào khách sạn Lạc Nhai, nhất thời thu hút sự chú ý của phần đông vị khách đang ở bên trong tầng một. Mười hài đồng thật sự quá chói mắt.
Không ai bàn luận. Bọn họ chỉ là lấy ánh mắt khác thường quan sát đám người Tần Quân. Rất nhanh ánh mắt bọn họ liền tập trung vào trên người Đát Kỷ.
Dáng vẻ hại nước hại dân của Đát Kỷ khiến cho những nam tu sĩ này này đều nhìn chằm chằm, lại không có cách nào di chuyển được.
Yến Mạc Bắc đi tới trước quầy, móc ra ngân lượng. Tuy rằng Yến gia gặp biến cố, nhưng trên người hắn cất giấu không ít tiền. Chỉ riêng vàng bạc châu bảo hắn mang theo đều có thể bán được rất nhiều tiền.
- Vị cô nương này, không biết phương danh của nàng là gì? Tại hạ là...
Một tu sĩ trẻ tuổi thoạt nhìn rất chính phái đi tới, nhìn Đát Kỷ cười nói. Hắn còn chưa nói hết lời đã bị Tần Quân một tát đánh bay ra ngoài.
A!
Nữ nhân của lão tử ngươi cũng dám tán!
Tần Quân lắc lắc tay phải hơi tê dại, nghĩ. Đối phương chỉ là tu sĩ Luyện Khí Cảnh tầng tám, nhưng ở trước mặt hắn căn bản không đủ nhìn.
A
Liên tiếp có những âm thanh hít khí lạnh vang lên. Những vị khách đang quan sát đều chấn động nhìn Tần Quân. Thật không nghĩ tới thiếu niên này thoạt nhìn nhu nhược lại lợi hại như vậy.
Trong nháy mắt những ánh mắt đang cố định ở trên người Đát Kỷ đều dời đi. Người thiếu niên kia có thể dễ dàng tát bay Luyện Khí Cảnh tầng tám, thân phận khẳng định không đơn giản. Bọn họ cũng không muốn đắc tội.
Đát Kỷ tuy đẹp, nhưng bọn họ không thể nhúng chàm.
Chưởng quỹ mắt thấy cảnh tượng vừa rồi, hắn vội vàng nháy mắt với các tạp dịch trong góc đang muốn ra tay với Tần Quân.
Tạp dịch của khách sạn Lạc Nhai thoạt nhìn bình thường. Nhưng mỗi người đều là cao thủ Luyện Khí. Đây cũng là bảo đảm nguyên nhân quan trọng an toàn cho khách sạn Lạc Nhai.
Có thể dễ dàng tát bay cao thủ Luyện Khí Cảnh tầng tám, Tần Quân có thể là tồn tại Trúc Cơ Cảnh. Hơn nữa hắn nhỏ tuổi như vậy, rõ ràng lai lịch không nhỏ.
Vì vậy chưởng quỹ lại giảm cho Yến Mạc Bắc một chút phí dụng, để bày tỏ lấy lòng.
Cứ như vậy, đoàn người dọc theo thang lầu đi về phía lầu ba, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.
- Vị công tử ca vừa rồi rốt cuộc là ai vậy?
- Không biết được rõ ràng. Nhưng luôn cảm thấy hình như đã thấy qua ở nơi nào đó.
- Được rồi. Khách sạn Lạc Nhai có bao nhiêu vị khách không chọc nổi chứ?
- Chà chà, thị nữ của hắn thật đẹp. Ta vẫn là lần đầu nhìn thấy được nữ nhân đẹp như vậy.
- Ta cũng vậy. Đáng tiếc, chúng ta cũng chỉ có thể nhìn một chút.
Đám người Tần Quân biến mất ở sau góc của lầu ba. Các vị khác trong đại sảnh ở tầng một lại bắt đầu bàn luận. Bọn họ đều quyết định không nên đi trêu chọc Tần Quân. Về phần tu sĩ trẻ tuổi lúc trước bị Tần Quân một tát đánh bay ra ngoài kia lại xám xịt rời đi. Hắn không còn mặt mũi nào lại ở lại khách sạn Lạc Nhai nữa.