Chương 3: Chia tay, hứa hẹn
  • Sáng hôm sau, Dương đại lưu manh của chúng ta rốt cuộc đã biết tại sao lại có câu chỉ người không bằng cầm thú rồi, mặc dù được xưng là đại lưu manh nhưng Dương Minh lại rất tôn trọng bạn gái và hôn thê của mình, chỉ khi họ chấp nhận thì hắn mới tiến tới thêm bước nữa mà hai tiểu thư đào tẩu khỏi Tần gia này thì lại người ôm người ấp, có thể nói dù đối mặt với yêu thú cường đại mấy cũng không áp lực bằng việc này, rất là tổn hại tinh thần a. Không biết có nên nói là hai đại tiểu thư này rất ngây thơ rất dễ dụ không vì ngay từ đâu là họ tự nguyện làm hôn thê của ta mà, thịt ngon dâng tới miệng thì muốn nhịn thật sự là cực kỳ khó a : Dương Minh tự tìm cách thanh minh cho mình để giảm áp lực tinh thần.

    -Tiểu Dao, Tiểu Nhã mau dậy ăn sáng một chút đi sau đó chúng ta ra sau núi luyện công một chút.

    Kỳ thật Dương Minh cũng không muốn cả hai luyện công quá mà mệt mỏi nhưng mà hai tỷ muội đều phải trở về Thanh Dương thành sau ba ngày nữa mà Dương Minh lo lắng họ gặp phải bất trắc trên đường nên phải tranh thủ rèn luyện cho họ một chút kinh nghiệm thực chiến rồi tiện thể sửa đổi một vài điểm khiếm khuyết trong công pháp của Tần gia, coi như là tích một cái công đức đi.

    Sở dĩ phải rèn luyện kinh nghiệm chiến đấu là vì hai tỷ muội này hoàn toàn là hai khối ngọc thô mà chưa được mài dũa gì cả, cũng không thể trách họ bởi vì phụ thân, phụ mẫu của họ yêu thương họ được.

    Sau đó không biết vì sao mà cả hai tỷ muội này trong ba ngày rèn luyện đều phi thường kiên trì nha, đại khái là tâm tình của một người thiếu nữ không muốn người mình yêu lo lắng cho mình đi, ngay cả tiểu Dao thường ngày ham chơi cũng đều rất kiên trì, điều này làm cho Dương Minh khá mừng cho họ.

Tu tiên giả mà có lòng kiên trì thì muốn không tăng tiến cũng khó. Những ngày này Dương Minh thường xuyên đi vào khu của yêu thú Nhị cấp, Tam cấp để tìm linh dược để làm đại tẩm bổ cho hai tỷ muội mỗi ngày vào ban đêm, còn buổi sáng thì Dương Minh chỉ điểm kiếm pháp, công pháp cho họ, ba ngày này, Dương Minh cũng rất chuyên tâm vào tu luyện kiếm pháp: Vừa sáng sớm đã tu luyện Hồng Mông Quyết, đến buổi trưa thì liên tục dùng kiếm chém ra một chiêu thức lặp đi lặp lại, đến khi thuần thục rồi thì hắn lại đổi qua một chiêu kiếm khác đến khi kiếm trong tay rơi xuống đất mới thôi, đến buổi tối thì nằm thể ngộ tinh túy trong từng chiêu kiếm pháp. " Thiên chuy bách luyện " của Dương Minh tuy rằng rất nhàm chán cực khổ nhưng đối với hắn thì đây là cách luyện kiếm phù hợp với hắn nhất.

