Chương 154: Huynh Đệ Tương Tàn

" Hắc hắc hắc!" Mắt thấy sắp đắc thủ, Ảnh Hầu lộ ra một hàm răng vàng đen nhếch miệng cười âm.

Phốc!

Tình thế đột nhiên biến hóa, Ảnh Hầu chỉ cảm thấy huyệt thái dương bên phải lạnh lẽo, giống như có thứ gì đó xuyên thấu ra, lại từ thái dương bên trái bắn ra ngoài.

Không đợi hắn phản ứng, Ảnh Hầu hai mắt ngốc trệ tan rã, thân thể xụi lơ giữa không trung ngã xuống, chủy thủ nắm thi triển pháp thuật lập tức tiêu tán, không còn nửa điểm thanh tức.

Một thanh phi kiếm xích bạch thẳng tắp xuyên qua đầu hắn, tốc độ nhanh đến mức hắn hoàn toàn không phát hiện liền triệt để bị tước đoạt sinh cơ.

Kiếm này chính là Xích Hà Bạch Vụ Kiếm, Nghiêm Húc đang cùng Huyền lão giao thủ giằng co, phát hiện Ảnh Hầu muốn xuất thủ đánh lén, quyết đoán ném Xích Hà Bạch Vụ Kiếm cứu Thải Điệp.

Thi thể Ảnh Hầu nặng nề ngã xuống đất, Thải Điệp lúc này mới phát hiện tình huống phía sau, hướng Nghiêm Húc lộ ra thần sắc nghịch ngợm, pháp quyết trong tay không chút do dự, tiếp tục hướng Huyền Hàn thi triển Hỏa Viêm Thuật.

"Tiếp chiêu! Đối thủ của ngươi là ta! "thấy Nghiêm Húc còn có thể ra tay giúp đỡ người khác, Huyền lão lộ ra vẻ tức giận, nếp nhăn trên trán cau lại, đoản kiếm vẽ ra một đạo ảnh kiếm bán nguyệt.

Thanh đoản kiếm này của Huyền lão là một thanh pháp khí thượng phẩm, thân kiếm như tuyết tản ra từng trận hàn sương, theo pháp lực bắt đầu khởi động đánh ra từng đạo hàn băng nhận.

Đối mặt với hàn băng nhận đánh tới, Nghiêm Húc không có pháp khí phòng ngự trong người, chỉ có thể ném ra các loại ohuf triện phòng ngự, ngẫu nhiên có một hai đạo hàn băng nhận xuyên qua, hai bàn tay huyết tinh hóa mạnh mẽ run rẩy vài cái, liền đem nó hóa giải.

Xích Hà Bạch Vụ Kiếm một kích giết chết Ảnh Hầu, cắm thẳng vào trên vách đá , Nghiêm Húc vẫn chưa tu luyện qua Ngự Kiếm Thuật chân chính, tạm thời không cách nào triệu hồi nó.

Bắc Minh Băng còn chưa ra tay. Hiện giờ cục diện còn chưa rõ ràng, Nghiêm Húc không muốn hoàn toàn bại lộ thực lực cũng không nóng nảy lo được lo mất, chỉ âm thầm chờ tình cảnh xuất hiện biến hóa. Đồng thời chú ý an toàn cho Thải Điệp là được.

Ảnh Hầu đánh lén ngược lại bị giết, Huyền Hàn bị Thải Điệp ngăn chặn bại trận chỉ là vấn đề thời gian, Huyền lão cùng Nghiêm Húc giằng co bất phân thắng bại, Bắc Minh Băng rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, thu hồi huyền băng ngọc bài bên hông, gia nhập vào chiến đoàn đánh về hướng Bắc Nham Phong.

"Tam đệ, có thủ đoạn gì liền thi triển ra ra đi. Nếu không xuất ra sẽ không còn cơ hội nữa đâu. " Mí mắt Bắc Minh Băng lạnh lẽo lướt qua một đạo lam quang, khí tức cả người lộ ra vài phần mờ ảo bất định.

Đồng thời đối mặt hai gã tu sĩ luyện khí tầng tám, hơn nữa Bắc Minh Băng lại gia nhập chiến đoàn. Bắc Nham Phong nhất thời áp lực tăng gấp bội, trong lòng do dự:

"Chẳng lẽ thật sự phải đem vật kia dùng ở chỗ này? Đáng ghét, cũng chỉ có thể như thế, chỉ cần có thể lấy được tinh hoa đề huyết thì chuyến đi này liền không uổng rồi.”

