Chương 2: Vạn Yêu Quyết

Vù một tiếng, Vương Minh lao tới, một quyền vào thân Độc giác mãng lập tức bị tru sát, cơ thể Độc giác mãng va vào thân cây lớn làm thân cây đỗ xuống. Biến cố bất thình lình làm đôi tỷ muội theo phản xạ cùng lúc mở mắt ra, nhìn tình cảnh trước mắt hai tỷ trên mặt lộ ra một tia vui mừng kèm theo sau là một tia ngượng ngùng đỏ mặt.

Thì ra lúc Độc giác mãng lao tới, hai tỷ muội tầm linh tương thông cùng cầu nguyện nếu có ai đó cứu họ sẽ tình nguyện làm vợ hắn. Theo tự nhiên họ đã coi người trước mắt là tướng công của mình, mà Dương đại lưu manh của chúng ta trong lúc vô tình hữu ý đã làm rách cái áo hắn đang mặc, lần đầu tiên thấy cơ thể của một tên lưu manh làm họ nghĩ tới vài thứ không nên nghĩ.

  • " Không sao chứ hai tiểu cô nương " Dương Minh hỏi. " Ân, cảm ơn tướng công bọn muội không sao ". Hai tỷ muội đồng loạt trả lời kèm theo một tia e thẹn. " Ừ Không sao là tốt rồi.. Hả ? ".

Dương Minh cảm thấy một tia không đúng: " Vừa rồi hai muội gọi ta là gì ? ". " Tướng công ", " Sau lại là tướng công ". " Vì...vì bọn muội đã thề nếu ai cứu bọn muội bọn muội tình nguyện làm vợ hắn, hơn nữa...". " hơn nữa làm sao " Dương Minh gắp gáp hỏi. " Hơn nữa huynh đã thấy hết nột y của chúng ta rồi "   Tần Thư Nhã ngượng ngùng nói. " Vậy cũng không cần phải lấy thân đền đáp ta chứ, ta mặc dù vô sỉ cũng không nhân lúc gặp nạn dở trò ". Đầu Dương Minh chảy đầy mồ hôi, rõ ràng là hai tiểu thiếu nữ ngây thơ tới cực điểm a, không biết cha mẹ họ dạy họ thế nào nữa.

  • Haiz được rồi để chữa trị cho các muội rồi nói sau, leo lên đi ta cõng các muội về chỗ ta.

  • Vâng, tướng công thật tốt.

Haiz, thật đúng là càng ngây thơ càng thích ứng nhanh a, thật khiến cho ta động tâm không yên đây.

- "Tại sao hai muội lại lạc vào đây vậy, không sợ yêu thú tấn công sau ". Vì đường về nhà khá xa mà chỉ có thể đi từ từ nên Dương Minh đành bắt chuyện giải toả buồn chán cùng kích thích kịch liệt từ hai vị nương tử đây.

- Là... là lỗi của Thư Dao, là muội đòi tỷ tỷ dẫn vào đây dạo chơi không ngờ lại gặp yêu thú ơt đây, tướng công đừng trách Thư Nhã tỷ tỷ được không ". Phải nói là Dương Minh không có lực kháng cự với bộ dạng xin lỗi động lòng người của Thư Tuyết tiểu mỹ nhân này rồi, cái gì cũng nhỏ nhưng mà cặp nhũ phong kia thật biết cách hại người a, không biết khi cô ấy lớn lên sẽ như nào nữa đây. Vừa nghĩ Dương Minh vội chửi thầm trong lòng đồ vô sỉ mà sự thật đúng là vậy.

- Cả hai ngồi yên ở đây đừng đi lung tung nghe chưa, ta đi hái thuốc cho hai muội.

- A! Tướng công.

- Ta đã bảo là xưng ta Dương Minh ca ca được rồi, hai muội tuổi còn chưa đủ để xưng tướng công đâu, nếu không người ta sẽ chửi ta là đồ biến thái mất.