Rốt cuộc ngày thứ tư, đã đến lúc Dương Minh chia tay với Thư Dao, Thư Nhã, trong ba ngày này Thư Dao và Thư Nhã đều thành công đột phá đến luyện thể cảnh hậu kỳ sơ giai, còn Dương Minh vẫn dừng lại ở luyện thể cảnh trung kỳ viên mãn chú yếu là do Dương Minh lúc nào cũng lưng mang một khối hàn thiết nặng hơn một trăm cân, cho nên Dương Minh mọi lúc mọi nơi đều phải dùng linh lực tích trữ trong cơ thể ra chống đỡ lên trọng lượng của hàn thiết, đây là một cách rèn luyện cả tinh thần lực lượng và thân thể lực lượng của Dương Minh, cách này cũng nâng cao không ít tốc độ tu luyện của Hồng Mông Quyết và Vạn Thú Quyết lên.

  • " Dao nhi, Nhã nhi, lên đường nhớ cẩn thận vào, không được lề mề biết không ". Dương Minh cũng nghiêm túc nhắc nhở một thoáng.

  • " Ân, bọn muội nhớ rồi Dương Minh ca ca ". Cả hai đều ôm cánh tay Dương Minh đồng thanh nói.

  • " Đúng rồi, Dương Minh ca ca có thể tới thăm bọn muội được không, ở nhà thật tẻ nhạt không có ai chơi cùng bọn muội ". Thư Dao ôm Dương Minh, gục đầu vào ngực hắn mím môi nói.

  • " Đúng đó Dương Minh, nếu co cơ hội huynh nhất định phải tới thăm bọn muội, bọn muội chờ sẽ huynh đến cưới bọn muội về ". Thư Dao khẽ ôm tay Dương Minh thật chật sau đó lấy hết dũng khí nói.

  • Ách, các muội thật muốn làm thế tử ta sao, ta thế nhưng rất phong lưu đó nha, lại còn rất nghèo nữa còn có rất nhiều tật xấu, nên có lẽ ta không cưới các muội được rồi ". Dương Minh khéo léo từ chối nói.

  • Chỉ cần huynh trong lòng có chúng ta là được, cùng lắm muội và tỷ tỷ đều cùng sống với huynh ở nơi này cũng được, ít nhất còn vui hơn ở nhà nhiều, dù huynh không cưới cũng không sao mà, nếu huynh không cưới chúng ta, ta... ta chết cho huynh xem ". Nghe thấy Dương Minh không muốn cưới mình, Thư Nhã nhất thời hoảng hốt nói.

  • Ách, đừng lo đừng lo ma, yên tâm đi, sau ba năm nữa chúng tại đợt khảo thí nhập môn của Lạc Thần Tông gặp nhau là được rồi, đến lúc đó lại nói được không, ta sợ nhất là nữ nhân khóc đó.

  • Nha, vậy ba năm sau gặp lại. Hihi.

      Vừa nghe Dương Minh nói xong Thư Dao lập tức đổi thái độ thành bộ dáng tiểu ma nữ thường ngày, lúc này Dương Minh đã bị tiểu nãi nãi này lừa rồi. 

    Đợi sau khi mắt thấy cả hai đã đi ra khỏi Hắc Ám sâm lâm một lúc Dương Minh mới quay lại chỗ của mình. Vừa đi được một đoạn bỗng Dương Minh nghe thấy một tiếng thét chói tay, tiếp sau đó chỉ thấy một chòm lửa đỏ rực rơi xuống ngay chỗ Dương Minh, lúc Dương Minh phản ứng lại thì thấy chòm lửa đỏ rực kia thì ra là một con ấu chủng Phượng Hoàng điểu bị trọng thương, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy trên lưng Phượng Hoàng điểu là một mãng hàn băng nhọn đang cắm xâu vào lưng của Phượng Hoàng điểu.

    Chiêu phi băng thuật này có lẽ là do một Luyện Hải cản tu tiên giả thi triển, có lẽ là một tên tu tiên giả nào đó nổi lên lòng tham khi thấy Phượng Hoàng điểu ấu chủng rồi, mặc dù tiểu Phượng Hoàng này cũng có thực lực Tam cấp đỉnh phong nhưng đối thủ lại cao hơn một cảnh giới cộng thêm đánh lén nữa thì thật không thể thoát.

