Chương 152: Tinh Hoa Đề Huyết

Đề Kim Thú cắn nuốt một lượng lớn kim loại ngưng kết mà thành tầng tầng trọng khải, trước khi chết yêu lực triệt để bộc phát hơn nữa còn bị hỏa diễm nướng, nổ tung thành hơn mười khối huyền thiết màu đen này, thật giống như hỏa vũ lưu tinh phóng tới.

"Lộ ra cái đuôi hồ ly sao?" thấy hai người Bắc Nham Phong không chút do dự né tránh, Nghiêm Húc cau mày truyền âm với Thải Điệp: "Cẩn thận né tránh, không nên cứng rắn tiếp nhận! ”

May mà Nghiêm Húc sớm đã có chuẩn bị tâm lý, mới không bị hai huynh đệ Bắc Nham Phong làm cho trở tay không kịp, nhưng toái thiết ( sắt vỡ) hỏa vũ lưu tinh này tốc độ cực nhanh, không cách nào hoàn toàn né tránh.

Hơn mười khối toái thiết màu đen lớn nhỏ khác nhau, hoàn toàn bao phủ Nghiêm Húc cùng Thải Điệp .

Nghiêm Húc quyết đoán thu hồi trận kỳ, pháp lực toàn bộ rót vào phòng ngự hộ thuẫn, cũng đem Thải Điệp chắn ở phía sau, toàn bộ tinh lực tập trung ở mấy khối toái thiết màu đen lớn nhất.

Toái thiết cấp tốc lao tới, có vài khối dài chừng ba bốn thước, trọng lượng ít nhất mấy trăm cân, mang theo hỏa diễm cùng yêu lực cuồng bạo, uy lực tuyệt đối không thua gì tu sĩ luyện khí đại viên mãn toàn lực đánh một kích.

Trong lúc nguy cấp, Nghiêm Húc không quan tâm đến thực lực ẩn giấu, phù triện phòng ngự cấp 2 cùng pháp lực hộ thuẫn không dám buông lỏng chút nào, thần thức tập trung vào toái thiết đánh tới.

Oanh oanh oanh!

Liên tiếp mấy tiếng nổ vang lên bên ngoài hộ thuẫn của cuồng bạo Nghiêm Húc, trùng kích kịch liệt khiến Nghiêm Húc như đạn pháo ngã ra, Thải Điệp ở phía sau hoàn toàn chống cự không nổi, liên tiếp bị đánh ra xa hơn mười trượng.

Không còn người chủ trì pháp trận, Hỏa Ngục Kiếp Trận nhất thời bị vây trong trạng thái không khống chế được, hỏa diễm bốc lên lại lập tức hạ xuống, trong vài hơi thở chỉ còn lại ngọn lửa lẻ tẻ.

Duy chỉ còn lại ở trung tâm pháp trận là thân hình khổng lồ của Đề Kim Thú vẫn đang hỏa diễm thiêu đốt như trước. Lúc này trở thành tồn tại chói mắt nhất trong khoáng động linh thạch.

Bị hỏa diễm nhiệt độ cao đánh tan trọng khải, nó không có lập tức mất mạng, toàn bộ thân thể bị hỏa thế bao vây hoàn toàn không cách nào dập tắt. Huyết nhục phiếm ra từng trận kim hoàng quang mang.

Nỗi đau khổng lồ làm cho Đề Kim Thú phát ra từng tiếng kêu rên, nhưng vẫn ngoan cường đứng tại chỗ, tựa như một con thằn lằn lửa cực lớn.

Không còn không gian trói buộc của Hỏa Ngục Kiếp Trận, Đề Kim Thú sắp chết, hai mắt phun ra lửa giận, hướng Bắc Gia gần nhất nhào tới.

" Tam ca cứu ta!" Bắc Gia gấp đến độ hô to, cho dù là Đề Kim Thú đang hấp hối. Nhưng nó vẫn là yêu thú cấp 3 có thể so với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ , không phải Bắc Gia tu vi luyện khí tầng bảy có thể chống lại.

Vừa rồi khi né tránh, Bắc Nham Phong cùng Bắc Gia hai tránh né hai bên. Lúc này lại muốn cứu viện lẫn nhau hoàn toàn không theo kịp tốc độ của Đề Kim Thú.

