Chương 15: Hỏa Dược Và Lương Thực

Cái này khiến Trình Đại Lôi thật sự không còn dám mở tiếp, trong lòng phiền muộn, hệ thống coi như bị mình qua mặt đi, nhưng cũng không nên trả thù như thế.

"Đại đương gia, hay để ta mở 1 rương đi.” Từ Thần Cơ.

"Ngươi mở ngươi mở, mặt ngươi so với ta còn đen hơn.”

Từ Thần Cơ kích động chọn một rương gỗ, tuy không có quá nhiều hy vọng nhưng Trình Đại Lôi vẫn đưa ánh mắt nhìn qua.

"Có cái gì, có cái gì..." Từ Thần Cơ kêu to, đột nhiên khẽ giật mình: "Đây là vật gì?"

Bên trong rương tràn đầy bột phấn màu đen không rõ hình dạng, Trình Đại Lôi dùng tay bóp một ít bột, bỗng nhiên giật mình: "Đây là hoả dược."

“Hỏa dược là cái gì?” Tần Man, Từ Thần Cơ, Từ Linh đều hoang mang hỏi.

Trình Đại Lôi không có trả lời, hắn không rõ thế giới này có có thể sản sinh ra trình độ gì, bây giờ chẳng qua chỉ là phán đoán của Trình Đại Lôi, mấy thứ này cũng không có khả năng đạt đến trình độ khoa học kỹ thuật. Mà bản thân mình lại là học sinh khối văn còn không có năng lực như thế, mà sức sản xuất của thế giới này cũng chẳng có mấy đất dụng.

Nhìn ba người không ai có thể nhận ra loại thuốc súng này, tuy nhiên trên núi Thanh Ngưu, thông tin bị tắc nghẽn, ít ra có đống hỏa dược này cũng có thể vận dụng được.

Có thuốc súng trợ lực, cộng với địa hình thuận lợi, thì việc đối phó với thành Hắc Thạch cũng không phải là bất khả thi.

Trình Đại Lôi giật mình, nói: "Mau đem rương gỗ mở hết ra, nhìn xem có bao nhiêu thứ giống như vậy.”

Ba người Từ Linh bắt đầu vui vẻ trờ chơi mở rương, cứ tìm thấy đồ vật bên trong, lại phát một tiếng kêu to đầy hưng phấn. Nhưng mà Trình Đại Lôi chỉ có thể ở một bên thấy trông mà thèm, không có cách, Trình Đại Lôi không dám mạo hiểm.

Sau cùng hết thảy mở ra mười thùng hoả dược, còn lại đều trống không. Trình Đại Lôi còn phải suy nghĩ thêm, như thế nào mới có thể phát huy số thuốc súng có giá trị này.

“Mấy cái rương đều cấp kỹ, nhất định về sau còn cần dùng đến.”

"Đại đương gia thật cao kiến, đây đều là gỗ tốt, mùa đông này chúng ta có thể không lo thiếu củi đốt."

“Ta thật sự muốn đốt ngươi đi cho rồi, cứ thử hỏng một cái xem, ta liền tìm ngươi hỏi tội.” Trình Đại Lôi bất đắc dĩ lắc đầu, bỗng nhiên lại nhớ tới một sự kiện, hỏi: "Quân Sư, mấy mẫu đất trồng kia của chúng ta ở nơi nào?”

"Ở phía sau sườn núi, đều đã bỏ hoang nhiều năm, hồi vụ xuân ta còn gieo xuống chút lúa mạch nhưng đều không mọc ra cái gì. Đại đương gia hỏi cái này để làm gì?"

"Đi xem một chút."

"Trời đã muốn tối muốn rồi, đi xa như vậy làm gì, tận mấy dặm chứ ít ỏi gì?”

Từ Thần Cơ rất lười, chuyển mấy cái rương đã khiến ông ta rất mệt mỏi, mà Trình Đại Lôi cứ khư khư cố chấp, ông ta cũng chỉ có thể dẫn đường.

Bốn người đi đến phía sau dốc núi. Từ Thần Cơ toàn bộ đều sửng sốt, 10 mẫu ruộng lúa dính liền nhau, hiện tại đã mọc đầy lúa gạo vàng óng, sơn tuyền trên núi vốn cạn khô nay lại chảy ra dòng nước mát lạnh.

Hết thảy đều nằm trong dự liệu của Trình Đại Lôi, hiện tại một số khen thưởng của hệ thống đã có thể nhìn thấy.

"Thần tiên phù hộ, thần tiên phù hộ nha!"

Từ Thần Cơ bỗng nhiên xông vào ruộng lúa mạch, trên mặt lộ ra vẻ mê say, ở sơn trại nhiều năm như thế, còn chưa bao thấy ông ta vui vẻ như vậy, Tần Man cũng lộ ra một nụ cười, hàm hàm cười.

Trình Đại Lôi kinh sợ, ngơ ngác nhìn một màn này.

"Linh nhi, ngươi không nên chạy loạn nha, coi chừng đem lúa gạo đụng rơi."

"Những thứ này đều có thể thu hoạch, chắc phải được cả tấn, có thể sống qua mùa đông năm nay rồi.”

“Thân lúa còn có thể đốt lên sưởi ấm, mùa đông này có thể ngủ ngon hơn.”

“Phải mau thu hoạch, mùa mưa cũng sắp đến rồi.”

Ba người đứng bên trong thửa ruộng, thân thiện thảo luận, dù sao, cũng đều là người trong nghề.

“Đại đương gia, chúng ta trong đêm nay mau thu hoạch lúa mạch, ngấm một nước mưa sẽ đều hỏng hết.” Từ Thần Cơ chạy tới nói.

"Tốt, các ngươi bận rộn lo lắng, đem lúa mạch cất kỹ, chờ thành Hắc Thạch đến, vừa vặn để bọn hắn lôi đi."

Từ Thần Cơ im lặng, ông ta bỗng nhiên quỳ xuống đến, trong miệng không ngừng nói: "Thần tiên phù hộ, đại ân đại đức."

Trình Đại Lôi im lặng, giờ chẳng qua chỉ là vài mẫu lúa mạch, về sau càng có thể hơn như thế. Mà làm hắn giật mình hơn là Tần Man cùng Từ Linh đều quỳ trên mặt đất, lời nói cũng giống vậy.

Nhìn lấy trên mặt bọn họ biểu lộ thành tín, Trình Đại Lôi đột nhiên hiểu ra thứ gì.

Sơn trại, cũng không phải là thứ như trong tưởng tượng, chỉ là một đám hung thần ác sát ác nhân, giết người không chớp mắt, không có việc gì làm thì xuống núi cướp một lần, ăn miếng thịt bự uống từng ngụm rượu lớn. Sự thật cũng không phải là như thế, sơn trại có đôi khi càng giống một thôn trang hơn, có người già, có trẻ em, có người khai hoang trồng trọt, có khi cũng xuống núi mua vài món đồ cần thiết.

Giống như ba người trước mặt này, nói bọn họ là sơn tặc đã là coi trọng họ.