Chương 162: Chiến đấu trong hẻm

Vốn định giữ biểu tỷ lại đi chơi đó đây, nhưng nàng nói có nhiệm vụ được giao nên không giữ nàng lại nữa. Lăng Huyền Phong tâm trạng không tệ dạo bước trên đường cái, bỗng nhiên hắn dừng lại.

- Có chiến đấu! Cách đây khoảng 200 mét, trong một ngõ nhỏ phía Đông Bắc! - Hệ thống lên tiếng.

- Đánh nhau thì kệ đánh nhau. Không phải việc của mình, tốt nhất đừng nên xen vào a! Em không muốn vướng vào rắc rối. - Lăng Huyền Phong thái độ dửng dưng.

- Vợ chú đang đánh nhau, có liên quan không? - Hệ thống mỉa mai.

- Á đù! Thằng nào láo toét dám động vào vợ bản thiếu gia!

Thấy hắn lật mặt như lật giấy, hệ thống chỉ có thể thầm chửi thằng vô sỉ.

-----------------------------------

Cùng lúc đó, trong một ngõ nhỏ...

- Hắc hắc! Hôm nay bước chân ra đường, bảo sao đầu óc sảng khoái, hóa ra gặp được mỹ nữ! Ha ha ha!

Một hán tử trung niên mặc một bộ trang phục thợ săn màu xanh nhạt, khuôn mặt cực kỳ dữ tợn, mắt bên phải đeo một mảnh vải đen, nở nụ cười khả ố với hàm răng vàng khè. Đi bên cạnh hắn có đồng bạn. Người đi bên cạnh hắn, là một nam tử gầy, mặc một bộ quan phục. Nếu như không phải vì đôi mắt híp gian xảo cùng cặp ria xoắn tít phá hủy hình tượng, có lẽ trông hắn cũng không đến nỗi nào.

- Không sai, hôm nay ra đường đúng là gặp may, gặp phải 6 mỹ nữ! Vừa vặn chúng ta có 3 người. Hắc hắc! Như vậy có thể chia đều sao?

Kẻ thứ 3, là một nam tử mặc một bộ quần áo da thú, lộ ra hai bắp tay cường tráng, trên mặt còn có 1 vết sẹo dữ tợn, đáng chú ý là hai tay của hắn có hai bộ thiết trảo sắc bén.

- Hừ hừ! Hơn nữa lại còn là người của Phục Ma hội! Thôi đại nhân, việc này ngài tính sao?

Người mắt híp kia gọi là Thôi đại nhân cười âm hiểm:

- Yên tâm! Về phía quan quân do ta giải quyết. Nếu là người của Phục Ma Hội, vậy thì dễ làm.

Liếm mép một cái, hắn nhìn về phía mấy nữ tử:

- Hắc hắc! Nữ oa đầu kia đôi mắt thật đẹp, còn có hồng phục nữ oa kia là của Thôi mỗ, Ngô huynh cùng Bành huynh không có ý kiến chứ?

Nam tử họ Ngô mặc trang phục thợ săn vuốt cằm:

- Nếu Thôi đại nhân đã nói như vậy, thì nữ tử dị tộc cầm quạt cùng với thanh sam nữ tử kia là của Phạm Bảo này rồi, còn nữ nhân che mặt cùng với bạch y oa đầu thì nhường Bành huynh, thế nào?

Nam tử họ Bành chỉ bẻ cổ kêu cái "rắc", cũng không phản đối.

Về phần những nữ nhân có mặt hiện trường...

- Không xong! là Bành Đồng, lại còn tên Ngô Phạm Bảo cùng Thôi Ngọc!

Một nữ tử trẻ tuổi mặc một bộ váy màu hồng, khuôn mặt tinh xảo như phấn điêu ngọc tạc, đặc biệt là đôi mắt trong sáng như ngọc bích kia lên tiếng. Không phải ai khác, nàng chính là Tô Mị. Còn về phần các nữ tử còn lại...

- Hừ! Không ngờ gặp 3 tên sắc quỷ này ở đây! Bản tiểu thư mấy hôm nay cũng thấy ngứa tay, vừa vặn có bọn hắn ở đây.

Lên tiếng là một nữ tử trẻ tuổi, mặc một bộ y phục màu đỏ như lửa, sau lưng có một thanh Đường Đao đeo ngang. Nếu Lăng Huyền Phong ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra đây là Thu Diệp Hương. Phía sau nàng, nữ tử mặc một kiện tử y, sau lưng là một chiếc đàn tỳ bà lạnh giọng nói:

- Các ngươi to gan thật, ngay cả ta cũng dám động vào! Còn chưa biết động vào Thượng Quan gia sẽ có kết cục gì sao?