Một đoàn băng thuẫn màu lam nhạt hiện lên quanh người Bắc Gia, dưới sự nhào tới của Đề Kim Thú toàn thân hỏa diễm, phốc một tiếng hóa thành từng trận hơi nước, hoàn toàn không có tác dụng bảo hộ.

Thân hình cường tráng cùng tứ chi to lớn của Đề Kim Thú. Trực tiếp đè Bắc Gia xuống đất. Nương theo vài tiếng kêu thảm thiết kêu đau đớn, điên cuồng cắn xé vài hơi thở liền lấy đi tính mạng Bắc Gia.

"Hỗn đản! ! Làm sao lại như vậy!!! "Bắc Nham Phong ở phía sau Đề Kim Thú, mặc kệ pháp lực hao tổn đánh ra mấy đạo hàn băng pháp thuật, căn bản không ngăn cản được bước chân của Đề Kim Thú.

Đề Kim Thú xoay người, hai mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm Bắc Nham Phong phát ra một tiếng rống giận dữ, bước vài bước hướng hắn lao tới.

Lúc này, hỏa diễm toàn thân của Đề Kim Thú lại bốc lên, da thịt cùng huyết nhục tựa như hoàn toàn sôi trào hóa thành chất lỏng màu vàng. Chảy theo chân tay xuống đất.

Đề Kim Thú hai mắt rũ xuống, không cam lòng ngẩng đầu lên tiếng rên rỉ mấy tiếng. Bộ xương toàn thân ở trong hỏa diễm không chống đỡ được nữa, ầm ầm ngã xuống đất bị liệt hỏa bao vây, thân thể cực lớn ở trong hỏa diễm không ngừng co rút, thỉnh thoảng truyền ra tiếng nổ giòn tan.

" Lục đệ, lục đệ!" Bắc Nham Phong vòng qua thi thể thiêu đốt mãnh liệt của Đề Kim Thú, chạy tới bên cạnh Bắc Gia, chỉ thấy bộ mặt hoàn toàn thay đổi, huyết nhục mơ hồ mà cháy đen, hoàn toàn mất đi sinh cơ.

Bắc Nham Phong quỳ gối bên cạnh thi thể Bắc Gia, hai mắt hơi đỏ lên nói: "Đều trách vi huynh, lại chưa từng nghĩ con thú này đã sắp chết còn khủng bố như thế. Ta nhất định sẽ mang hài cốt ngươi về Bắc Minh, chôn vào mộ viên tộc nhân. ”

"Hay một đôi huynh đệ đồng cam cộng khổ, ngược lại hữu tình hữu nghĩa. Bất quá, chỉ sợ ngươi không có cơ hội mang tro cốt của hắn về tộc. " một tiếng cười nhạo lạnh lùng, mộ nhiên vang lên.

Bắc Nham Phong ngẩng đầu, nhìn trái nhìn trái phải, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở phía xa một khối đá, không thể tin nói: "Bắc Minh Băng, chẳng lẽ ngươi một mực theo dõi ta!? ”

"Ha ha ha, gặp ta có phải là kinh hỉ hay không?" Bắc Minh Băng lộ ra thân hình chậm rãi đi tới, phía sau đi theo bốn người hộ vệ Huyền lão, Huyền Hàn.

Bắc Nham Phong đang muốn mở miệng nói chuyện, thi thể Đề Kim Thú đang thiêu đốt mãnh liệt đột nhiên bộc phát ra một vòng kim quang mãnh liệt, khiến mọi người biến sắc.

"Đề Kim Thú chẳng lẽ còn chưa chết?" Trong mắt Bắc Minh Băng lộ ra dị sắc.

Hai tay Huyền lão đánh ra một chiêu, chung quanh mấy người trong nháy mắt xuất hiện một vòng hàn băng hộ thuẫn, phòng ngừa Đề Kim Thú thật sự sống lại, xông lên đả thương người.

Trong hỏa quang cùng kim quang, chỉ thấy huyết nhục của kim thú không ngừng bốc hơi, dần dần không có hình thú, triệt để hóa thành một đoàn chất lỏng màu vàng nhạt lơ lửng trên không trung.

Trước mắt Huyền lão sáng ngời, hưng phấn nói: "Công tử thật sự là vận khí tốt! Đây chỉ sợ là ' tinh hoa đề huyết ' trong truyền thuyết! ”

"Tinh hoa đề huyết? Là cái gì? " Bắc Minh Băng nhíu mày, cẩn thận đánh giá một đoàn chất lỏng màu vàng kia, cơ hồ không để ý đến sự tồn tại của Bắc Nham Phong, hoàn toàn không lo lắng hắn chạy trốn.

