Chương 161: Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống

- Ui da! Biểu tỷ! Đau ta a!

Lăng tam thiếu khổ không thể tả. Nếu là người bình thường động vào hắn, hắn đã có thể lập tức tung chưởng thông nát... à nhầm đánh bay kẻ đó đi. Nhưng hiện tại người kia là biểu tỷ, là vợ tương lai của hắn, hắn không dám ra tay a! Mà chưa cần nàng động thủ, lão tía ở nhà chắc chắn sẽ lột da hắn trước.

- Ngươi còn biết đường mò tới đây hả? Mấy tháng trước ngươi hứa gì với lão nương? Bây giờ quên rồi sao?

- Ặc! Biểu tỷ! Ngài bỏ tay ra đã!

- Không bỏ! Tiểu tử thối ngươi nếu hôm nay không cho lão nương một câu trả lời thích hợp thì đừng hòng lão nương thả ra.

Cảnh huyên náo của hai người nhanh chóng thu vào tầm mắt của bách tính xung quanh. Mọi người chủ yếu là đang cười hắn, đồng thời cảm thán vẻ dũng mãnh của Vu Thiên Tuyết ẩn bên trong dáng vẻ xinh đẹp đó.

- Khụ! Khụ! Có gì chúng ta ra chỗ khác, nơi này đông người đang nhìn a.

- Ách!

Nhận ra ánh mắt của mội người đang nhìn, Vu Thiên Tuyết lập tức tỏ ra xấu hổ, mặt ngọc đỏ bừng, đồng thời khẽ gắt:

- Tất cả tại ngươi!

Lăng tam thiếu choáng váng! Kháo! Sao lại là tại ta? Ngài chẳng nói chẳng rằng đã túm tai của bản thiếu gia, hò hét như Võ Tam Nương giữa đường, bây giờ lại đổ cho bản thiếu gia? Thiên lý ở đâu a!

Hai người kéo nhau ra một chỗ vắng người, Vu Thiên Tuyết lập tức đứng khoanh tay nhìn hắn:

- Lăng Tam thiếu, dạo gần đây ngươi rất tiêu dao tự tại a!

- Hì hì! Nàng đừng nói đùa a, tiểu đệ làm gì có tiêu dao tự tại đâu.

- Thế à? Vậy ngươi còn biết mình đã quên cái gì không?

- Quên... ta có q....

Chát!!!

Chưa kịp nói hết, hắn ăn một cái tát vào gáy thật đau.

- Ai da!!

- Hừ! Ngươi đã hứa đến học viện với ta, kết quả ngươi làm cái gì? - Nàng hét thẳng vào tai hắn.

Nhăn nhó che lỗ tai, hắn bây giờ mới nhớ ra là đúng là mình có hứa như thế thật.

- Hì hì... thì bây giờ ta đang gặp nàng a!

- Còn không phải lão nương đi tìm ngươi thì ngươi mới đến sao?

- Ặc... chuyện này...

- Còn nữa, ta còn biết được, tiểu tử ngươi dám công khai thu nạp vợ bé hả? - Vu Thiên Tuyết cười như không cười nhìn hắn.

Mồ hôi lạnh chảy đầy trán, Lăng tam thiếu thầm hô hỏng bét, lại để nàng biết trước.

- Biểu tỷ! Nàng để ta giải thích!

- Không cần thiết! Dám công khai sau lưng ta thu nạp lão bà. Phu quân đại nhân ngươi bản lĩnh cũng lớn à nha!

- Đâu có đâu có, nàng cứ nói quá!

- Có nói quá sao? Ngươi có biết nếu dám làm như thế thì có hậu quả như thế nào không?

Vu Thiên Tuyết cười lạnh, hai ngón tay thon dài làm thủ thế hình chiếc kéo, nhìn xuống đũng quần hắn.

Lăng Huyền Phong hoảng hốt, theo bản năng vội vã lấy hai tay che đũng quần lại, phía dưới háng có chút lạnh lẽo, thằng em không biết lúc nào đã co rụt lại còn có một mẩu, liên tưởng chắc phải dùng nhíp để kéo ra mất.

- Không! Không! Đừng! Cái này không đùa được a! - Hắn lắc đầu như trống bỏi.

- Có gì mà không được? Phu thê với nhau phải có quy củ. Ngươi dám công khai thu nạp lão bà, làm sai thì phải chịu phạt a!

- Nhưng mà...

- Nhưng cái rắm! Hừ! Lần này nể tình lần trước ngươi tặng cho cho ta đan dược với công pháp, lần này tha cho một mạng. Nếu còn có lần sau thì đừng trách bản tiểu thư vô tình!

Lăng Huyền Phong vốn định nói thời đại này tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình, nhưng lời nói đến miệng hắn liền thu lại. Với tính tình nóng như lửa của vị thê tử tương lai này, có cho mười lá gan chắc hắn cũng không dám.