Thấy Bắc Minh Băng gia nhập chiến cuộc. Hai gã luyện khí tầng tám không hề giữ lại. Bộc phát ra công kích mãnh liệt nhất, trong lòng hiểu rõ lúc này nếu không ra sức chỉ sợ sẽ không còn cơ hội biểu hiện.

Bắc Nham Phong không dám kéo dài thêm nữa, cắn răng lấy ra một cái pháp khí hình bông tuyết sáu cánh trong suốt, mạnh mẽ rót vào pháp lực dán vào lồng ngực mình.

Sáu cánh hoa tuyết mặt ngoài phiếm một chút hàn tinh, đột nhiên lan ra, bao lấy lồng ngực và lưng Bắc Nham Phong, cả người khí thế mạnh mẽ thực lực tăng lên đến luyện khí đại viên mãn đỉnh phong.

"Công pháp thất truyền mấy trăm năm gia tộc!? Tại sao nó nằm trong tay ngươi! "Bắc Minh Băng rốt cục biến sắc, không còn thoải mái cùng tùy ý như vừa rồi.

Bắc Nham Phong hừ nhẹ một tiếng. Lại không để ý tới Bắc Minh Băng, trong tay xuất ra một kiện thượng phẩm pháp khí băng hồ lô. Hướng ba người phun ra một đoàn hàn khí cuồng liệt thấu xương.

Trong mấy hơi thở, hai gã tu sĩ luyện khí tầng tám kia thân thể bị bọc một tầng hàn băng thật dày, bị triệt để đóng băng tại chỗ, chỉ còn lại con ngươi hơi chuyển động chứng minh còn chưa lập tức mất mạng.

Mà Bắc Minh Băng đồng dạng bị hàn khí quấn lấy, bên ngoài hiện lên một tầng băng mỏng, nhưng lớp băng cũng không duy trì được đến một hơi thở, trong chớp mắt xuất hiện mấy vết nứt hoàn toàn vỡ vụn, hóa thành băng vụn rơi xuống.

Pháp lực của Bắc Minh Băng hơi dâng lên, thân thể run lên liền hóa tất cả hàn băng, cau mày quát:

"Khó trách ngươi dám đối nghịch với ta! Nguyên lai có cơ duyên như vậy, bất quá từ nay về sau đều là của ta, ta mới là gia chủ đời sau của Bắc Minh phủ! ”

Bắc Nham Phong giương cằm lên, cười nói: "Không sai, ba năm trước ta ngoài ý muốn đạt được công pháp thất truyền của gia tộc, cùng với cái Hàn Băng Hồ Lô này. Nhịn ngươi lâu như vậy, đơn giản chỉ là chờ đợi cơ hội nhất cử đem ngươi tiêu diệt. ”

"Hgươi hữu duyên kỳ ngộ, chẳng lẽ ta liền không có!?" "Bắc Minh Băng phát ra hàn khí lạnh lẽo cười nói, "Ngươi vĩnh viễn sẽ không có cơ hội! ”

Vừa dứt lời, Bắc Minh Băng lấy ra một kiện pháp khí thượng phẩm, cùng Bắc Nham Phong liều mạng cùng một chỗ, hai người tung chiêu toàn là chí mạng, luôn nhắm vào cổ đối phương, hy vọng trong thời gian ngắn nhất phân ra thắng bại.

Hai người đều tu luyện công pháp thủy hệ của Bắc Minh phủ, càng lấy hàn băng làm chủ, nguyên bản không gian bị Hỏa Ngục Kiếp Trận nung nóng tản mát ra dư nhiệt , dần dần lại trải lên một tầng băng sương, lan tràn ra ngoài mấy chục trượng.

Bắc Nham Phong tu vi luyện khí tầng tám , dưới bí pháp kích thích tạm thời tăng lên luyện khí đại viên mãn, liền tiến công dị thường hung mãnh.