Sắc mặt Huyền lão ửng hồng, lấy tuổi tác cùng tu vi của hắn đều nhịn không được kích động, nói: " Không cần nói, tinh hoa đề huyết chính là một loại linh bảo thiên nhiên, tập hợp tinh hoa kim hệ quáng thạch , chỉ có rất ít Đề Kim Thú sau khi chết mới có thể ngưng kết vài giọt mà thôi! ”

Tuy rằng Huyền lão chưa từng thấy qua tinh hoa đề huyết chân chính, chỉ là đại khái suy đoán mà thôi, nhưng mắt thấy chất lỏng màu vàng nhạt ở trong hỏa diễm không ngừng cô đặc, lại càng làm cho người ta tin tưởng vài phần.

Nếu là Đề Kim Thú bình thường tử vong, làm sao có thể xuất hiện loại dị biến này? Chất lỏng màu vàng nhạt trước mắt này, cơ hồ trăm phần trăm có thể xác định chính là tinh hoa đề huyết.

Đề Kim Thú lấy khoáng vật kim loại làm thức ăn, vốn số lượng thưa thớt, có thể ngưng kết không đến một phần trăm tinh hoa đề huyết, có thể thấy được vật này trân quý đén bậc nào.

"Tinh hoa đề huyết tác dụng thập phần lớn, nếu như cho tu sĩ kim hệ linh căn có thể tăng lên tư chất, cũng có thể làm tài liệu luyện chế pháp khí hoặc đan dược, hoặc là trực tiếp luyện hóa tăng cường độ thân thể." Huyền lão kiềm chế tâm tình, kiên nhẫn giải thích cho Bắc Minh Băng.

Bắc Minh Băng vỗ vỗ tay, cao hứng nói: "Tam đệ ngược lại là vận khí tốt, cư nhiên tìm được thiên tài bảo địa bậc này! Đáng tiếc a, kết quả là tiện nghi cho đại ca ta, ha ha ha! ”

Thấy Bắc Minh Băng một bộ châm chọc khiêu khích, Bắc Nham Phong tức giận đến hàm răng ken két vang lên, hai mắt dư quang cũng nhìn tinh hoa đề huyết cách đó không xa.

Chất lỏng màu vàng nhạt quay cuồng trong hỏa diễm, thể tích càng ngày càng nhỏ, màu sắc cũng càng ngày càng tinh thuần, hiển nhiên còn chưa hoàn toàn thành hình, mấy người nín thở tĩnh khí chờ đợi thời khắc cuối cùng.

Nửa canh giờ sau, chất lỏng trong hỏa diễm cô đặc chỉ còn lại có hai mươi mấy giọt, màu sắc cũng từ màu vàng nhạt biến thành màu vàng rực rỡ, tản ra hào quang mê người.

Thân hình con Đề Kim Thú này vốn chừng bốn trượng, cho dù trừ bỏ vỏ ngoài, bộ phận còn lại ít nhất là trọng lượng vạn cân, lúc này lại toàn bộ dung luyện thành hai mươi mấy giọt chất lỏng, đủ thấy được tinh hoa ẩn chứa kim hệ nguyên tố nồng đậm.

Quá trình rèn luyện chuyển hóa còn chưa hoàn toàn chấm dứt, hai mươi mấy giọt kim hoàng chất lỏng vẫn đang tiếp tục dung hợp, mười tám giọt, mười sáu giọt, mười bốn giọt...

Rốt cục, mười giọt tinh hoa què hoàn toàn thành hình, bộc phát ra một vòng rực rỡ ánh mắt, làm cho đám người Bắc Minh Băng không tự chủ được liếc mắt.

Còn không đợi mấy người ra tay, một đạo thân ảnh vô cùng nhanh chóng, mang theo một tia hồng quang đột nhiên lóe ra, đem mười giọt huyết tinh hoa toàn bộ thu vào trong lòng bàn tay.

"Mười giọt huyết tinh hoa này ta liền nhận lấy, coi như thù lao bố trí pháp trận ." Nghiêm Húc mở bàn tay thu vào trong túi, sắc mặt lạnh nhạt nói.