Chương 16: Phất Cờ Chiêu Mộ Anh Hùng

Giống như Từ Thần Cơ, hai ngày này Trình Đại Lôi cũng thăm dò lai lịch của ông ta. Lúc còn ở dưới chân núi, ông ta cũng là một kẻ dạy chữ bình thường trong thôn. Thú vui lơn nhất của ông ta là kiếm vài đồng bạc, đổi một bầu rượu, nhìn chằm chằm ngực quả thụ trong thôn mà chảy nước miếng.

Nhưng đời vẫn luôn có những kẻ đáng ghét, nhân sinh làm người ta chán ghét, bất luận là trên núi hay dưới núi.

Một ngày, đám ác bá trong thôn để mắt đến Linh nhi, bọn chúng thật ra cũng không phải là nhân vật lợi hại gì, tuy nhiên vẫn hay thân thiết qua lại với đám quý tộc. Ngươi trong thôn đều không muốn trên chọc bọn chúng, càng không nói đến Từ Thần Cơ, trên người chỉ có mấy lạng thịt.

Đến một hôm, Từ Thần Cơ để Từ Linh ăn mặc thật xinh đẹp, mời bọn ác bá đó đến nhà chơi, mượn tiền mua rượu, làm thịt con gà đẻ trứng trong nhà…

"Linh nhi theo ngài coi như có phúc khí của nó, ta về sau cũng có thể hưởng chút phúc.”

"Ngài nhìn Linh nhi của ta xem, thật xinh đẹp, khuôn mặt trắng nõn, nhất định có thể hầu hạ ngài thật tốt.”

"Hôm nay các ngươi cứ động phòng, yên tâm, ta giữ cửa cho các ngươi…haha…”

Sau khi đã chuốc say đám ác bá, Từ Thần Cơ dùng dao dưới bếp chặt đầu của đối phương xuống, mang theo Từ Linh một đường chạy trốn, trải qua bao lần trắc trở mới tới trại Cáp Mô.

Đây có lẽ là lần dụng kế đầu tiên của Từ Thần Cơ, cũng là lần thành công duy nhất, nhưng Trình Đại Lôi trong lòng vẫn cảm thấy…Làm thật hay.

Sau cùng, ba người bọn họ mới lưu luyến rời khỏi ruộng lúa, cùng nhau quay lại tụ tập ở sơn trại.

“Cha, lúc trở về t quên không hái một ít lúa gạo, đem chúng mài thành bột còn có thể làm bánh nướng cho mọi người ăn.”

“Bánh nướng, ai, cần gì phải xa xỉ như thế, về nắm lại ăn chung với lá là được tận mấy ngày rồi.”

Trình Đại Lôi không thể không cắt ngang cuộc trò chuyện hưng phấn của ba người bọn họ được, hắn đem lá cờ lớn kéo lên, cuối cùng kéo Từ Thần Cơ chú ý tới.

“A, đây không phải là lá cớ ban đầu của sơn trại sao, ta còn tưởng đã bị ai đó sửa thành quần mặc rồi, không ngờ có thể tìm lại được.”

“Ta rất muốn hỏi một câu, cái họa tiết này là ai thiết kế, một quả trứng trên đầu con cóc sao, là muốn biểu đạt trại Cáp Mô đỡ lấy trứng sao?”

"Đây không phải là trứng, cái đó là mặt trăng, đây là một bức thiên thiềm thôn nguyệt, vậy mà lại Đại đương gia ngài nói thành kiểu này…”

“Treo lên!” Trình Đại Lôi đem lá cờ ném cho Tần Man.

Tần Man mạnh mẽ như Lão Viên, hai ba lần liền leo đến đỉnh cột cờ, đem lá cờ treo ở đỉnh.

Chờ hắn leo xuống, bốn người đều ngửa đầu nhìn lên, lá cờ phần phật tung bay trong gió đêm, con cóc ghẻ phía trên giống như đang chuyển động, hướng về đỉnh mặt trăng lộ ra ánh mắt tham lam. Tựa hồ muốn biểu đạt một ý tứ:

Ăn thịt thiên nga!