Hàn Băng Hồ Lô phun ra từng đợt hàn khí, Bắc Minh Băng tu vi mặc dù chỉ có luyện khí tầng chín, nhưng pháp lực dị thường tinh thuần, hơn nữa dựa vào băng hệ phòng ngự pháp thuật, hữu kinh vô hiểm liên tục chống đỡ.

Hai người liều mạng kịch liệt như thế, Huyền lão thỉnh thoảng cũng chú ý chiến cuộc, vạn nhất Bắc Minh Băng lộ ra tia thất bại tùy thời có thể ra tay cứu hắn đi, không còn tâm tư cùng Nghiêm Húc liều mạng ngươi chết ta sống.

Tận thấy thế cũng không nóng nảy phân ra thắng bại, một bên cùng Huyền lão ngươi tới ta lui, trong tay cầm mấy khối linh thạch tận lực khôi phục chút pháp lực tổn hại do chủ trì trận pháp lúc trước.

Ngược lại Thải Điệp cùng Huyền Hàn, liều mạng cực kỳ kịch liệt. Đương nhiên, bên thảm là Huyền Hàn, lúc này chật vật không chịu nổi cả người mang thương tích, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ pháp lực hộ thuẫn không đến mức lập tức ngã xuống.

Sau một nén nhang, sáu cánh pháp khí hình bông tuyết bám vào ngoài lồng ngực Bắc Nham Phong ảm đạm xuống, pháp lực bổ sung cung cấp cho hắn rõ ràng giảm bớt, hàn khí phun ra từ Hàn Băng Hồ Lô cũng yếu đi không ít.

"Lục Diệp Thánh Tuyết có thể ngắn ngủi tăng lên thực lực của thủy hoặc băng công pháp, tác dụng phụ phi thường nhỏ, nhưng thời gian duy trì cũng ngắn." Bắc Minh Băng nửa quỳ xuống đất, vận khí pháp lực giảm bớt cảm giác tê cóng ở chân trái, đồng thời móc ra mấy viên đan dược ăn vào điều tức rồi nói:

"Nếu như ngươi chỉ có những thủ đoạn này, vậy cùng Bắc Gia ở lại chỗ này đi!"

Dựa vào Lục Diệp Thánh Tuyết gia trì, Bắc Nham Phong bộc phát công kích mãnh liệt, lại bị pháp khí phòng ngự của Bắc Minh Băng ngăn cản đại bộ phận, không thể chân chính đả thương đến đối phương.

Hiệu quả Lục Diệp Thánh Tuyết dần dần biến mất, Bắc Nham Phong không chút nào hoài nghi tình thế lập tức sẽ bị nghịch chuyển, ngữ khí run rẩy nói: "Khổng trưởng lão, mau tới trợ giúp ta! ”

Đến lúc này, Bắc Nham Phong vẫn khát vọng được Nghiêm Húc ra tay tương trợ, thanh âm cơ hồ muốn khóc, trong lòng gào thét: "Mẹ nó! Làm sao có thể như vậy, chỉ cần có được tinh hoa đề huyết, sau khi trở về Định Châu ta nhất định sẽ rất nhanh trúc cơ! Tại sao, tại sao lại cố tình thành như vậy! ”

Bắc Minh Băng chậm rãi đứng lên, buông pháp khí thượng phẩm, bấm ra một đạo Băng Lao Thuật hướng Bắc Nham Phong.

Bắc Nham Phong bối rối giơ Hàn Băng Hồ Lô lên, hàn khí phun ra chỉ là thoáng ngăn cản băng lao một lát, vẫn là bị mười cây cột băng to bằng miệng bát vây tại chỗ.

Nhiệt độ bên trong băng lao cực thấp, ngay cả Bắc Nham Phong cũng không chịu nổi sự lạnh lẽo này, động tác càng ngày càng cứng ngắc.

Không đợi Bắc Nham Phong lại có động tác khác, pháp khí trong tay Bắc Minh Băng lại giơ lên, ba đạo hàn băng nhận bén nhọn bắn tới, bắn thẳng vào vai, bụng và đùi của Bắc Nham Phong.

Tứ chi Bắc Nham Phong càng ngày càng cứng ngắc, tay trái bị băng nhận đa, trúng, tay phải vẫn như cũ nắm trên cột băng lao, bị triệt để đông lạnh thành một khối băng điêu, thân thể vỡ thành mấy khối lớn phát ra vài tiếng vỡ vụn.