Chương 21: Sống sót sau tai nạn (1)
Những người ở phía sau thì còn đang cố gắng bò dậy từ dưới đất, mấy con dơi yêu còn sót lại cũng rít gào nhào lên, trận chiến vẫn chưa kết thúc.
Nhưng Ngụy Thành lại không hề sợ hãi hay lo lắng, nội lực Bàn Sơn mạnh mẽ hùng hậu đang vận chuyển trong người hắn, lồng ánh sáng cũng lại xuất hiện, bao bọc ba mét quanh cơ thể hắn. Tay hắn cầm cuốc, vung nhanh như gió, những con dơi yêu kia dù có bay nhannh đến mấy, thoát ẩn thoát hiện quỷ dị ra sao cũng không chạy thoát khỏi cú đánh của hắn.
Một cuốc giáng xuống là một bãi máu văng lên không trung.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà hắn đã đánh chết ba mươi đến năm mươi con dơi yêu.
Tuy nhiên, số lượng dơi yêu còn lại vẫn rất đông đảo. Đám người Trương Dũng bên kia dù có liều mạng chém giết thì cũng chỉ còn lại mười mấy người sống sót. Bọn họ vẫn chưa từ bỏ cơ hội, muốn lao về phía bia đá truyền công nhưng có làm thế nào cũng không xông qua được.
Toàn thân Ngụy Thành được chuông vàng bảo vệ, một đường chém giết dơi yêu, định mở đường cho những người đằng sau.
Thế nhưng, vào lúc này, đột nhiên hắn có cảm giác tóc gáy dựng thẳng, sống lưng nổi da gà. Không kịp quay đầu lại kiểm tra mà trực tiếp lăn lộn một vòng trên đất, chật vật tránh né. Gần như cùng lúc đó, có một bóng đen nhanh như chớp đâm vào vị trí mà trước đó hắn đã đứng, không đâm trúng Ngụy Thành mà đã xuyên thủng ngực một người đàn ông khác cũng tu luyện Bàn Sơn Tâm Pháp.
Gã ta vốn cứ tưởng rằng ở gần một người mạnh như Ngụy Thành thì sẽ an toàn hơn một chút, không ngờ đến lại còn chết nhanh hơn.
Con quái vật trong đá với hành tung xuất quỷ nhập thần kia đã đến đây.
"Nhanh rút lui!"
Ngụy Thành thấp giọng thúc giục, lúc này mà còn cố xông lên để chạm vào bia đá đã là hy vọng xa vời. Đám dơi yêu sống sót vẫn còn đến mấy trăm con, số lượng quá nhiều.
Hơn nữa, nơi này là một khu đất trống, không gian trơ trọi không có chỗ trốn. Ngụy Thành cũng không thể bảo vệ được hết tất cả mọi người, biện pháp duy nhất là lui lại vào trong đường hầm mỏ chật hẹp thì mới có thể chống chọi được.
Lúc này, ngay cả kẻ lỗ mãng như Trương Dũng cũng sợ hãi. Tuy cậu ta đã giết chết được vài chục con dơi yêu, nhưng nội lực Tử Hà trong người cũng đã bị tiêu hao hơn một nửa. Chủ yếu là vì có quá nhiều người chết khiến cho sự dũng cảm lúc ban đầu nay đã tan biến hết không còn lại chút gì.
Những người khác thì lại càng không cần phải nói, hầu như mỗi người đều bị thương. Không phải ai cũng học được cách phối hợp hành động và hỗ trợ cho nhau. Có người mạnh như Ngụy Thành ở đây, bọn họ chỉ càng kề sát bên bờ vực sụp đổ, tan đàn xẻ nghé.
"Rầm rầm rầm!"
Cái cuốc trong tay Ngụy Thành vung lên liên tục, chém chết những con dơi yêu dám bay đến gần, nhanh chóng chia sẻ bớt áp lực cho mọi người. Đám đông thì vẫn đang rút lui về sau, cố gắng không gây ra tiếng động gì quá lớn. Từng bước từng bước một, họ đang dần quay trở lại vào trong hầm mỏ.
Mà ở ngay trước lối vào đường hầm, một mình Ngụy Thành ngăn cản toàn bộ lũ dơi yêu đang muốn tấn công. Dù cho có bao nhiêu con bay đến đi chăng nữa cũng đừng hòng xâm nhập được vào bên trong.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, hắn đã giết thêm được mấy chục con dơi yêu.
Cuối cùng thì những con dơi yêu còn sống cũng đã biết sợ hãi, chỉ đành bay vòng quanh chứ không dám liều lĩnh xông lên nữa.
Những người còn lại thì nhân cơ hội này vội vàng di chuyển tảng đá lớn, chặn lại lối vào đường hầm mỏ.
Lúc này, Ngụy Thành mới chậm rãi thả lỏng tinh thần, dựa vào vách đá từ từ ngồi xuống. Thật ra thì nội lực Bàn Sơn trong cơ thể của hắn cũng đã gần như cạn kiệt chạm đáy.
Dù cho nội lực đã tăng lên rất nhiều, nhưng cũng không chịu nổi mức độ tiêu hao nhanh chóng như thế. Thực tế mà nói, nếu như Ngụy Thành không phải là người đầu tiên chạm vào bia đá truyền công, bổ sung đầy đủ nội lực lên trạng thái đỉnh cao thì cũng không thể chịu đựng được lâu như vậy.
Đám dơi yêu kia mặc dù không khó đối phó, nhưng thắng ở chỗ số lượng quá đông đảo, răng nanh lại vô cùng sắc bén. Hắn phải liên tục duy trì lồng ánh sáng bảo vệ quanh người. Nếu lỡ như bị chúng cắn trúng thì có khi sẽ mất hơn nửa lượng máu trong cơ thể.
"Ô ô ô!"
Trong hầm mỏ tối tăm, tiểu bá vương (*) Trương Dũng lúc trước còn tỏ thái độ bất mãn không phục. Nhưng giờ đây cậu ta cố nén giọng, bật khóc nức nở. Rốt cuộc thì người thanh niên trẻ tuổi bốc đồng này cũng biết cảm giác sợ hãi là như thế nào.
(Tiểu bá vương: chỉ người ngang ngược nóng nảy, hay bắt nạt người khác)
Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy mệt mỏi chán nản, tâm trạng tuột dốc không phanh, thậm chí là tuyệt vọng.