Trong lòng bốn người đều có tâm sự, sơn trại đã có lương thực, mọi người có thể sốt sót qua mùa đông này, chỉ cần, chỉ cần có thể chống đỡ nổi nguy cơ trước mắt, mọi người không hẹn mà trong lòng đều nghĩ đến một câu.

“Đây là nơi ở của ta, ta nhất định giữ vững nó.”

“Chính mình đây là đang khởi nghĩa vũ trang sao?” Trình Đại Lôi từ đáy lòng yên lặng suy nghĩ, ngay lúc này, hệ thống lại báo tới hai tin tức.

Đô, thiếu niên chính nghĩa, ngươi đã treo cờ lên, anh hùng tứ phương sẽ nghe danh mà tìm đến, trở thành thủ hạ dưới trướng của ngươi.

Đô, nhiệm vụ tiếp theo, tăng thêm nhân khẩu, tăng nhân khẩu lên 100 người, ban thưởng, rút thưởng ngẫu nhiên.

….

“…Vừa tới dãy Cáp Mô, thì một đoàn có hơn 100 kẻ đánh ra, kẻ đi đầu tự xưng là đại vương của Cáp Mô…”

Thành Hắc Thạch, Phủ Thành Chủ.

Hoàng Tam Nguyên đã đi suốt đêm về tới thành Hắc Thạch, tự mình miêu tả một trận thật sinh động. Ngồi đối diện hắn là 1 nam nhân mặc hoa phục, gương mặt tròn, dáng người cồng kềnh.

Người này chính là thành chủ Hàn Hổ Cứ của Hắc Thạch, đứng phía sau lão ta là hai nha hoàn, một mặc y phục mà xanh, một mặc y phục màu trắng, vóc dáng tầm 16 17 tuổi, thân cao như nhau, bộ dáng bình thường, vậy là lại là một đôi song sinh hiếm thấy.

Nghe Hoàng Tam Nguyên thuật lại, Hàn Hổ Cứ cũng không ngẩng đầu, mí mắt vẫn như cũ rũ cụp xuống.

"Lão Hoàng tâm lý e sợ, nhưng trên mặt cũng không thể sợ, rút đao kiếm ra, xông lên hô to: Muốn cứu thiếu phu nhân của chúng ta, phải bước qua thi thể của lão Hoàng ta trước…”

“…Ta đang định xông lên giết đám kia, thì bỗng dưng có một đoàn người khác đánh tới từ phía sau, người cầm đầu tự xưng là Ngọc Diện Thư Sinh Từ Thần Cơ..."

"Ồ!" Một vị nam nhân từ bên cạnh Hàn Hổ Cứ đi tới: “Trên Cáp Mô lại có nhiều sơn tặc thế cơ à?”

"Quân Sư có chỗ không biết, đám đó không dưới hai trăm tên, sau lại thêm một đám đánh ra từ mạn sườn, kẻ cầm đầu còn tự xưng là Vịnh Xuân, Diệp Vấn…” Trên đường đi, Hoàng Tam Nguyên đều đã suy nghĩ ra cách đối phó, nói một hồi, liền đem một người nói thành ba, gộp một đám hơn 300 người: “Tuy nhiên lão Hoàng liều chết bảo vệ thiếu phu nhân, nhưng số lượng sơn tặc quá nhiều, lão hoàng lại bị trọng thương, khiến thiếu phu nhân bị đám sơn tặc cướp đi…”

“Lão hoàng đáng tội chết, lão hoàng đáng tội chết…” Hoàng Tam Nguyên phù phù quỳ xuống, rập đầu lạy như giã tỏi: "Lão Hoàng tự biết đáng tội chết, nhưng mong thành chủ phái 100 binh sĩ cùng ta quay lại núi Cáp Mô giải cứa thiếu phu nhân, sau đó lại đến trước mặt thành chủ nhận cái chết…”