Theo bản năng, tay phải Tần Quân dời xuống, dùng sức chộp một cái, sau đó nhanh chóng thu tay lại, giả ho, nói:
- Đừng làm loạn, rõ như ban ngày!
Ở trong dự đoán!
Trong lòng Tần Quân xúc động vạn phần. Thật không nhìn ra nha đầu kia lại che giấu rất sâu!
Ngươi còn nói biết rõ như ban ngày!
Thường Thiến Thiến tức giận đến mắt cũng đỏ lên. Nàng thủ thân như ngọc vài chục năm lại bị gia hỏa này chiếm tiện nghi!
Tần Quân liền vội vàng xoay người đuổi theo bước chân của Thường Hạo. Hắn nhìn trước mặt Thường Hạo ngẩng đầu ưỡn ngực, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, hắn không khỏi cảm thán:
- Huynh đệ, xin lỗi, ta không phải cố ý!
Hắn tất nhiên nhìn ra được Thường Hạo rất để ý Thường Thiến Thiến. Đáng tiếc Thường Thiến Thiến đơn thuần lại không nhìn thấu ý nghĩ của đại sư huynh mình.
Nhất là sau khi gặp phải Tần Quân, Thường Thiến Thiến không tự chủ được không để mắt đến đại sư huynh của mình.
Thường Hạo đáng thương!
Thường Hạo hình như nhận thấy được ánh mắt của Tần Quân. Hắn quay đầu nhìn lại. Tần Quân đã theo kịp, nhưng Thường Thiến Thiến lại tụt ở phía sau. Hắn không khỏi kêu:
- Tiểu sư muội, đừng dây dưa nữa. Cẩn thận bị ngộ thương!
Em gái ngươi!
Ta đã bị ngộ thương rồi!
Trong lòng Thường Thiến Thiến khóc thút thít nói. Đồng thời hình tượng của Thường Hạo trong lòng nàng lại giảm xuống.
Nếu như Thường Hạo biết thuật đọc tâm, chắc hẳn không thể không thổ huyết.
- Thành chủ đến!
Bên ngoài phủ đệ của Trình gia, một giọng nói từ phía sau đoàn người truyền đến, khiến cho dân chúng không tự chủ được tránh một lối đi cho hắn.
Ngay sau đó, Trần Triển Kiếm dẫn theo binh sĩ bước nhanh tới. Phía sau hắn còn có ba thanh niên nam nữ. Hai người trong đó không ngờ là Trần Thư Lễ và Trần Diệu Âm.
Một người thanh niên khác lại là Trần Hưng con trai trưởng của Trần Triển Kiếm. Tuy rằng tướng mạo giống nhau, nhưng thân hình hắn cao lớn, lưng hùm vai gấu, trên gương mặt khó có thể che giấu được một tia ngạo khí.
- Chà chà, Trình gia cũng có ngày này!
Trần Hưng nhìn tộc nhân của Trình gia chạy thục ở khắp nơi, không khỏi có chút hả hê nói. Những tộc nhân của Trình gia vừa nhìn thấy Trần Triển Kiếm, liền khiếp sợ đến mức vội vàng cúi đầu, nhanh chóng biến mất ở bên trong biển người.
Bên trong Thanh Đàn Thành, ân oán gút mắt giữa Trình gia và thành chủ Trần gia mọi người đều biết.
Bọn họ cũng không tin Trần Triển Kiếm sẽ giơ tay ra cứu giúp. Hắn tuyệt đối chỉ biết bỏ đá xuống giếng, đánh rắn giập đầu!
- Bọn họ thật sự là lợi hại.
Trần Diệu Âm cảm thán nói. Lời nàng nói tất nhiên là chỉ đám người Tần Quân.
Mới đến Thanh Đàn Thành một ngày, lại diệt trừ Trình gia bá vương bên trong thành. Đây chính là uy lực của cường giả sao?
Nhất là liên tưởng đến Đát Kỷ dung nhan tuyệt mỹ, khát vọng trong lòng nàng đối với chuyện cầu tiên càng thêm trở nên mãnh liệt.
- Đúng vậy, xem ra vương quốc sắp đổi trời rồi.
Trần Thư Lễ gật đầu thổn thức nói.
Toàn bộ vương quốc Càn Nguyệt, người có thể dễ dàng đánh bại Hạ Hầu Ân, tuyệt đối không quá ba người. Hiện tại lại thêm một Đát Kỷ.
Tần Quân nắm giữ Đát Kỷ hoàn toàn có thể cùng ngũ hoàng tử Tần Dự ở bên trong Vương Đô đang giống như mặt trời ban trưa lại đánh cờ một hồi.