    Cũng may là gặp được Dương Minh, nếu là kẻ khác thì tiểu Phượng Hoàng đã sớm tiêu đời rồi, động não một chút là biết có một tên sắp tới chỗ này rồi nên Dương Minh vội ôm tiểu Phượng Hoàng lên rồi vận dụng hết linh lực vào Vạn yêu quyết cấp tốc chạy về nhà thật nhanh. Đúng như dự đoán, khi Dương Minh vừa rời khỏi một khắc, một người trên mặc lộ ra vẻ hung tợn và tham lam đã phóng tới vị trí mà Dương Minh vừa tại, mắt thấy không thấy tiểu Phượng Hoàng đâu, trên mặt lập tức lộ ra vẻ giận giữ:

  • Hừ, khốn nạn, là tên nào dám cướp đồ vật của Trương Thiên Bá ta, ta phải phanh thây hắn thanh nghìn mảnh mới nuốt trôi được cơn giận này. Không xong, chết tiệt, tại sao con đàn bà này lại tới nhanh như vậy chứ, hừ, các ngươi đợi đấy cho lão tử.

    Trương Thiên Bá vừa mắng dứt lời liền thi triển Băng Thiên Thuật chạy đi.

    • Trương Thiên Bá ! Ngươi đứng lại cho ta, lại dám mưu đồ với bạn của ta, hôm nay ngươi nếu không giao Tiểu Hồng ra, ta sẽ băm ngươi ra trăm mảnh.

    Một nữ tữ giọng nói từ trên cao rơi xuống mang theo một gương mặt mười phần đẹp đẽ hiện ra một tia phẫn nộ ngự kiếm đuổi theo phương hướng mà tên Trương Thiên Bá vừa đi.

Mà bên này Dương đại lưu manh của chúng ta đang băng bó vết thương cho tiểu Phượng Hoàng, mà Tiểu Hồng bên này thì vừa nóng giận vừa biệt khuất vô cùng. Tên Dương Minh này nếu chỉ chữa trị cho nó thì thôi đi, đằng này lại lục lọi khắp người nó còn nói rằng cái gì mà   " chính nhân quân tử " cái gì mà sợ nó bị nội thương vân.vân, nói trắng ra là hắn là một tên siêu cấp vô sỉ còn dễ nghe hơn nhiều.

Tiểu Hồng từ khi sinh ra đã có một tia linh tính lại thêm được người nuôi lớn từ nhỏ nên rất thông hiểu cách nói chuyện và tính cách của con người. Tuy rằng Dương Minh người này lời nói rất vô sĩ nhưng từ trong mắt hắn Tiểu Hồng có thể thấy được một tia ôn nhu cùng lo lắng, điều này cũng làm diệu cơn giận của Tiểu Hồng đi phần nào, sau đó cũng an tâm nằm tĩnh dưỡng mặc cho hắn điều trị.

Thấy Tiểu Hồng rốt cuộc chịu nằm yên Dương Minh cũng không đi quấy rầy nó nữa, sau đó Dương Minh đi lấy một ít linh dược cho Tiểu Phượng Điểu ăn mắt thấy Tiểu Phượng Điểu trên người quang mau lông vũ rốt cuộc cũng sáng lên một điểm, Dương Minh cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm đi ra.

  • Haiz, chỉ có một vài cộng linh dược và yêu hạch này thì không đủ để vết thương của Tiểu Phượng lạnh lại rồi, nhất định phải tìm được ít nhất là tứ giai hoả hệ linh dược hoặc là yêu hạch hoả thuộc tính thì mới chữa được ám thương trên người Tiểu Phượng rồi.

Vừa nói, Dương Minh liền quyết định tiến sâu vào khu vực của yêu thú tứ giai, ngũ giai để thử vận may thuận tiện tu luyện thêm một môn công pháp phòng thân.