  Nói về độ thích ứng thì Dương đại lưu manh đúng là cũng rất mạnh a, nhanh như vậy mà đã chấp nhận hai tiểu cô nương này rồi.

  • Ân, tướng.... Dương Minh ca ca bảo trọng, muội đi làm chút đồ ăn chờ huynh về cung ăn với Thư Dao.

    Thư Nhã nhu tình nói, trong mắt chợt hiện lên một tia phức tạp.

    • " Haha yên tâm đi, xưa nay chỉ có ta bắt nạt người khác chứ không có ai dám bắt nạt ta với lại muội biết làm đồ ăn ở nơi này sao, đợi ta đem thịt yêu thú về tẩm bổ cho hai muội trong ta giống lưu manh nhưng ta nấu ăn cũng khá ngon đấy ".

    Trong lòng Dương Minh thầm nghĩ: sống cả hai kiếp người cộng thêm những kinh lịch từ thời cổ đại mà không nấu được một món đơn giản thì đúng là sống quá uổng danh bắt nạt của ta rồi. Với thực lực luyện thể cảnh trung kỳ cộng thêm cường độ thân thể mạnh tới biến thái của Dương Minh thì cũng đủ để liệp sát yêu thú nhất cấp hậu kỳ rồi, dây dưa một hồi với yêu thú nhị cấp tiền kỳ cũng là được một lúc. Cộng thêm tính lưu manh, vô sỉ cực độ của Dương Minh thì đúng là ác mộng với yêu thú nhất cấp rồi.

    • Hổn đản, chỉ là một súc sinh Bạch nhỉ thử mà thôi, ta không tinh không bắt được ngươi, ngươi đứng lại cho ta.

    • Dương Minh đang đi tìm yêu thú thì bắt gặp con Bạch nhỉ thử đang ăn một củ nhân sâm trăm năm, nhân sâm là vật đại bổ nha, vì vậy Dương đại lưu manh dự định chờ cho Bạch nhỉ thử ăn hết củ nhân sâm rồi làm thịt một lược luôn cho tiện, không ngờ tốc độ của yêu thú này lại nhanh như vậy, vụt một cái đã phóng ra sau lưng Dương Minh làm hắn ngã chổng vó xuống đất mà làm ra tư thế chụp ếch oai hùng này. Dương Minh càng đuổi càng tuyệt vọng, đã chạy mất hai canh giờ mà đến cộng lông cũng không đụng được, thật là mất mặt a.

    • A, đúng rồi, khà khà, ngươi có bộ pháp ta có công pháp một biển đây này, hừm, xem nào; Tật phong quyết : luyện đến đại thành sẽ cùng gió sinh ra hoà hợp, hoà mình vào gió ngày đi vạm dặm. Không được, ở đây là Hắc Ám sâm lâm a, chạy một chút là đâm đầu chết ở đâu mất rồi, hơn nữa rất khó khống chế phương hướng nếu sức mạnh tinh thần không đủ cường đại, công pháp này đợi ta tới rồi luyện hải cảnh rồi tính. Vạn Yêu Quyết : mô phỏng kỹ năng của yêu thú, luyện tới đại thành có thể đạt được Thánh yêu chi thể hoá thân yêu thú, thân thể có thể cường đại hơn cả yêu tộc chi vương là Long tộc; Vạn Yêu Quyết gồm năm tầng : Tầng thứ nhất Yêu hành; tầng thứ hai Yêu kỹ; tầng thứ ba Yêu khí; tầng thứ tư Yêu thể; tầng cuối cùng : Yêu Biến.

