Chương 25: Bàn sơn quan tưởng đồ (2)
Nhưng hắn đã nhận thánh quang chiếu xạ ba lần liên tục, để tinh thần lực tăng lên cực đại, đến mức hắn tu luyện còn chẳng phí sức, còn có thể tự do dùng lại Bàn Sơn tâm pháp, hắn càng thấy huyền bí.
Sau đó hắn liền phát hiện, Bàn Sơn nội lực nhìn như vâng phục theo hắn, hắn có thể tùy ý sử dụng dịch chuyển, nhưng ở một góc độ khác có thể thấy như là Bàn Sơn tâm pháp đang hướng dẫn cho hắn.
Nói một cách dễ hiểu thì đây Bàn Sơn nội lực thần lực vô biên.
Nói một cách khó chấp nhận thì hắn đúng là một con rối.
Hắn chỉ biết sử dụng Bàn Sơn nội lực một cách cơ bản, sử dụng để điều hoà toàn thân, lại không rõ thôi động Kim Chung Tráo, càng không rõ Bàn Sơn nội lực cùng bản thân sinh ra hỗ động cộng minh là như thế nào. Làm sao hắn tự mình thu hoạch được nhiều ưu thế đến vậy?
Biết thế nào mà không biết tại sao.
Nếu như Ngụy Thành tinh thần lực không đủ cường đại, chẳng phải là phí sức sao? Vậy cho dù hắn có nghĩ đến điểm này, hắn cũng phải bất lực mà chẳng thay đổi gì.
Giống như một đống đậu xanh trộn lẫn một đống đậu đỏ, ai cũng biết cách làm sao để lựa nhưng chẳng ai lựa hoặc cụ thể hơn là bất lực.
Nhưng bây giờ, Ngụy Thành lúc này tinh thần lực đã đủ để hắn từ thiên đầu vạn tự đến chi tiết bên trong để tìm ra quy luật chân rễ.
Cho nên thay vì tu luyện Bàn Sơn nội lực, hắn đã không vội vã, Hắn muốn biết rõ ràng, Bàn Sơn tâm pháp thực sự.
Lấy ra một túi nước, uống một ngụm lớn, Ngụy Thành nhẹ nhàng điều hoà lại hơi thở, tự nhìn lại vào chính mình, hắn thấy tinh thần lực cường đại của bản thân, cùng với Bàn Sơn nội lực gặp nhau.
Đáng tiếc cả hai không thể cộng hưởng cùng nhau, cũng không có bất cứ liên kết nào, thời khắc ấy, Bàn Sơn nội lực đi ngang qua Ngụy Thành giống như người xa lạ.
Đây cũng là Ngụy Thành phát hiện để hắn không cần lý do mà phá lệ.
Bàn Sơn nội lực như bình thường, chạy xuyên qua kinh mạch, qua huyết quản, đến phế phủ, lướt qua từng sớ thịt, đi qua xương cốt, chỉ trong chớp mắt, toàn bộ thân thể đã như phủ kín, thường ngày thì sẽ chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng hôm nay, Ngụy Thành cố ý dùng toàn bộ tinh thần lực để cảm nhận, lại phát hiện một điểm khác biệt, đó chính là cách Bàn Sơn nội lực chạy không như một con sông lớn ào ào đổ qua.
Lúc trước hắn từng cho là như vậy.
Nhưng bây giờ, hắn lại phát hiện, tại phương diện nhỏ bé, Bàn Sơn nội lực mang chu thiên phương thức là ba động thức, trong thời gian cực ngắn, hình thành một chấn động siêu kịch liệt, thật giống như hình thành từng ngọn núi.
"Tuyến hình? Núi hình? Bàn Sơn?"
Phát hiện này làm cho Ngụy Thành có chút kích động, hắn vẫn là hiểu điểm khác nhau giữa các mặt.
Lúc trước hắn quan tâm, Bàn Sơn nội lực lấy kinh mạch là đường nét, lấy huyệt đạo là điểm, lấy điểm nối với đường nét, bao phủ toàn thân, nhưng, hắn lại rất không biết đã thông hai thiên kinh mạch đầu tiên bằng cách nào và ở nơi nào?
Thật vậy, truyền công bia đá đã mặc khải cho hắn biết có chuyện như thế, hắn cũng lờ mờ có thể cảm nhận được hai đầu của tiên thiên kinh mạch, nhưng cụ thể là như thế nào thì thật sự hắn không thể biết.
Nhưng bây giờ hắn cảm thấy như hắn đã từ từ đến gần với chân tướng.
Bàn Sơn nội lực thế mà không phải đơn thuần lấy đường nét để di chuyển, mà là rất có thể lấy cả phương thức, thậm chí là toàn bộ không gian để di chuyển
Chỉ bất quá hắn khó mà quan sát được thôi.
Sau đó, Ngụy Thành tiếp tục vận lên Bàn Sơn tâm pháp, nhưng không còn quan tâm tốc độ di chuyển cùng có thể sinh ra bao nhiêu Bàn Sơn nội lực, mà trọng điểm chú ý là cách di chuyển của Bàn Sơn nội lực.
Cũng thử nhìn nó mỗi ba lần đường cong dao động.
Một chu thiên, tiếp lấy một chu thiên.
Ròng rã mười lăm cái chu thiên đã qua, Ngụy Thành rốt cuộc cũng thành công đem Bàn Sơn nội lực vận chuyển chu thiên, tất cả ba đường cong dao động cong dao động cho ký ức xuống tới, cái này thật quá đỗi khó khăn, có đến khoảng 360.000 cái biến hoá, không phải tinh thần lực của hắn lan trên diện rộng, mà căn bản hắn ngay cả cánh cửa hắn cũng sờ không tới.
Nhưng sau khi hắn hoàn chỉnh ký ức hạ toàn bộ biến hoá, trong đầu hắn liền tự mà hiện ra một bản đồ núi non trùng điệp.
Đúng vậy, chính là do 360.000 cái đường cong dao động biến hoá tạo thành tấm bản đồ núi non trùng điệp.
Mặc dù bức tranh này như rất cũ, thô ráp, tựa như một người mới học hội hoạ dùng đường nét phác hoạ ra trùng điệp núi non một cách xấu xí.
Nhưng nó thật sự là một ngọn núi.
"Ầm Ầm!!"
Ngụy Thành trong đầu lúc này vang lên lần nữa những âm thanh khó nghe liên miên, là bởi vì trong đầu hắn hiển hiện hình ảnh núi non trùng điệp đồ.