- Hừ! Không nói tới chuyện này nữa. Vì sao ngươi không vào Thiên Tinh? Hơn nữa ta còn nghe nói ngươi còn có một trận khiêu chiến với An gia nữa?

- Chuyện này là có nguyên nhân của nó.

- Nguyên nhân gì?

Lăng Huyền Phong liền kể ra đầu đuôi câu chuyện từ đầu đến cuối. Vu Thiên Tuyết nghe xong, vẻ mặt không thể tin được hỏi hắn:

- Ngươi nói... tiểu Lữ Nhân kia đã...

Vừa nói nàng vừa làm thủ thế cắt một cái. Lăng Huyền Phong gật đầu:

- Chuyện này không giả được. Về công hay về tư ta đều phải tham gia chuyện này.

- Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần?

- Nếu như không có biến cố gì lớn, thì ta nắm chắc có thể cho tiểu tử An gia kia ngậm hành.

Vu Thiên Tuyết thở dài:

- Ngươi nghĩ hay lắm. Tiểu tử họ An kia ở Thiên Tinh hoành hành bá đạo là bởi vì hắn có lão sư hậu thuẫn. Từ lúc hắn vào học viện tới giờ, hắn là người được ưu ái nhất trong số các học viên của lớp đó.

- Lão sư đó là ai?

- Nghe nói là biểu đệ của lão già An Ngô Lương, tên là Hà Thần Quang

- Hà Thần Quang?

- Đúng thế. Nghe nói ngày trước tên hắn là Hà Hữu Lượng, nhưng sau đó đổi thành Thần Quang.

Nghe đến đây Lăng Huyền Phong không tự chủ nghĩ đến tên béo Hà Hữu Tài ở Ngọa Đương kia, bất chợt hắn hỏi:

- Hắn có phải đến từ Ngọa Đương?

- Í? Ngươi biết hắn?

- Không hẳn. Chẳng qua trước đây ta có đi qua Ngọa Đương thành, cũng gặp qua một người tên là Hà Hữu Tài, không biết là có quan hệ gì với tên Hà Thần Quang kia không nữa.

- Ta nghĩ là đúng. Hà Thần Quang có một đệ đệ ở quê nhà Ngọa Đương, nếu chiếu theo lời ngươi nói thì Hà Hữu Tài này chính là đệ đệ hắn.

- Bình thường Hà Thần Quang có hay kết giao với nhân sĩ giang hồ không? - Lăng Huyền Phong đột nhiên hỏi.

- Có. Nhưng mà toàn thể loại kỳ dị quái gở, không ai muốn lại gần. Lần này ta cũng muốn đến nhắc nhở ngươi. Lần này chắc chắn Hà Thần Quang sẽ an bài một vị bằng hữu của hắn đến đánh với ngươi.

- Là ai?

- Là... - Vu Thiên Tuyết ngập ngừng... - hay là lần này ngươi chịu thua được không? Dù sao chắc thắng 2 trận, không cần thiết phải trận thứ 3?

- Vì sao nàng lại nói vậy?

- Bởi vì... võ giả lần này mà Hà Thần Quang an bài, khả năng cao là Thôi Kim Đỉnh. Tên này xú danh vang xa, là một tên trộm mộ, tu vi của hắn vào khoảng Võ Tông nhị giai. Đệ đệ, lần này ngươi đừng tham gia được không?

Thôi Kim Đỉnh? Không phải chứ? Lại gặp người quen? Lăng Huyền Phong cười khổ. Lúc này hắn đã biết ngày trước làm sao tên béo Hà Hữu Tài kia lại mời được Thôi Kim Đỉnh đến áp trận. Hóa ra là vì ca ca của hắn.

- Đệ đệ... lần này nghe ta được không? - Vu Thiên Tuyết khuôn mặt lo lắng nói.

- Khụ.. khụ... cái này... biểu tỷ à. Chuyện này vốn ta nên đồng ý với tỷ, nhưng nó còn liên quan đến mặt mũi của nam nhân. Tuy nhiên ta đảm bảo với nàng, nếu như nhắm không vượt qua được, ta sẽ bỏ cuộc, thế nào?

Vu Thiên Tuyết biết đây là giới hạn của hắn, chỉ đành tiếp nhận. Hai người cùng nhau đi dạo tán gẫu một lát rồi Vu đại tiểu thư vì có việc phải quay lại học viện nên cáo từ.

- Thôi Kim Đỉnh? Nếu ngày đó thật đúng là ngươi... thù cũ chúng ta còn chưa tính xong đâu... Hắc hắc hắc!

Sau lưng Vu Thiên Tuyết, Lăng Huyền Phong cười lạnh.