    • " Hahaha, tiểu Bạch thử, lần này xem ngươi chạy đi đâu ". Dương Mãnh bắt đầu tìm hiểu Vạn Yêu Quyết, muốn tu thành Vạn Yêu Quyết tầng thứ nhất, cần phải xem bản thân là yêu thú, tinh thần buông lỏng, xem cách di chuyển của yêu thú mà làm, tới khi chỉ cần nhìn qua một lần mà có thể mô phỏng bước đi của yêu thú xem như luyện xong tầng đầu tiên. Và thế là Dương Mãnh bắt đầu truy tung Bạch Nhỉ Thử tới ba canh giờ, dần dần, cách di chuyển của Dương Mãnh đã gần giống y như của Bạch Nhỉ Thử, cộng thêm sử dụng linh lực trong đan điền để luyện Vạn Yêu Quyết, Dương Mãnh đã đột phá lên Luyện thể cảnh Trung kỳ tầng sáu. Chỉ cần luyện thêm vài ngày là có thể đột phá lên Luyện thể cảnh hậu kỳ rồi. Sau khi hơn hai canh giờ, truy đuổi, Vương Mãnh đã dư sức đuổi kịp Tiểu Bạch Thử, linh khí tiêu hao đã càng ngày càng giảm, nhằm ngay lúc Tiểu Bạch Thử nhảy lên không trung, Vương Mạnh dồn toàn bộ linh lực còn lại vào hai chân, dậm nhảy một cái Tiểu Bạch Thử đã nằm trong tay Dương Mãnh, sau đó hắn thả Tiểu Bạch vào trong Trữ yêu giới, sau đó Dương Mãnh hái vài loại linh dược có công dụng chữa ngoại thương bỏ vào Trữ linh giới rồi chạy như bay về nhà.

    Kỳ thật, gia cảnh nhà Dương Minh có thể gọi là đại thế gia nên lúc Dương Minh trốn khỏi nhà, phụ thân Dương Minh đã vụng trộm thảy cho hắn hai thứ này cùng một ít linh thạch nhưng Dương Minh lúc đó đã ôm tư tưởng chết trẻ rồi nên hắn đã quăng hết đống linh thạch đó cho Tiểu Nguyệt vị hôn thê chưa cưới của hắn, lúc vị hôn thê cua hắn biết tin này đã khóc hết một ngày một đêm rồi đe doạ gia tộc cô ấy nếu Dương Minh có mệnh hệ gì nàng sẽ cùng theo hắn xuống hoàng tuyền. Mà vị mẫu thân của hắn vì chuyện này mà đau khổ đến ngất đi, còn muội muội ruột Điềm Nhi của hắn thì muốn lén đi tìm hắn nhưng bị gia gia nàng ngăn trở lại.

    • Dao nhi, Nhã nhi ta về rồi đây, tối này ta sẽ hầm canh thỏ cho các muội tẩm bổ ". Dương Minh vừa nói xong một bóng đen từ trong nhà lao ra nhào vào trong lòng hắn, thì ra là tiểu Dao đã rất thích vị tướng công ca ca lưu manh này nên lúc nàng tưởng rằng hắn bỏ đi nàng đã rất sợ hãi, nếu không phải được Thư Nhã an uổi thì sợ rằng nàng đã khóc lâu rồi.

    • Hic hic, Dương Minh ca ca muội tưởng huynh không cần muội nữa chứ, muội rất sợ huynh sẽ bỏ muội và Thư Nhã tỷ tỷ lại đây a, hic.

    • Nha đầu ngốc, chúng ta đã coi như người một nhà rồi, huống hồ muội và tỷ tỷ của muội lại dễ thương như vậy ta sao nỡ bõ hai người lại chứ, thật ra ta sợ hai muội sẽ bỏ ta lại cơ.

    Nhìn nha đầu trước mắt Dương Minh đúng thật là không có lực phản kháng rồi, chỉ biết khống chế tâm tình rồi ôm nhẹ Thư Dao vào lòng mà an ủi Tiểu Dao thôi. Mà Thư Nhã nhu mì đứng một bên lại giống như một người vợ hiền thục hơn làm hắn cũng không kìm được mà vuốt mái tóc óng ả của nàng rồi ôm luôn vào lòng mình.