Dáng người yểu điệu, giọng nói cho dù trong trường hợp nào cũng như rót mật vào tai, lưng đeo một chiếc đàn tỳ bà. Nếu như là dân cư ở đế đô sẽ nhận ra ngay "Triều Ca đệ nhất nữ tử không thể chọc vào" - Thượng Quan Hương. Căn bản là bởi vì sắc đẹp của nàng khiến bao nhiêu kẻ trầm mê, chưa kể đến thế lực Thượng Quan gia là một đại gia tộc nữa. Thượng Quan Hương quay lại nói:

- Liễu tỷ tỷ, Mộ Dung muội muội, Diệp muội tử, xem ra lần này dạo phố lại tạm gác lại rồi.

Nữ tử mặc thanh sam họ Diệp gật đầu:

- Thật ngại quá! Đang vui lại mất hứng!

Thôi Ngọc cười hằm hè:

- Mỹ nhân, đi dạo phố ư? Không bằng tiếp bản đại gia vài chén, đỡ buồn! Hắc hắc! Còn về phần Thượng Quan gia, các nàng nghĩ mình có thể đi khỏi đây sao?

Liễu cô nương mặc bộ trang phục dị tộc, tay cầm quạt xếp giận dữ:

- Các ngươi! Bỉ ổi! Vô sỉ!

Ngô Phạm Bảo nhe răng ra:

- Mỹ nhân! Nàng xem răng ta vẫn còn đều đều thế này, sao lại bảo không có răng?

Bành Đồng bẻ khớp ngón tay:

- Nói nhiều làm gì! Xông lên cướp các nàng về! Lão tử hôm nay muốn tận hứng một phen!

Nói đoạn, hắn mài mài song trảo, thân vận khí, cúi người xuống ra bộ dáng của một mãnh thú, bất ngờ lao đến.

- Coi chừng!

Thượng Quan Hương hô lớn, lấy ra một chiếc ô màu đỏ, xòe rộng ra...

Keng keng!!!

Thiết trảo của Bành Đồng không ngờ khi chạm vào chiếc ô lại vang lên tiếng kim loại thanh thúy, hắn cũng hơi bất ngờ:

- Không tệ! Chiếc ô kia nhìn thì mỏng manh, nhưng không ngờ lại là một kiện vũ khí đã được tinh luyện khéo léo. Không tệ, rất không tệ! Ha ha ha!!!

Mặc dù có hơi bất ngờ, nhưng tay hắn cũng động theo, tung ra một quyền:

- Ngọa Hổ Quyền!

Quyền kình như gió gào thét mãnh liệt bay tới chỗ Thượng Quan Hương.

- Mỹ nhân, đỡ thử đòn này của đại gia!

Thượng Quan Hương sắc mặt trầm xuống, khí thế của một quyền này không nhỏ, nếu chính diện đón đỡ thì bản thân mình dù có ngạnh cứng cũng sẽ phải trả một cái giá không nhỏ. Trong nháy mắt, nàng nhanh chóng quyết định né một quyền này. Bành Đồng thấy thế thì cười vui vẻ.

- Không xong! - Thượng Quan Hương cảm thấy không ổn.

Ngay lập tức, Bành Đồng huy động thiết trảo:

- Lãng Quyền Binh!

Thân thể hắn liên tục xoáy tròn, tạo ra một luồng gió xoáy với sức phá hủy kinh khủng, tường gạch xung quanh bị gió thổi qua tạo thành những vệt cắt dài sâu hoắm. Thượng Quan Hương vì né quyền kình của Bành Đồng, một đòn này chắc chắn sẽ dính.

- Tặc tử! Xem chiêu!

Nhân lúc Bành Đồng không để ý, hai phi trảo như hai khỏa lưu tinh phóng tới

Phập Phập!

Không một chút trở ngại nào, móng vuốt của phi trảo cắm ngập vào hai vai của Bành Đồng.

- Cái quái...

Tức tốc nhìn lại, hắn chỉ thấy một nữ tử sắc mặt thanh tú, thân mặc một bộ trang phục bó sát người màu trắng như tuyết. Hai tay nàng đang cầm hai mảnh dây thừng điều khiển thanh phi trảo. Không để cho Bành Đồng phản ứng, nàng kéo dây thừng, thân thể theo đó phóng đi, hai chân đạp mạnh vào lưng Bành Đồng.

Phành!!!

Bành Đồng chỉ cảm thấy ở lưng có một xung lực khá lớn tác động vào, khiến lục phủ ngũ tạng hắn chấn động, thân thể bay ra phía trước vài trượng.

Phụt!!

Phun ra một ngụm máu tươi, hắn mới cảm thấy đỡ hơn.

- May quá, cảm ơn Mộ Dung tỷ tỷ! - Thượng Quan Hương thở ra một hơi. Trong lúc nguy cấp may có Mộ Dung tỷ tỷ cứu giúp, nếu không nàng đã gặp nguy.

- Không có gì, chúng ta cùng kết hợp đánh hắn! - Mộ Dung cô nương gật đầu.