Chương 29: Âm phong bạch cốt (2)

Chương 29: Âm phong bạch cốt (2)

Giống nhau như đúc từ truyền công bia đá đến ba đầu bị phong bế, cả những khô lâu bạch cốt nằm rải rác đầy nền đất.

"Không có yêu quái?"

Hiển nhiên là muốn điều gì đó khác.

Một cơn gió lạnh thấu xương đột ngột thổi qua, nó bay qua sát vách hang như bao vây lấy đám người Ngụy Thành, tuy Ngụy Thành đứng ở giữa đám người nhưng cũng không thể nào không run lên bần bật, cả người như bị treo khoả thân ngoài trời tuyết, từng đợt ớn lạnh nổi lên chạy dọc sống lưng, ngay cả sức di chuyển của Bàn Sơn nội lực cũng như lê lết.

Cơn gió lạnh bám theo đám người, khiến ai cũng bắt đầu có những suy nghĩ bất an.

Chợt một tiếng ken két vang lên như tiếng bản lề cửa bị bào mòn chà vào nhau, từng bộ xương trắng hếu nằm dưới đất, đúng là tại âm phong bên trong tự ngưng tụ lại, hoá thành từng cỗ bạch cốt yêu binh.

Không còn nghi ngờ gì nữa, e rằng so với với bức yêu động thì yêu quái mạnh càng mạnh hơn.

Hơn nữa, nội lực của mọi người đều có thể bị ảnh hưởng nặng nề, đánh không được mà lui cũng không xong.

"Ngụy ca, làm sao?"

"Ta.., ta.. "

"Ta chỉ có thể dùng được chín thành Bàn Sơn nội lực"

Vu Lượng lắp bắp nói như nuốt lưỡi vào trong.

"Ta cảm thấy như chúng ta đã ngã phải đám nấm mốc, loại này sẽ tăng cho âm khí theo thời gian dần dần tăng lên"

"Chúng ta hãy liền tốc chiến tốc thắng! Kết trận"

"Hự"

Ngụy Thành hét lớn một tiếng, hắn mặc dù cũng chịu ảnh hưởng không ít, sức lực bây giờ lại cực kì yếu, nhất là khi hắn bắt đầu vận lên Bàn Sơn nội lực, bên trong tâm trí hắn tự động hiện lên Bàn Sơn quan tưởng pháp, Bàn Sơn nội lực xuôi theo thế núi chạy theo bên trong tâm trí hắn, hình thành nên những âm điệu như rồng ngâm hổ gầm, nhưng tụ lại đến cực hạn rồi hét lớn một tiếng, tiếng hét như hổ gầm trong động, cắt đôi màn sương lạnh đang bay dập dờn xung quanh hắn.

Cùng lúc đó, đầu hói ca bên trái Ngụy Thành, cùng Hồ Hải Long phái bên phải, cả hai thân thể nhẹ như lông hồng, hàn âm khí bên trong họ trực tiếp giảm xuống hết hơn cả một nửa.

Nhưng còn chưa để bọn họ kịp suy nghĩ đã xảy ra chuyện gì thì toàn thân Ngụy Thành đã hình thành nên như một tòa kim quang chói mắt, phía trên Kim Chung ấn có hình ảnh bản đồ núi non trùng điệp nhìn như thật.

Sau một khắc, Ngụy Thành lao lên, vứt cái cuốc sang một bên, hai tay nắm chặt lại tạo thành nắm đấm, một trận đấu tay đôi giữa một con người đầy đủ xương thịt và một bộ xương, tiếng hổ gầm theo từng quyền đánh ra, một quyền đánh xuống như một bộ hàm của một con hổ đói cắn xé con mồi của mình.

Bỗng tiếng động vang lên

"Lách cách-"

Bộ xương kia bị đánh vỡ thành từng mảnh, những miếng xương vụn rơi đầy đất.

So với Trương Dũng, Hàn Đông đúng là uy lực hơn rất nhiều, chưởng pháp thâm hậu bội phần.

"Bạch!! Bạch!! Bạch!!"

Vừa quay mặt đi chưa đầy một khắc, cả ba bộ xương đều đã bị đánh tan nát đầu, tuy chỉ là bộ xương khô nhưng nhìn có vẻ chúng cũng biết suy nghĩ, chúng lùi về sau đến sát mép động, chụm lại một chỗ, tưởng chừng như chúng muốn rút lui, nhưng lập tức lại một luồng gió lạnh thổi qua, lại là làn sương đó, bao phủ lấy toàn bộ, đột nhiên bọn chúng trở nên cực kì nhanh, từng bộ xương như bay trong làn sương mờ ảo lạnh ngắt, chúng bây giờ như những ngọn giáo xương lao vun vút theo làn gió lạnh, làn sương hoà quyện vào từng ống xương bay trong không gian kín mít tối om của cái động, như những khúc nhạc vang lên từ trong những cây sáo xương, bọn chúng đã không còn dáng vẻ đi không vững nữa.

Một âm vang như tiếng gió thổi qua ống sáo, như nghìn mũi kim đâm vào tai những ai nghe nó.

"O…o…"

Trong nháy mắt, mấy chục bộ xương đã bao vây xung quanh Ngụy Thành như một trận pháp.

Đầu hói ca cùng Hồ Hải Long vội vàng triển khai trận Kim Chung Tráo đệ nhất, kết quả chỉ trong một khắc như sợt tóc, âm khí nhẹ bỗng như hàng vạn mũi kim với ánh bạc lấp lánh đâm vào khắp thân thể, Kim Chung trận pháp kém cỏi liền bị đánh vỡ vụn, haonf toàn không có cơ hội phản kháng, một thoáng lấy hơi cũng như trăm vạn đồng vàng.

May mắn là bọn họ không đơn độc, sau lưng bọn họ là Trương Dũng cùng Hàn Đông, cả hai lao lên với tốc độ nhanh nhất, hừng hực sát khí, đánh một quyền Du Long chưởng pháp, lập tức khắp nơi tràn đầy tủ sắc chưởng ảnh, những bộ xương khô tuy tràn đầy quỷ dị nhưng về bản chất đã mục dần theo thời gian.

Một chưởng giáng xuống, luồng gió lạnh như lưỡi kiếm sắc lẹm cùng với làn sương mờ ảo dập dờn bị đánh tan.

Hai chưởng giáng xuống, toàn bộ những bộ xương khi nãy đang lao vun vút đột nhiên như đạp trúng bẫy thú, chúng đứng sững lại, toàn bộ không gian với một khắc im lặng, những bộ xương tan vỡ.

Uy lực của hai cú chưởng quả là không tầm thường, nhất là Du Long chưởng pháp tốc độ đánh cực nhanh.