Hơn nữa, tối hôm qua nói chuyện cùng Tần Quân, khiến cho Trần Thư Lễ rất bội phục tri thức uyên bác của Tần Quân. Theo hắn thấy, Tần Quân không làm hoàng đế cũng khó khăn!
Nếu như Tần Quân biết đánh giá của Trần Thư Lễ đối với hắn như vậy, khẳng định cười ra nước tiểu. Tần Quân chẳng qua là một học sinh tốt nghiệp đại ở địa cầu mà thôi.
Nếu như Tần Quân ở thời điểm tốt nghiệp cấp ba xuyên qua, vậy tri thức lại càng uyên bác!
Ngôn ngữ, số học, hóa, lý, sinh, lịch sử, chính trị v.v, đều có liên quan đến!
Khụ khụ!
Chỉ có điều thật để cho Tần Quân thời kỳ cao trung xuyên qua, chắc hẳn vẫn hù không được Trần Thư Lễ. Bởi vì khi đó hắn không có kinh nghiệm xã hội, năng lực xử sự làm người quá yếu, càng không có da mặt dày giống như hiện tại.
Lại ở thời khắc huynh muội ba người đang cảm thán, ba người Tần Quân đi ra. Ánh mắt của tất cả bách tính trong cả con đường đều đồng loạt rơi vào trên người bọn họ.
- Tham kiến tam hoàng tử!
Trần Thư Lễ bỗng nhiên quỳ xuống nói. Vừa nghe được hắn nói vậy, dân chúng đều ngây ngẩn cả người.
Tam hoàng tử?
Lúc này, Trần Triển Kiếm quỳ xuống theo, cao giọng kêu lên:
- Hạ quan khấu kiến tam hoàng tử. Chúc mừng tam hoàng tử vì Thanh Đàn Thành loại bỏ được Trình gia một nguồn gốc gây họa cho thành này!
Ầm!
Thật sự là hoàng tử!
Dân chúng vội vàng quỳ lạy theo. Ở vương quốc Càn Nguyệt, hoàng tử cao cao tại thượng. Bình dân nhìn thấy phải quỳ lạy, nếu không sẽ gặp phải hình phạt.
Trần Diệu Âm vội vàng lôi kéo Trần Hưng quỳ xuống theo.
Nhìn mấy trăm bách tính hướng về phía mình quỳ lạy, Tần Quân cảm giác thành tựu rất lớn!
Thường Thiến Thiến và Thường Hạo lại chấn động kinh ngạc, nhìn về phía Tần Quân. Tối hôm qua Tần Quân và Trần Thư Lễ nói chuyện, cũng không nói thẳng ra thân phận của Tần Quân. Trong những ngày chung đụng này, hắn cũng không có đề cập qua. Điều này khiến cho Thường Thiến Thiến hai người luôn suy đoán.
Không nghĩ tới hắn lại là tam hoàng tử của triều đại đương thời!
- Tam hoàng tử không phải phế...
Thường Thiến Thiến không khỏi nhìn về phía Thường Hạo hỏi. Nhưng nàng còn chưa nói hết lời, liền tự mình che miệng mình lại.
Đương sự đang ở trước mắt. Nàng cũng không thể nói như vậy.
Tần Quân không để ý đến bọn họ. Hắn nhìn Trần Triển Kiếm và Trần Thư Lễ cười nói:
- Tới rất đúng lúc. Trình gia làm nhiều việc ác, đã bị thủ hạ của ta diệt trừ.
Lời hay hắn vẫn sẽ nói. Dù sao hệ thống đều nói thanh danh của Trình gia ở Thanh Đàn Thành không tốt. Cho nên hắn biểu hiện ra chính là bộ dạng hóa thân của chính nghĩa.
- Trình gia làm nhiều việc ác, lẽ ra nên tịch thu tài sản cả nhà, giết kẻ phạm tội!
Trần Triển Kiếm cao giọng kêu lên. Ngay sau đó, Trần Thư Lễ bên cạnh hắn cầm một bộ thẻ tre, sau đó bắt đầu thì thầm:
- Tháng ba năm nay, Trình Kiệt đại công tử Trình gia coi trọng một thiếu nữ bình dân. Bởi vì phụ mẫu nàng phản đối, người hầu liền mạng đánh chết phụ mẫu của nàng...
- Tháng một năm nay, Trình gia vì cướp giật hầm mỏ dưới tay của Lý gia, ban đêm đánh lén Lý gia, tàn sát hết cả nhà Lý gia...
- Tháng mười hai năm ngoái...
- Tháng tám năm ngoái...
Tất cả bách tính đều trầm mặc nghe Trần Thư Lễ đọc tội. trong mắt mỗi người đều đầy lửa giận. Ngay cả Thường Hạo và Thường Thiến Thiến cũng trầm mặc xuống.